Tin nam vương đại nhân ôm hôn bạn gái giữa sân lan truyền khắp trường như sấm chớp.
“Couple số 1 khó qua nổi chữ tình, chính thức công khai tình cảm yêu đương” — trên diễn đàn, những hình ảnh, tin tức bát quái vừa xuất hiện lập tức thu hút phần lớn thành viên cùng thảo luận. Hơn nữa Nghiêm Dịch vốn đã có fans ủng hộ nay lại thêm số fans ít ỏi của Quan An Tĩnh, sau một hồi tuyên truyền, từ khóa đứng đầu diễn đàn trường chỉ có thể là hai cái tên Nghiêm Dịch cùng Quan An Tĩnh quá quen thuộc.
Couple số 1 khiêm tốn nhất đại học F từ trước tới nay, sau một thời gian im hơi lặng tiếng lại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người bằng phương thức phô trương như thế, thật sự khiến người khác giật mình không ít.
Dĩ nhiên, không chỉ thành viên diễn đàn giật mình.
KISS — với — nam thần — ở trước mặt mọi người! Điều này khiến Quan An Tĩnh trước giờ luôn truyền thống chỉ cần nghĩ tới đã kích động muốn phụt máu mũi là vì sao?!
Máy điều hòa trong nhà Nghiêm Dịch phả hơi lạnh “vù vù”, tuy nhiệt độ trong nhà thấp hơn bên ngoài mấy độ nhưng tại sao Quan An Tĩnh đang ngồi trên sô pha trong phòng khách lại có hơi nóng rần nhỉ?
“Không sao chứ?” Nghiêm Dịch rót một ly nước đá rồi đi ra phòng khách, vừa đi vừa cau mày hỏi: “Đang yên lành sao lại choáng váng hả, không phải trúng gió đấy chứ?” Sau khi ra khỏi trường thì Quan An Tĩnh có hơi bất thường, cân nhắc tới khí trời nóng bức, Nghiêm Dịch tự nhiên cho rằng cô bị cảm nắng.
Quan An Tĩnh uống một hơi hơn nửa ly nước, trái tim vẫn đập thình thịch thình thịch. Vừa trải qua chuyện mới nãy, yên lành được mới là lạ! Cô không ngất xỉu đã rất mạnh mẽ rồi!
“Không có gì…” Quan An Tĩnh lầu bầu, giọng nói rất yếu.
“Vậy thì là chuyện gì?” Nghiêm Dịch sau khi làm “chuyện tốt” lại còn hỏi ép. Quan An Tĩnh bị anh hỏi vừa gấp vừa khó nghĩ: nên trả lời như thế nào mới đúng? Chẳng lẽ nói: còn không phải tại anh sao? Híc… quá buồn nôn rồi. Nhưng nếu không nói, Nghiêm Dịch tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua.
Rối rắm hồi lâu, Quan An Tĩnh mới dè dặt trả lời: “Em không sao, anh để em yên lặng một chút là được…”
“… yên lặng?”
“Vừa rồi… vừa rồi em chẳng hề chuẩn bị tí nào cả.” Quan An Tĩnh bắt đầu nói năng lộn xộn, “Em cũng không ngờ, anh… anh lại như vậy! Em vốn không ngờ anh lại làm như vậy… có nhiều người thấy lắm.”
Nét mặt Nghiêm Dịch càng khó hiểu hơn: “Thấy gì?”
Xỉu… còn hỏi nữa?! Quan An Tĩnh im lặng, chỉ cần nhớ lại chuyện vừa xảy ra, máu chảy khắp người bắt đầu xông lên đầu, cô vô thức đưa tay quạt.
Cứu mạng! Toàn thân cô nóng bốc lửa rồi!
Dáng vẻ mất tự nhiên lúc này của Quan An Tĩnh vừa khả ái vừa buồn cười, lại thêm vừa mới thành công đánh lui đối thủ cạnh tranh Lưu Tuấn Hàm nên tâm trạng của nam thần tốt lên hẳn. Dường như rất đắc ý với “chuyện tốt” mà mình đã làm, Nghiêm Dịch giả ngốc mãi, cuối cùng nhịn không được, dắt theo nụ cười vui vẻ trên môi, Nghiêm Dịch cúi đầu xuống hỏi: “Xấu hổ hả?”
“Ai xấu hổ chứ…” Ai đó mạnh miệng, đến khi dứt lời mới từ từ nhận ra Nghiêm Dịch vẫn luôn giả ngây! Nhìn nam thần nhoẻn miệng cười, Quan An Tĩnh bừng tỉnh, mở to hai mắt im lặng khiển trách anh.
Nam thần không hề đỡ được ánh mắt ủy khuất của Quan An Tĩnh, không được bao lâu đã đầu hàng, một bên mỉm cười làm động tác xin hàng, một bên thở dài: “Aiii – là anh không đúng, đừng giận nhé?”
Quan An Tĩnh vốn chỉ phô trương thanh thế thôi, giờ nghe nam thần nhận sai, lòng mềm hẳn. Nhưng khi cô vừa muốn lên tiếng thì Nghiêm Dịch lại nói: “Tới giờ mà vẫn chưa quen nữa, xem ra sau này phải luyện tập nhiều hơn.”
Choáng, còn muốn luyện tập?! Quan An Tĩnh quýnh quáng — “Nghiêm Dịch! !!”
*************
Lúc hai người đang đấu khẩu thì điện thoại của Nghiêm Dịch reo lên. Nam thần đang thưởng thụ thời gian ngọt ngào, ngồi ì ra trên ghế không chịu đi. Quan An Tĩnh mỉm cười giục anh mấy lần, lúc này Nghiêm Dịch mới lưu luyến đứng lên đi nghe điện thoại.
“A lô?”
“Nghiêm Dịch, là tôi.” Trong điện thoại truyền đến tiếng oang oang của Mã Chấn Vũ, “Buổi tối phòng 309, mang theo ai đó của cậu tới sớm đấy nhé!”
Nghiêm Dịch mỉm cười nói ừ.
Hôm nay bộ phận kỹ thuật Kỳ Thuật tổ chức liên hoan, trước đó Nghiêm Dịch có nói muốn dẫn Quan An Tĩnh cùng đến. Buổi chiều hôm đó Quan An Tĩnh chỉ có hai tiết học, cho nên bạn trai nhị thập tứ hiếu là Nghiêm Dịch canh tốt thời gian tới trường đón cô. Không ngờ lại trùng hợp gặp Lưu Tuấn Hàm đi ra…
E là trời muốn tiêu diệt lớp trưởng đại nhân. Thiên thời địa lời nhân hoa, Lưu Tuấn Hàm không có thứ nào, bại hoàn toàn là nằm trong dự kiến, hợp tình hợp lý.
Bây giờ Quan An Tĩnh đã quen thân với đồng nghiệp của Nghiêm Dịch. Vốn toàn là những người dễ gần, sau vài tháng gần gũi, khoảng cách giữa họ rút xuống số âm, thậm chí có một vài đàn anh khóa trên còn gọi cô là chị dâu, Quan An Tĩnh từ mất tự nhiên tới quen dần.
Bầu không khí liên hoan đêm nay rất vui vẻ. Ngày thường đều bận rộn lo làm hạng mục, hôm nay hiếm lắm mọi người mới có thể tề tựu lại với nhau hưởng thụ thời gian rãnh rỗi. Cả đám mở máy karaoke, chơi rất vui vẻ.
Mọi người trò chuyện với nhau một chút, chủ đề chuyển dần tới hạng mục trọng điểm của Kỳ Thuật trong sáu tháng cuối năm.
Hoắc Chính: “Bên Mỹ hi vọng chúng ta mau chóng bắt tay vào làm việc. Tôi muốn điều mấy người từ tổ ba, Cung Húc, bên cậu có vấn đề gì không?”
“Cần cứ nói.” Cung Húc giơ ly rượu lên, phóng khoáng nói, “Anh em bên tôi tùy anh phân công!”
“Vậy được, cuối tuần này phái một số người không có chuyện quan trọng trên tay theo giúp Nghiêm Dịch xây dựng kho dữ liệu đi.”
“Dễ như ăn cháo!” Cung Húc đáp ứng, nói xong thì chợt nhớ, “À, đúng rồi, không nói thì suýt quên. Nghiêm Dịch, hôm nay hộ chiếu của cậu được đưa tới công ty, tôi đã ký nhận thay cậu. Chút nữa nhớ đòi tôi đó.”
Bàn ăn rất ồn ào, câu nói thuận miệng đó của Cung Húc không khiến nhiều người để tâm. Nhưng cũng vì vậy nên không ai nói hùa, còn Quan An Tĩnh vốn đang vừa nói vừa cười thì lại trở nên mất hồn mất vía.
Nghiêm Dịch nhận hạng mục nước ngoài, Hoắc Chính cố ý phái anh đi qua đó xem xét, cô biết những việc ấy. Nhưng vừa đúng đó là công ty Mỹ, cho nên cũng đồng nghĩa vô hình đẩy nhanh thời gian xuất ngoại của Nghiêm Dịch… khảo sát kết hợp du học, như vậy thì thời gian rời khỏi của Nghiêm Dịch chẳng phải càng dài hơn sao?
Không dám nói gì trước mặt mọi người, Quan An Tĩnh nhịn suốt một buổi, mãi tới lúc trên đường về mới có cơ hội hỏi Nghiêm Dịch chuyện hộ chiếu.
“Hạng mục mới ở Mỹ hơi gấp, cho nên Hoắc Chính giúp anh làm hộ chiếu trước, để tránh đến lúc đó chậm trễ thời gian. Nhưng, anh không ngờ lại nhanh đến vậy…” Nghiêm Dịch vừa lái xe vừa giải thích, câu nói cuối cùng rất nhỏ, giống như đang lẩm bẩm.
Quan An Tĩnh ngồi ở ghế phụ lái, nghe nam thần nói, vẻ mặt từ từ nghiêm túc.
Tuy cô luôn biểu hiện ra sức ủng hộ Nghiêm Dịch đào tạo sâu ở đại học D nhưng trong lòng Quan An Tĩnh rất rõ, gạt được người khác nhưng không gạt được chính bản thân mình, những lời nói trái lương tâm từng nói, dù nói nghìn lần vạn lần cũng chỉ là nói dối.
Cô hy vọng Nghiêm Dịch xuất ngoại ư? Đáp án quá rõ.
Trước đó cô luôn tự an ủi mình rằng bây giờ thông tin kỹ thuật phát triển như vậy, cho dù ngăn cách hai nơi cũng không sao. Nhưng giờ khi phải đối mặt với sự chia ly, Quan An Tĩnh thực sự cảm thấy rất khổ sở cùng thất lạc. Cô như vậy, thực sự rất hư hỏng đúng không? Cô phải toàn lực ủng hộ Nghiêm Dịch mới phải.
“Khi nào thì đi?”
“Cũng nhanh, có lẽ tháng sau.”
“Tháng sau?” Nhanh như vậy ?!
“Sao, không nỡ à?”
“Không… không phải…” Quan An Tĩnh tiếp tục liều mạng, “Em chỉ hỏi qua thôi, dù sao sớm muộn gì cũng phải đi, một tháng hay hai tháng cũng không khác biệt mấy, ha ha —” Nhưng vì sao trái tim cô lại nhức nhói đến vậy?
“Thật?”
“Thật mà…” Không chỉ đau lòng một chút thôi đâu! Ô ô ô…
***********
Nghiêm Dịch không đưa Quan An Tĩnh về trường mà chở thẳng cô về nhà mình. Quan An Tĩnh vốn không chịu nhưng Nghiêm Dịch lại nghiêm túc chỉ thị cô phải dọn dẹp hành lý giúp anh. Quan An Tĩnh nghĩ cơ hội ở chung của mình với nam thần cũng không còn nhiều, tuy tâm trạng sa sút tới đáy cốc nhưng cũng vẫn theo anh vào nhà.
Trên đường đi, Quan An Tĩnh luôn cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, nhưng khi va li xuất hiện trước mắt, Quan An Tĩnh vẫn suýt nữa rơi lệ.
Đừng tàn nhẫn như thế…
Hồi trước thì không thấy sao cả, nhưng giờ cảm giác trong lòng ngày càng mãnh liệt: Nghiêm Dịch sắp đi, thật sự sắp đi rồi! Làm sao bây giờ! Thật không nỡ xa anh… Không phải không tin tưởng nam thần, cũng không phải không chịu được cô đơn. Nhưng tương lai còn dài như vậy, chuyện sau này ai dám nói biết rõ được đây? Về tương lai, cô không nghĩ ngợi nhiều. Không phải cô không cân nhắc tới, mà là không dám… sợ kết cục đoán được không phải là cái kết mà cô mong đợi.
Giờ cô hối hận vẫn còn kịp chứ…?
Quan An Tĩnh nghĩ ngợi lung tung trong đầu, nhưng vẻ ngoài vẫn đưa mắt yên lặng nhìn va li. Nghiêm Dịch nhanh chóng phát hiện cô bất thường, khi tới gần xem xét thì kinh sợ: “Sao lại khóc?”
Quan An Tĩnh quay đầu đi chỗ khác, né tránh hai tay Nghiêm Dịch đưa tới. Anh không hỏi thì còn may, vừa rồi hốc mắt chỉ đỏ thôi, giờ Nghiêm Dịch vừa hỏi, cảm giác không nỡ phun trào khắp lòng Quan An Tĩnh. Nước mắt cứ thế cãi lời, từng giọt từng giọt rơi lên va li màu đen.
Nghiêm Dịch ngây ngẩn, “Đừng khóc! Sao vậy hả?” Cô vừa khóc, cả thế giới cũng mờ mịt hẳn.
Nhưng Quan An Tĩnh nghe nam thần khuyên thì càng khóc dữ hơn, ngay cả hô hấp cũng dồn dập. “Không, không có việc gì… là em vô dụng. Em cho rằng mình sẽ không đau khổ, nhưng, nhưng giờ biết anh thực sự phải đi Mỹ, trái tim cứ…” Nghĩ tới chuyện sau này phải đối mặt, Quan An Tĩnh dường như không khống chế nổi nước mắt nữa. Giờ này khắc này, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại sợ nói sai.
“Anh đi học là chuyện tốt, em phải vui vẻ mới đúng. Nhưng thấy sau này không thể gặp anh được nữa nên có hơi khó chịu thôi, chỉ một chút thôi…” Quan An Tĩnh vừa nói vừa huơ tay ra hiệu, cố gắng gượng nở một nụ cười nhưng chỉ khiến người xem càng xót thương.
Nước mắt nhỏ xuống sàn nhà như đâm vào tim Nghiêm Dịch.
“Em luôn khuyên anh nhận OFFER đại học D, là sợ anh phát triển ở trong nước không thuận lợi?” Nghiêm Dịch vừa giúp Quan An Tĩnh lau nước mắt, vừa đau lòng hỏi.
Quan An Tĩnh chưa bao giờ hoài nghi thực lực của nam thần, nghe nói như vậy thì ngước đầu lên, giọng nói kiên định lạ thường: “Không phải! Anh lợi hại như vậy, ở đâu cũng phát triển tốt cả.”
“Vậy em cảm thấy em chậm trễ anh?”
“Không phải…”
“Không cho phép nối dối!”
Được rồi… “Có một chút…”
Nghiêm Dịch dùng ngón tay lau nhẹ vệt nước mắt trên mặt Quan An Tĩnh, “Không phải đã nói tin anh sao?”
“… em vẫn luôn tin anh.”
“Vậy sao luôn nói muốn anh xuất ngoại? Chẳng lẽ anh ở trong nước thì không phát triển tốt được sao?”
“Không phải… em chỉ không muốn anh bỏ lỡ cơ hội.”
“Không muốn anh bỏ lỡ cơ hội, cho nên muốn anh bỏ lỡ em sao? Em biết học thạc sĩ mất bao lâu không? Chẳng lẽ em muốn đến Mỹ tìm anh?” Nói tới đây, Nghiêm Dịch rốt cuộc không nhịn được mà nói hết ra những suy nghĩ mấy ngày nay. Tuy anh có thể đoán được nguyên nhân Quan An Tĩnh làm như thế, nhưng mỗi khi nhìn cô tích cực sưu tầm tài liệu về đại học D, lại cực lực khuyên anh xuất ngoại, là bạn trai nên anh cảm thấy trong lòng có cảm giác rất khó nói.
“Còn nữa.”
“… còn nữa gì?” Quan An Tĩnh giống như học sinh tiểu học đang được răn dạy. Tuy đã nhận sai nhưng thầy giáo vẫn không chịu tha, trong lòng hơi ủy khuất, cũng hơi sợ hãi.
“Mấy hôm trước, không nhận được lá thư nào sao?” Nghiêm Dịch đổi chủ đề.
Hả? Thư?
Nhắc tới thư, Quan An Tĩnh vừa nghĩ đã nhớ ra. Lá thư nặc danh đó tới giờ vẫn còn nằm im trong ngăn tủ, tới giờ vẫn chưa tìm được xuất xứ. Có điều, lá thư nặc danh ấy có liên quan xu nào tới vấn đề bọn họ đang thảo luận hả? Còn nữa — “Tại sao anh biết em nhận được một lá thư?” Chẳng lẽ…
Nghiêm Dịch hoàn toàn cho qua câu hỏi của Quan An Tĩnh, thản nhiên nói: “Trong thư viết gì?”
“… Một bài hát.”
“Bài hát gì?”
Quan An Tĩnh nhớ lại, trả lời: “Chắc là [yêu em thì đừng bỏ đi].”
Xem ra cũng không quá đần.
Nghiêm Dịch gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời này. Sau đó bỗng nhiên nghiêng người đưa lỗ tai của mình sát tới: “Bài hát gì, lặp lại lần nữa.”
Lặp lại lần nữa? Đầu óc Quan An Tĩnh gián đoạn 1s, lặp lại theo bản năng: “Yêu em thì đừng bỏ đi…”
Cô phát âm rất rõ mà, có vấn đề gì hả? Quan An Tĩnh khó hiểu ngẩng đầu lên, nhưng khi ánh mắt tiếp xúc với nam thần thì càng khó hiểu — bởi vì nam thần vừa rồi vẫn còn tức giận, không ngờ lại, mỉm cười…
Quan An Tĩnh hoàn toàn ngây ra.
Yêu em thì đừng bỏ đi… yêu em thì đừng bỏ đi…
Yêu em thì đừng đi?
Quan An Tĩnh lặp tới lặp lui tên bài hát trong lòng.
Yêu em thì đừng đi!
Yêu em, đừng đi!
Một giây sau, Quan An Tĩnh đã hiểu!
Nhưng cô vẫn chưa kịp biểu đạt sự ngạc nhiên trong lòng ra ngoài thì lại nghe Nghiêm Dịch ở đối diện nói với tốc độ cực nhanh: “Được, anh ở lại.”
“Cái… cái gì…?” Lượng tin tức quá lớn, Quan An Tĩnh cảm thấy mình theo không kịp tư duy của Nghiêm Dịch rồi.
Lúc này Nghiêm Dịch bỗng nhích đến gần, hai tay ôm chặt vai cô, nghiêm túc nói: “Bạn Quan An Tĩnh, vừa rồi bạn xin tôi đừng đi, tôi đã đồng ý. Sau này bạn phải chịu trách nhiệm với tôi đó.”
“… hả?”
Hình như có chỗ không đúng! Không không không, hình như chỗ nào cũng không đúng!
Nam thần… anh đang chơi xấu em à?
Nghiêm Dịch: “Sao? Em muốn trốn nợ?”
“Không có… phụt —” Quan An Tĩnh nhịn không được bỗng cười.
Thì ra, lá thư nặc danh là do nam thần gửi cho cô; thì ra, nam thần vẫn luôn không muốn rời khỏi; thì ra, nam thần chỉ đang chờ cô mở miệng giữ anh lại; thì ra…
Quan An Tĩnh trước giờ chưa thấy một nam thần như thế này, nhưng nam thần thực sự… thực sự… manh dữ lắm nha !!!
Quan An Tĩnh một phút trước vẫn còn bồi hồi ở đáy cốc, bây giờ cảm thấy cô bỗng bị ném lên tầng mây, toàn thân nhẹ bỗng. Một cảm giác hạnh phúc lan khắp, dường như đến cả không khí cũng trở nên rất ngọt.
“Sau này muốn cân nhắc chuyện nào đó, có thể thêm một điều kiện tiên quyết được không?” Nghiêm Dịch nhẹ nhàng ôm Quan An Tĩnh vào lòng.
“…Điều kiện tiên quyết gì?”
“Điều kiện tiên quyết là anh là bạn trai của em, điều kiện tiên quyết là chúng ta phải ở cùng với nhau.”
Từng có người nói, ba chữ đẹp nhất trên thế gian này không phải “tôi yêu bạn” mà là “gần bên nhau”. Giờ này khắc ngày, Quan An Tĩnh nghe câu nói đó của nam thần, càng thấy cảm động.
“Được.” Tuy chỉ một chữ, nhưng Quan An Tĩnh nói rất kiên định.
“OFFER đại học D anh không nhận. Nếu như muốn ra nước ngoài… anh đã xuất ngoại với ba mẹ lâu rồi, không phải chờ tới hiện tại. Em hiển nhiên là một nhân tố quan trọng, nhưng ở chỗ này anh vẫn có thể làm những gì mình thích, đã thế tại sao lại phải ra nước ngoài phiền phức đến như vậy.”
Nghiêm Dịch xiết chặt hai tay, ôm chặt người nằm trong lòng mình thêm chút nữa: “Ngành điện tử trong nước vừa mới cất bước nên càng có không gian để phát triển, cũng đầy cơ hội và thử thách. Mấy ngày trước hiệu trưởng cũng từng nói muốn giữ anh lại đào tạo ở trường. Ở đây, có thể vừa làm vừa học, đây là cuộc sống mà anh muốn. Giờ Kỳ Thuật phát hiện ngày càng tốt, anh cũng có thể vừa tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm vừa mở rộng quan hệ cộng đồng, là nền tảng để mai sau phát triển. Tuy anh là nguyên lão ở Kỳ Thuật, nhưng tương lai, nguyện vọng của anh là muốn thành lập một công ty thuộc về mình…”
Đêm về khuya, lại một ngày trôi qua trong tiếng kêu vang rộn ràng của ve sầu. Gió đêm thổi vào nhà xua đi nhiệt độ ban trưa, để lại chút hơi lành lạnh. Giọng của Nghiêm Dịch nhẹ nhàng vang ở bên tai, rất dễ nghe. Quan An Tĩnh như mất hồn, lại lần nữa không còn thuốc nào chữa được việc bị anh hấp dẫn.
Nghiêm Dịch chầm chậm nói ra quyết định của mình; quá khứ, tương lai, về anh, về cô, về bọn họ. Từng bước một, nói hết ra những suy nghĩ về tương lai của mình.
“Cho nên, anh đã sớm có quyết định?” Cuối cùng, Quan An Tĩnh hỏi: “Nếu như em vẫn không chịu mở miệng giữ anh lại thì sao?”
“Vậy anh đi, sau đó dùng hộ chiếu F2 lãnh em sang Mỹ.”
“F2 là gì?”
Nghiêm Dịch: “Visa vợ chồng.”
Quan An Tĩnh: “…”