Lần tranh tài này diễn ra ở Paris trong vòng một tuần, nhưng Nguỵ Lam và Ngô Chí Lễ cho hai cô nàng thời gian tận hai tuần. Vậy nên sau khi hai người thi đấu xong, sẽ có thời gian đi chơi, ngắm cảnh ở Paris. Hơn nữa, vì để không bị lệch múi giờ sinh học, hai người đã phải bay đến Paris trước ba ngày.
Trong cuộc thi lần này, top 3 tác phẩm ở mỗi hạng mục đều có cơ hội xuất hiện ở đại lộ Champs Élysées, nơi tổ chức chương trình thời trang có quy mô lớn Dear Ronan Paris.
Nhận lấy thẻ phòng, nhân viên công tác giúp các cô đem hành lý vào phòng xong thì lui ra ngoài.
Paris và Trung Quốc chênh lệch 6 tiếng đồng hồ. Hôm qua các cô lên máy bay lúc 1 giờ chiều, từ Hải Thành bay thẳng đến sân bay Charles de Gaulle của Paris rồi đến đây, vòng đi vòng lại cũng đã khoảng 8 giờ tối theo giờ Paris.
“Ôi, mệt chết mất.” Trịnh Tưởng Tưởng ngồi xụi lơ xuống sofa, ngoài miệng thì nói mệt nhưng vẫn không nhịn được âm thầm đánh giá căn chung cư này.
Nhà ở, chi phí đi lại ở Paris của các cô đều được văn phòng chi trả toàn bộ. Các cô chủ yếu chỉ tiêu tiền cho mua sắm và các bữa ăn. Ngay cả chung cư cũng là được văn phòng sắp xếp cho. Chung cư này không được tính là xa hoa cho lắm, bao gồm: hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, hai nhà vệ sinh, còn có một ban công nhỏ, rộng khoảng hơn trăm mét vuông. Bỗng dưng cô có cảm giác công ty có tiền thật là thích.
“Lớn thật đó.” An Thính Miên cũng đánh giá căn chung cư này.
“Lớn á?” Trịnh Tưởng Tưởng thuận miệng nói ra.
“Áng chừng là, nhỏ hơn nhà em một chút.” An Thính Miên chẳng nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời.
Trịnh Tưởng Tưởng sửng sốt, chớp chớp mắt. Nhìn phong cách ăn mặc của chồng An Thính Miên và chiếc siêu xe anh ta lái, chồng An Thính Miên hẳn phải rất giàu có, sao phòng ở có thể nhỏ như thế chứ, An Thính Miên có bị lừa không vậy?
“Thính Miên.” Trịnh Tưởng Tưởng do dự muốn nói lại thôi, nhưng nhìn vào đôi mắt trong sáng của cô gái nhỏ, chị ấy vẫn quyết định hỏi: “Em quen biết chồng em như thế nào vậy?”
“Em ngủ ở phòng này nhé.”
“Cũng được, như nhau cả.” Trịnh Tưởng Tưởng cảm thấy ổn, dù sao hai phòng cũng không khác gì nhau.
An Thính Miên vừa kéo vali vào phòng ngủ vừa nói: “Quen biết như thế nào á? Tính ra, chắc chúng em cũng là thanh mai trúc mã đấy.”
“Thanh mai trúc mã?”
“Anh ấy là bạn của anh trai em, em biết anh ấy từ lúc mười hai tuổi.”
“Anh ta…”
“Anh ấy lớn hơn em tám tuổi.”
“Vậy chuyện nhà anh ta thì sao?”
“Anh ấy tự mở một công ty gia đình, cũng coi như không tệ đi.” An Thính Miên không hiểu mấy chuyện này cho lắm, chỉ nói những gì cô biết: “Ba mẹ chồng và em gái của anh ấy cũng rất tốt, trước khi kết hôn, em còn thường xuyên qua nhà anh ấy ăn cơm nữa.”
“Còn có cô em bên chồng nữa?” Trịnh Tưởng Tưởng liên hệ đến mấy video mẹ và em chồng cùng bắt nạt con dâu, cảm thấy chuyện có em chồng là cái gì đó cực kỳ khủng bố.
An Thính Miên như đọc được suy nghĩ của chị ấy: “Chị Vân lớn hơn em một tuổi, lớn lên đặc biệt xinh đẹp, tính cách cũng siêu siêu tốt, vậy nên chuyện Hoàng Thượng tưởng tượng không tồn tại đâu ạ.”
“Thật à?”
“Dạ.” An Thính Miên bĩu môi, gật gật đầu, bắt đầu soạn đồ trang điểm của mình.
“Vậy phòng ở nhà của em…”
An Thính Miên cuối cùng cũng hiểu được những băn khoăn trước đó của chị ấy: “Căn chung cư kia vốn chỉ có mình anh ấy ở, tính ra cũng không nhỏ đâu, hai người ở là vừa, lại còn ấm cúng nữa.” An Thính Miên cất nốt tuýp sữa rửa mặt cuối cùng rồi xoay người đến phòng rửa mặt.
Cũng tốt, Trịnh Tưởng Tưởng xem như hiểu được. Là người ta tình nguyện, lại còn rất vui vẻ nữa.
“Trời sắp tối, à đâu, là tối rồi.” Trịnh Tưởng Tưởng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ:“Mình đặt bữa tối đi.”
Cơm trên máy bay không được ngon lắm, cùng lắm chỉ coi như có cái vào bụng.
“Ăn gì?”
“Lẩu nhé?”
“Cũng được.”
Sau đó, bữa ăn đầu tiên của hai người ở Paris là một bữa lẩu.
* * *
“Chậc, lẩu trong nước vẫn chuẩn vị hơn.”
“Nhưng chị ăn nhiều lắm mà.” An Thính Miên vạch trần chị ấy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Há há, ăn chùa thì ngu hay sao mà không ăn, dù sao cũng xong bữa rồi, đúng không nào.” Trịnh Tưởng Tưởng xoa bụng: “No thật sự.”
“Chứ sao trời, ấy ấy ấy, em sờ với.” An Thính Miên đặt tay lên bụng chị ấy mà xoa xoa, gật đầu như thật: “Ừm.”
Trịnh Tưởng Tưởng ăn kẹo que, nằm trên giường, cực kỳ thích thú: “Sao nào? Nó có đá em không?”
An Thính Miên chọc chọc bụng cô ấy: “Có đá, chắc chắn là do ăn ớt cay nhiều quá nên giờ nhảy nhót lung tung.”
“Ha ha ha ha ha ha.” Hai người cười muốn khùng luôn.
“Hoài thai em bé lẩu khó khăn quá đi.” Trịnh Tưởng Tưởng “tủi thân” than thở với cô.
An Thính Miên làm bộ làm tịch sờ sờ bụng chị ấy, cô trấn an: “Ui ui ui, con ngoan nha, chờ mẹ con tiêu hoá được là ổn thôi.”
Trịnh Tưởng Tưởng lại không chịu nổi mà cười: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, em chọc chị cười chết đấy à. “Tiêu hoá xong”, chẳng lẽ em chuẩn bị bay à?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ~”
“Ui da cha cha cha. Chị đau bụng quá.”
“Chị bay à?”
“Không nói chuyện với em nữa, chị muốn đi WC.” Trịnh Tưởng Tưởng cầm lấy khăn giấy rồi chạy thẳng vào WC.
“Không phải chứ.” An Thính Miên giật giật khoé miệng. Đây là, tiêu chảy thật à?
* * *
Lần tranh tài này tổng cộng có ba vòng. Ngày đầu tiên là sơ tuyển, An Thính Miên rút trúng đề “Thiếu nữ”. An Thính Miên chọn vải dệt màu đen và màu xanh cổ điển để làm một bộ lễ phục tinh nghịch nhưng không làm mất đi vẻ đoan trang.
Mang ý nghĩa là, những hy vọng và mộng mơ của nàng thiếu nữ về phiên bản trưởng thành của chính mình.
An Thính Miên thuận lợi đạt được hạng nhì, tiến vào ngày thi đấu tiếp theo. Lần thi đấu này dựa trên điểm tích lũy theo quy định để bình chọn ra quán quân cuối cùng.
Ngày hôm sau, An Thính Miên rút được một đề tài khá rộng, tên là “Cổ phục”. Hai ngày thi đầu tiên, đề tài đều rất cụ thể, An Thính Miên chỉ cần nương theo tiết tấu vững vàng của mình để lấy được danh hiệu top 2.
Trận thi đấu thứ ba diễn ra vào ngày thứ năm, cũng giống như hai lượt trận trước, diễn ra từ 9 giờ sáng cho đến 5 giờ chiều. Chỉ khác là hai trận trước đều căn cứ vào đề tài rút được mà thiết kế một bộ trang phục, còn trận thứ ba này là căn cứ vào loại vải ngẫu nhiên mình rút được để thiết kế một bộ trang phục nào đó. Không có chủ đề cụ thể, chất liệu mẫu vải cũng khác nhau, màu sắc hoa văn lại càng không giống nhau. Thậm chí, thí sinh còn không được biết mình sẽ bốc trúng loại vải màu gì nữa. Hai trận trước còn có thể chọn tới chọn lui một chút. Trận này lại là kiểm tra kỹ thuật xử lý chuyên nghiệp và phản xạ phòng thi của thí sinh. An Thính Miên rút trúng hai loại vải, một cuộn là vải voan màu xanh lơ và một cuộn là vải ren.
Vải voan có bản chất mỏng manh, khi mặc lên có cảm giác rất dễ chịu, có tính hút nước tốt và thoáng khí, độc đáo hiếm có, vừa mỏng, vừa thoải mái lại còn thời trang.
Mà vải ren thì từ trước đến nay đều ngọt ngào uyển chuyển, lại mang theo chút cảm giác ma mị mê người, có khi còn mang sắc thái quyến rũ, lãng mạn nữa. Truyền thuyết kể rằng, một người con gái vì mơ thấy ren mà bắt đầu trở nên xinh đẹp. Sau đó phụ nữ nằm mơ, đàn ông cũng nằm mơ, như thể mọi vọng tưởng đều chồng chéo, đan vào nhau nơi vải ren thần bí, trở thành khúc mắc cả đời. Ren có thể được dùng trong trang phục cao cấp, công dụng thường thấy nhất của nó là dùng làm đăng ten, điểm xuyết cho trang phục hoặc trở thành vật liệu xuyên thấu. Tạo nên sự gợi cảm là ren, mà mang lại cảm giác hồn nhiên cũng là ren.
An Thính Miên bốc trúng loại ren trắng phổ thông nhất. Vải voile (*) uyển chuyển mỏng manh, vải ren gợi cảm tinh nghịch. Voile xanh lơ kết hợp với ren trắng thuần.
(*) Vải voile: cũng có nghĩa là vải voan.
Sáng sớm hôm nay, An Thính Miên đã định hình xong ý tưởng thiết kế trang phục của mình. Hai vòng trước An Thính Miên đều làm lễ phục. Lần này, An Thính Miên muốn tiếp tục sử dụng kỹ thuật cũ, nhưng khác biệt ở chỗ lễ phục lần này không giống “lễ phục” được định nghĩa ở trên nữa. Bộ lễ phục lần này sẽ hướng đến tệp khách hàng rộng hơn, mang tính ứng dụng hằng ngày cao hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
An Thính Miên chọn vải voan làm chủ thể, dùng vải ren để điểm xuyết. Đầu tiên phải làm từng bộ phận của chủ thể, sau đó dùng ren để may thành nhiều lớp hoa và hồ điệp, số lượng sẽ cần nhiều một chút. Vậy nên chủ thể của An Thính Miên sẽ là một chiếc váy hai dây cực kỳ phổ thông. Phần vạt váy của chủ thể được thiết kế dựa trên tính mỏng manh và nhẹ nhàng của sợi tổng hợp làm nên vải voan. Các tầng lớp hoa và hồ điệp được đặt chủ yếu ở dây lưng áo, trước ngực và phần vạt váy.
An Thính Miên tính toán kỹ tất cả phương án, sau khi vẽ xong bản thiết kế, An Thính Miên lập tức bắt tay vào làm.
Buổi chiều, An Thính Miên đè lên mối nối cuối cùng của một bông hoa rồi nộp bài. 5 giờ chiều, An Thính Miên thu dọn xong đồ đạc và dụng cụ, đặt chỉnh tề lên bàn rồi đi về phía phòng nghỉ giải lao để lấy túi của mình. Trong thời gian tranh tài, mọi đồ dùng cá nhân đều không được mang vào sân thi đấu. Những thứ phải có như kéo, thước dây, bút, iPad đều được chuẩn bị sẵn. Để đảm bảo tính công bằng, toàn bộ quá trình thi đấu đều được theo dõi, đến cả ăn cơm cũng ăn theo nhóm. Hơn nữa, lúc nào cũng có người đồng hành cùng thí sinh trong suốt cuộc thi.
May mắn là An Thính Miên đã thuận lợi hoàn thành toàn bộ lịch trình thi đấu lần này.
Ra khỏi sân thi đấu, An Thính Miên bước đến một tiệm cà phê bên đường. Cô đã hẹn trước, chỉ cần chờ tranh tài xong là đi ăn một bữa thật thịnh soạn, sau đó sẽ về khách sạn ngủ một giấc thật ngon rồi ngoan ngoãn chờ kết quả được công bố vào ngày hôm sau. Nếu có cơ hội, sau này cô có thể sẽ tham gia show thời trang Dear Ronan Paris.
Tối hôm đó, An Thính Miên và Trịnh Tưởng Tưởng đi ăn ở một nhà hàng Ý. Ừ đúng rồi, không sai đâu, là người Trung Quốc đi ăn đồ Ý tại Paris, Pháp.
An Thính Miên gọi một phần tôm hùm nướng Neapolitan, sốt trứng gà thịt băm, gà ác La Mã. Trịnh Tưởng Tưởng thì gọi một phần mì Ý truyền thống và rượu nho “Vino” đặc sản.
Hai người định ăn uống no say thì sẽ đi tản bộ, nếu chưa no thì lại tiếp tục đi dạo một vài chợ nổi tiếng ở Paris, mua ít đồ ăn vặt rồi vừa đi vừa ăn.
Cuối cùng hai người quyết định đi bừa đến Place Monge dạo một chuyến, đến tận 8 giờ rưỡi tối hai người mới ăn xong rồi đi về.
Kết quả cuối cùng sẽ được gửi đến cho các thí sinh dự thi dưới hình thức bưu kiện vào buổi chiều. Vậy nên sáng sớm hôm sau, cả hai người đều không thèm dậy.
“Anh nói chúng mình cùng đi trốn thôi
Ta cùng nhau trốn khỏi thành phố này
Thoát khỏi chốn thị thành xô bồ
Và cả đám người hỗn loạn này đi thôi
…
Chẳng có gì gọi là tình yêu vĩnh cữu cả
…
Hãy nói rằng anh sẽ nhớ đến em
Khoác lên mình chiếc váy xinh chăm chú nhìn hoàng hôn buông
Em má đỏ môi hồng nói rằng sẽ ta sẽ còn gặp lại nhau, anh đừng quên nhé
Dù chỉ là trong giấc mơ hoang dại nhất của anh
…” (*)
(*) Tạm dịch theo bản tiếng Trung của tác giả, nhạc gốc là bài “Wildest Dreams” - Taylor Swift:
He said "Let's get out of this town
Drive out of the city, away from the crowds"
…
Nothing lasts forever
Say you'll remember me
Standing in a nice dress
Staring at the sunset, babe
Red lips and rosy cheeks
Say you'll see me again
Even if it's just in your wildest dreams
…
11 giờ trưa, từ trong chăn ló ra một cái đầu nhỏ. Khi An Thính Miên ngủ một mình, có đôi khi sẽ không ngoan lắm, thích lủi vào mọi góc, nhất là trong hoàn cảnh xa lạ. Cả mấy ngày nay, mặc dù cô đều cố gắng ngủ đủ tám tiếng, nhưng rất ít khi tiến vào trạng thái ngủ sâu được.
An Thính Miên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, bèn kéo rèm che lại ánh sáng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ.
“Ưm, ai vậy ạ?”
“Bé cưng, còn chưa tỉnh ngủ à.”
“Ưm ~” Cô nàng chắc hẳn là vừa mới dậy, giọng vẫn còn mềm mại, tựa như đang làm nũng.
“Bé cưng, anh ở dưới lầu.”
An Thính Miên giật mình, ngồi phắt dậy.