Mê Muội Vì Em

Chương 26




“Nhưng người ta vừa cự tuyệt cậu ấy mà…”

Quan An Tĩnh vừa nói dứt, Nghiêm Dịch mới một giây trước còn tức điên tận trời lập tức yên lặng.

Cảnh đêm khuya không đẹp lắm, nền trời bị che phủ bởi lớp áo đen vô bờ vô tận, trên đó có điểm xuyến vài ánh sao lập lòe tỏa sáng. Nghiêm Dịch cúi đầu nhìn Quan An Tĩnh không nói không rằng ở đối diện, cảm thấy đến cả ngôi sao sáng nhất cũng không lộng lẫy bằng một nửa ánh mắt của cô.

Một thứ tên là lý trí bắt đầu quay trở lại với Nghiêm Dịch.

Nam thần che miệng ho khan một tiếng, có chút hối hận vì vừa rồi đã thất thố, sau khi tỉnh táo được một tí thì lại ra vẻ trấn định: “Em nói gì? Vừa rồi… làm gì?”

Vừa nãy do gấp quá nên Quan An Tĩnh mới nói, bây giờ muốn cô nói, cô không thể nào nói ra miệng được. “Không có gì…”

Lại không có gì?! Lần này Nghiêm Dịch quyết không chịu tha cho cô, duỗi cánh tay kéo cô tới gần trước mắt, hỏi cô trong khoảng cách cực gần: “Lưu Tuấn Hàm tìm em làm gì? Em có chịu nói cho anh biết hay không hả?”

Hơi thở vừa mát vừa nam tính phả đầy lên mặt Quan An Tĩnh, bởi vì áp sát quá gần nên cô vô thức đưa hai tay chống lên lồng ngực không quá cứng cũng không quá mềm của Nghiêm Dịch. Mình mẩy giống như bị điện giựt, bé nai con trong lòng nhảy tưng tưng, khẩn trương không biết nói gì. “Em…”

“Hửm?” Nghiêm Dịch nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc, lúc này anh đã hoàn toàn phóng thích hết mị lực của nam thần ra ngoài, chỉ một tiếng “hửm” thôi cũng đủ khiến người ta mất hồn mất vía.

Quan An Tĩnh bị nam thần ôm gọn nên muốn trốn cũng trốn không thoát! Rõ ràng vừa rồi mọi chuyện vẫn còn chịu khống chế của cô, nhưng mới đó mà chút bình tĩnh của cô đã biến mất không còn tăm tít… nam vương đại nhân cũng triệt để đổi từ thế bị động sang chủ động!

Quan An Tĩnh nhìn dáng vẻ này của Nghiêm Dịch, biết hôm nay nếu không thành thật khai báo thì cô đừng hòng toàn thân trở về. Băn khoăn cả buổi, rốt cuộc mới lấy được can đảm. “Lưu Tuấn Hàm… cậu ấy vừa bày tỏ với em. Còn, còn hỏi em có chấp nhận làm bạn gái của cậu ấy hay không nữa, nhưng em đã từ chối.” Quan An Tĩnh lúng túng nói.

“Từ chối?”

“Dạ, từ chối…”

“Vì sao từ chối?”

Quan An Tĩnh chẳng hề suy nghĩ mà nói ngay: “Bởi vì em không có cảm giác đặc biệt với cậu ấy, em chỉ xem cậu ấy là bạn tốt.”

Vì một câu nói đó của cô, ánh trăng bỗng dưng trở nên dịu dàng, gió cũng không còn lạnh như trước nữa, khóe miệng Nghiêm Dịch từ từ vểnh lên, tạo ra một đường cong vô cùng tuấn tú. “À, không có cảm giác đặc biệt với hắn à?”

Quan An Tĩnh vẫn giữ nguyên tư thế quái lạ trước người Nghiêm Dịch, không dám nhúc nhích, trong lòng mơ hồ kỳ quái: sao nam thần luôn lặp lại câu nói của mình để hỏi nhỉ? Có phải mình nói chưa đủ rõ? Cân nhắc trình độ Ngữ văn của mình… Quan An Tĩnh quyết định nên giải thích rõ ràng hơn!

“Em không có ý đó với Lưu Tuấn Hàm, em không thích cậu ấy!” — Như vậy đủ rõ chưa nhỉ?

“À, em không thích hắn?” Nụ cười trên mặt Nghiêm Dịch ngày càng tươi, sau đó thình lình nói, “Vậy em thích ai?”

“Em…” Chiến cuộc thay đổi bất ngờ, Quan An Tĩnh phát hiện mình hoàn toàn không bắt kịp tiết tấu của nam thần. Mới chớp mắt thôi, người vừa rồi giận dựng lông dựng cẳng lên không phải cô, nhưng sao bây giờ đổi lại thành cô bày tỏ với nam thần nhỉ? Buổi tối hôm nay quá kích thích rồi, vừa rồi còn được người ta bây tỏ, chẳng lẽ bây giờ tới lượt mình bày tỏ hay sao?!!

Trái tim của Quan An Tĩnh mới đó mà đã nhảy tọt lên cổ họng, mà nhịp đập của một trái tim khác trong lòng bàn tay cũng ăn khớp một cách kỳ lạ. Quan An Tĩnh xấu hổ muốn ra máu, trong lòng nghĩ tới câu nói nọ nhưng chẳng biết nên nói ra như thế nào, cả buổi trời chỉ thốt được một câu: “Em… em… em thích… dù sao cũng không phải là cậu ấy!”

Tâm trạng của Nghiêm Dịch lập tức trở nên rất happy! Nhìn Quan An Tĩnh ngụng ngịu không chịu nổi trước mặt, cuối cùng anh cũng từ bi không hỏi tới. Nét mặt lúc này của cô chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Trái tim nam thần lúc này mới ngọt ngào làm sao, trừ mỉm cười nhìn cô thì vẫn chỉ biết cười! Làm sao bây giờ? Quả thực càng nhìn càng thấy cô đáng yêu hơn.

Quan An Tĩnh đâu từng ứng phó tình huống như thế này? Tuy không thực sự nói ra miệng nhưng như vậy cũng chẳng khác gì tỏ tình à nha! Quan An Tĩnh da mặt mỏng, thời gian chưa lâu mà đã không chịu đựng nổi. Vừa muốn thử lui khỏi vòng tay nam thần vài bước thì phát hiện tay Nghiêm Dịch ôm cô không hề nới lỏng. Cô vừa lui, anh càng kéo cô tới gần hơn.

“Hừ, chớ chạy! Anh còn có chuyện chưa nói xong.” Nghiêm Dịch thỏ thẻ bên tai cô, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết.

Còn muốn nói gì nữa? Quan An Tĩnh sắp thở không nổi nữa rồi…

Nghiêm Dịch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của cô toát mồ hôi, nhất thời không cầm lòng nổi mà đưa tay vuốt ve một lát: “Vừa rồi còn tốt mà, sao bây giờ lại khẩn trương như vậy?”

Híc… cô thực sự khẩn trương sắp chết rồi! Nam thần ơi, anh kết liễu em nhanh chút cho thống khoái đi!

Nghiêm Dịch như biết thuật độc tâm, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô quan sát một chút, sau đó từ từ nhích lại gần… Trái tim Quan An Tĩnh đập thình thịch, khoảng cách với nam thần sắp tới con số 0 thì ngay lúc này — tiếng chuông điện thoại ác ôn réo lên !!

Quan An Tĩnh giống như kẻ đang làm chuyện xấu bị bắt tại trận, gấp gáp đẩy Nghiêm Dịch ra, sau đó lui về sau mấy bước: “… A lô.”

“Quan! An! Tĩnh!” Bên kia đầu dây, Phạm Di Đình dữ dằn gọi tên của cô, “Mau trở về! Nam thần chờ cậu ở dưới lầu! Vừa xong party không thấy cậu đâu, Nghiêm Dịch gấp tới mức sắp ăn thịt người luôn đó…” Phạm Di Đình bùm bùm chéo chéo xả một hơi, cuối cùng mới nói: “Ừ, phải rồi, cậu đang ở đâu?”

“… Sân thể thao.”

“Sân thể thao? ? ?” Phạm Di Đình thấy tò mò muốn chết, sao đêm hôm khuya khoắc này mọi người đều tưng tửng là sao, “Trời lạnh như vậy, cậu đến sân thể thao để làm gì?”

Quan An Tĩnh hơi ngượng, líu ríu trả lời: “Đi chung với nam… Nghiêm Dịch.”

Phạm Di Đình ở bên kia đầu dây bấm STOP một giây, sau đó gần như cúi gầm mình: “Thay tớ nói một tiếng xin lỗi với nam thần! Chúc các cậu thiên trường địa cửu, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử !!” —- “Tút ~ ~~~~” cúp máy.

Quan An Tĩnh 囧 …

Nghiêm Dịch tò mò hỏi cô chuyện gì vậy, Quan An Tinh dĩ nhiên chỉ thuật lại phần trước. Ai ngờ nam thần nghe xong thì lắc đầu, nắm chặt tay oán thầm: mình đâu đến mức muốn ăn thịt người sau party chứ? Rõ ràng anh muốn ăn thịt người ngay lúc chuông điện thoại thình linh reo lên mới phải? ?!! (*Emily: cầu trời cho Phạm muội nhiều phước).



Nghiêm Dịch lề mề tiễn Quan An Tĩnh về ký túc xá, mất gấp hai lần thời gian so với lúc bình thường mới từ sân thể thao về tới dưới lầu ký túc xá nữ. Hai con rùa vất vả đi tới đích nhưng Nghiêm Dịch lại không chịu thả người.

“Chờ lát! Vừa rồi còn có một chuyện chưa làm xong.”

Vừa nghĩ “vừa rồi…” thì trái tim của Quan An Tĩnh lại bắt đầu đập loạn. Vừa rồi tối lửa tắt đèn, nếu không có cuộc gọi đó, chắc hẳn cô đã “lửng lơ con cá vàng” rồi. Nhưng bây giờ đang đứng trước ký túc xá nữ, thỉnh thoảng đón lấy những cặp mắt tò mò… Cô gái bảo thủ như Quan An Tĩnh, dù đánh chết thì cô cũng không dám làm chuyện đó với nam thần ở trước mặt mọi người đâu.

(*Emily: tớ dùng lửng lơ con cá vàng cho vui nhộn tí. Chứ thực chất là ỡm ờ từ chối cho có lệ, dịch thơ văn là tình trong như đã mặt ngoài còn e)

Quan An Tĩnh giả ngu: “Trễ như vậy rồi, sư huynh anh mau về đi! Đi đường cẩn thận, gặp lại, ngủ ngon!”

Nghiêm Dịch tóm lấy ai đó đang muốn chạy. “Đừng đi mà, anh còn thứ này muốn cho em.” Lí do của nam thần rất hợp lí. Nói xong còn thực sự lấy ra một hộp quà xinh xắn khỏi ba lô, “Tặng em, quà giáng sinh.”

Quan An Tĩnh phát hiện thì ra cả buổi tối này mình mới là người luôn nghĩ sai người ta! Rất xấu hổ. Lâu lắm mới dám từ từ nhìn lên ánh mắt của Nghiêm Dịch, ngượng ngịu nói: “Em không có chuẩn bị quà cho anh…”

Nghiêm Dịch không bận tâm mà lắc đầu: “Không sao, sau này bù lại. Mau mở ra nhìn đi.”

Bởi vì hai chữ “sau này”, cánh tay đưa ra nhận quà của Quan An Tĩnh khựng lại giữa không trung — thấy rất khó tin, cô không ngờ được người trong lòng thích lại là một chuyện đẹp đẽ đến thế, hạnh phúc đến thế. Mà câu nói đó của nam thần ngụ ý là… anh muốn có “sau này” với cô?

Giọng của nam thần từ từ vang lên bên tai: “Lần đầu nói chuyện với em là ở thư viện, miệng vừa mở đã đòi mượn đồ của em, kết quả mượn mà chưa trả, như thế không tốt lắm.” Giọng của Nghiêm Dịch không cao không thấp, giống như có ma lực cưỡm mất hồn phách con người, “Tuy có hơi chậm, nhưng anh đã chọn rất lâu, hy vọng em sẽ thích.”

Quan An Tĩnh vừa nhìn món quà là gì thì đã biết rõ tâm tư của Nghiêm Dịch. Trong hộp là một cây bút ký tên xinh xắn, không trang trí cầu kỳ khoa trương, vỏ ngoài rất đơn giản, là kiểu dáng mà cô thích.

Quà giáng sinh nam thần tặng đó, Quan An Tĩnh đâu chỉ thích mà còn thích tới mức không rời tay! Có điều — “Cây bút này so với cây bút bi của em xịn hơn nhiều…”

“Cứ coi đó là tiền lãi đi.” Nghiêm Dịch vô cùng vui vẻ. Nhìn gương mặt hơi ửng hồng của Quan An Tĩnh, hài lòng nghĩ: em cũng “xịn” hơn so với anh đã tưởng, chúng ta coi như huề vậy.

**

Vài ngày sau đó, người trên kẻ dưới ở Kỳ Thuật đều thấy rõ tâm trạng của Nghiêm Dịch rất happy!

Đám Hoắc Chính đang đẩy nhanh tiến độ hạng mục mới nên nhìn ai nấy cũng đều mệt như chó chết, dáng người tiều tụy, còn mặt mày thì dùng từ tiều tụy vẫn chưa đủ sức hình dung. Duy chỉ có Nghiêm Dịch, cả ngày mặt mày hồng hào, tinh thần tỏa sáng, ngay cả tăng ca cũng có tinh thần như mới cắn thuốc lắc!

Vua bát quái Mã Chấn Vũ dễ dàng ngửi thấy mùi lạ. Tranh thủ giờ nghỉ trưa rãnh tay, không nhịn được mà lên forum trường học tìm manh mối, không ngờ vừa tìm, anh thực sự tìm được nguyên nhân.

Mã Chấn Vũ: “Tin tức bự, tin tức bự!”

Cung Húc: “Mọi người đều đang bận rộn, có chuyện mau nói, có bom mau thả!”

“Ơ, chó mà cũng biết nói tiếng người nữa hả?!” Mã Chấn Vũ lườm anh ta một cái, sau đó báo cáo với Boss lớn Hoắc Chính, “A Chính, Kỳ Thuật của chúng ta sắp có hỉ sự rồi!”

Nghe có hỉ sự, Boss Hoắc Chính trở nên hào hứng, tò mò hỏi: “Hả? Là việc vui gì?”

Mã Chấn Vũ mặt mày hớn hở thuật lại những tin tức nho nhỏ anh vừa đọc được, lúc này nhân vật chính Nghiêm Dịch đang đẩy cửa đi vào. Lực chú ý của bọn họ lập tức chuyển tới người trong cuộc.

Nhưng bọn họ còn chưa hỏi thì nam vương đại nhân đã mở miệng trước: “A Chính, cho hỏi tí. Cuộc họp hàng năm vào cuối tuần này của công ty, em có thể dẫn theo một người không?”

Hoắc Chính: “Được, là ai?”

Nghiêm Dịch mặt không đổi sắc: “Người một nhà.”

Mã Chấn Vũ với Cung Húc nhìn nhau, yên lặng dùng khẩu hình phát âm — “Hệ điện tử”, sau đó bùng nổ một loạt tiếng động ồn ào: “Dẫn em ấy tới! Dẫn em ấy tới! Dẫn em ấy tới!”