Mê Muội - Ngung Cửu

Chương 43




Sáng sớm, trời không mưa lác đác hay mưa phùn lất phất như hai ngày trước, mà đó là bầu trời xanh nhạt không một gợn mây, như một viên ngọc lục bảo trong suốt. Mặt trời mọc từ đằng đông, ánh nắng ấm áp rải khắp cơ thể, những giọt sương trên cánh đồng chưa bốc hơi giống như những viên ngọc bích tròn, dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu màu sắc rực rỡ.

Cô gái mặc áo khoác đen trên người, trong lòng ôm một bó hoa hồng đỏ, đằng sau lại có hai người đàn ông cao lớn cũng mặc áo khoác đen.

Ba mẹ An được chôn cất trên một ngọn đồi ở phía sau khuôn viên biệt thự hoa hồng nhà họ An, xung quanh trồng đầy các loại hoa hồng mà mẹ An yêu thích.

Vân Ngạn bị choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt.

Những bông hoa rực rỡ, cảnh quan xung quanh đều là những màu sắc tươi đẹp, tràn đầy sức sống, không hề giống như nghĩa địa trong tưởng tượng, mà thay vào đó có rất nhiều loài bướm đủ màu sắc bay lượn, một vài con đậu trên bia mộ rồi lại bay đi.

Ánh nắng rọi lên người cô gái, những sợi tóc mai bên khuôn mặt cô bay theo chiều gió, có cảm giác cả người cô đang tỏa sáng. Dẫu cho cô đang đứng trong ánh nắng ấm áp như vậy, nhưng vẫn không thể xua tan cảm giác buồn nhẹ trên người cô.

Trái tim Vân Ngạn đột nhiên bị đâm một cái.

An Thính Miên đặt hoa hồng xuống dưới đất, cô nghiêng người kéo Vân Ngạn tiến lên.

Lúc này Vân Ngạn mới phát hiện ra, ba mẹ An được chôn cùng nhau, trên bia mộ có ảnh hai người họ, nhìn qua thì khoảng ba, bốn mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ.

“Ba, mẹ, con tới thăm hai người, đây là chồng mới cưới của con.” An Thính Miên giới thiệu anh, Vân Ngạn cũng đứng thẳng người nghe An Thính Miên thấp giọng trò chuyện với bọn họ, cô nói về những chuyện xảy ra gần đây.

Vân Ngạn nhìn cô gái ngoan ngoãn bên cạnh, trong lòng anh cảm nhận được sự mãn nguyện chưa từng có, anh thầm hứa với họ, thề nhất định sẽ bảo vệ cô gái này, người mà anh rất thích, rất yêu, suốt đời làm điều tốt cho cô, luôn ở bên cạnh cô và không để cô gặp bất kỳ tổn thương nào.

Ba người cùng nhau bày đĩa hoa quả cho ba mẹ An, lau sạch bia mộ rồi thắp nén nhang, đợi mười phút sau An Thính Miên mới kéo Vân Ngạn xuống núi, để lại thời gian cho An Nguyên.

Đứng trong khu vườn, An Thính Miên nhìn những hàng hoa hồng và các loại hoa khác, cô nghĩ đến khí hậu ở thành phố Kiến Lan quanh năm tương đối ấm áp, lúc này lại đang là thời điểm các loại hoa đua nhau nở rộ.

Vân Ngạn vẫn nắm chặt tay An Thính Miên, chưa từng buông ra từ khi ở trên núi xuống.

“Vân Ngạn.” An Thính Miên nhìn những bông hoa ở đằng xa, hôm nay là tết Thanh Minh nên nông dân trồng hoa đều nghỉ, vì thế xung quanh chỉ có hai người bọn họ, ngoại trừ tiếng rì rào nhẹ do gió thổi qua thì xung quanh rất yên tĩnh.

Hôm nay An Thính Miên mặc ở bên trong một chiếc áo len cao cổ màu đen kết hợp với váy đen viền trắng, gấu váy chỉ dài tới bắp chân và đi một đôi giày da.

“Hử?” Anh quay đầu nhìn cô gái thấp hơn mình một cái đầu, chờ câu nói tiếp theo của cô.

“Em không còn ba mẹ nữa rồi.” Lúc cô nói lời này, mắt nhìn thẳng về phía trước, trong giọng nói mang theo nỗi buồn sâu sắc.

Dù đã mất rất rất lâu rồi, nhưng An Thính Miên vẫn không khỏi cảm thấy đau buồn. Cô luôn cho rằng cô mới nhìn thấy ba mẹ mình ngày hôm qua, nhưng tại sao cô vừa ngủ một giấc thì họ đã biến mất không thấy tăm hơi đâu?

Bản thân Vân Ngạn không thể hiểu được nỗi đau mất đi người thân, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, Vân Ngạn chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng mà nói với cô rằng, sau này có anh ở bên cạnh cô, ba mẹ anh cũng chính là ba mẹ của cô và Vân Ngạn cũng đã làm như vậy.

Một lát sau, cô gái trong lòng anh khẽ dụi.

Đến khi cô ngẩng đầu lên một lần nữa, thì Vân Ngạn mới phát hiện ra cô khóc, vừa rồi là đang lau nước mắt lên người mình. Anh dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt cô. Anh hôn lên trán cô, vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy gò của cô: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Giọng cô khàn khàn: “Nhưng mà em khóc xong rồi.”

An Thính Miên thoát khỏi cái ôm của anh: “Được rồi, chúng ta ra cửa đợi anh trai đi.”

Suy nghĩ nhanh nhạy của cô khiến Vân Ngạn không khỏi bật cười.

Cô gái ở đằng trước kéo tay anh đi nhanh về phía trước.

“Thật sự không khóc nữa?”

“Anh thật là phiền ~”

Cô không nhịn được mà chọc ghẹo anh, Vân Ngạn thật sự sợ cô lại khóc, lát nữa An Nguyên xuống dưới thấy được thì chỉ sợ sẽ không phân biệt đúng sai mà đánh anh một trận, còn anh lại không thể đánh trả.

An Nguyên còn chưa kịp ăn tối đã vội vã trở về.

An Thính Miên vốn định chơi một ngày, bởi đúng lúc tết Thanh Minh là vào thứ năm, thêm cả cuối tuần nữa, là trường học đã cho nghỉ bốn ngày, còn hôm nay là thứ sáu, theo kế hoạch trước đó, thì ngày kia cô sẽ rời đi, nhưng hiện tại Vân Ngạn đã tới, đương nhiên cô sẽ hỏi ý kiến của anh.

Buổi tối An Thính Miên ngồi ở trên giường, cô nhìn Vân Ngạn đang ngồi xổm dưới đất tìm quần áo.

“Anh muốn ở đây bao lâu? Em tính ở lại đến cuối tuần rồi về, còn anh thì sao?” An Thính Miên nói ra kế hoạch ban đầu của mình mà không hề che giấu.

Tay Vân Ngạn đang tìm quần áo ngừng một chút, giống như đang suy nghĩ, đợi vài giây sau anh mới mở miệng nói: “Đúng lúc anh vừa xử lý xong chuyện phía sau, có thể nghỉ hai ngày, anh có thể chơi cùng em một ngày rồi ngày kia trở về.”

Quả nhiên An Thính Miên nghe xong lời này liền yên tâm, cô không làm lỡ công việc của anh, còn anh có thể ở cạnh cô, mọi chuyện vừa khéo.

“Ừ.” Ngay cả chính An Thính Miên cũng không chú ý tới trên khuôn mặt trắng nõn non nớt của mình hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt vẫn dán chặt trên người Vân Ngạn.

“Ừm.” Vân Ngạn bị dáng vẻ trẻ con của cô ảnh hưởng nên lúc trả lời cô cũng bất giác dịu dàng hơn chút.

Cho đến khi Vân Ngạn lấy ra chiếc quần lót từ trong vali, An Thính Miên mới chú ý tới bọc to to ở đằng trước, cô đỏ bừng mặt quay đầu đi, ở trên giường giả vờ tìm điện thoại của mình.



Khi Vân Ngạn tắm rửa xong đi ra ngoài thì thấy An Thính Miên đang chơi điện thoại rất vui vẻ.

Cô đưa lưng về phía anh, cơ thể cười đến mức run lên.

Diệp Khuynh: Thính Miên, cậu không có ở đây, tớ buồn cười quá đi mất, chàng trai kia đứng trước mặt Kim Lam chẳng dám nói một lời mà còn bày đặt tỏ tình nữa, cười chết mất.

Kim Lam: …

Phạm Nghệ Huyên: Không sao, chỉ là có mỗi ba từ “tớ thích cậu” mà cũng ấp úng một lúc lâu.

Kim Lam: Ở đây làm trò hề này trong tết Thanh Minh cho tớ, là đang muốn chúc tớ tết Thanh Minh vui vẻ à

An Thính Miên: Thật sự không cần tự chúc mình đâu

An Thính Miên cảm nhận được anh tới gần nhưng không quan tâm, cô tiếp tục chat với bạn cùng phòng.

Vân Ngạn đã lên giường đắp chăn đàng hoàng rồi mà cô gái bên cạnh vẫn không nghĩ đến việc bỏ điện thoại xuống.

Kim Lam: Rốt cuộc tớ đã làm cái quái gì mà cậu ta thích tớ chứ? Tớ sửa là được chứ gì?

An Thính Miên: Thật sự kém như vậy sao?


Diệp Khuynh: Cái tên loser ấy còn nói cái gì mà tớ biết bây giờ cậu vẫn chưa thích tớ, nhưng tớ sẽ cố gắng để cậu thích tớ, nhưng mà Kim Lam còn chẳng biết cậu ta là ai.

Diệp Khuynh: À, hơn nữa, chàng trai kia còn nói: “Tớ thích là việc của tớ, tớ theo đuổi là việc của tớ, hiện tại cậu không cần trả lời tớ luôn”, mẹ kiếp, liên tục nói mấy điều vớ vẩn, hoàn toàn khác với người trước đó nói “tớ thích cậu”. Còn tớ thích cậu là việc của tớ, tớ theo đuổi là việc của tớ, chắc bị bệnh nặng rồi, bây giờ mọi người trên diễn đàn trường đều đang thảo luận về chuyện này, nghe nói chàng trai kia rất dơ dáy, còn có khuynh hướng bạo lực.

An Thính Miên: Có chuyện gì thế?

Diệp Khuynh: Hình như nhà cậu ta cách trường không xa, trong nhà có chút khá giả, nghe nói có một lần bạn học tình cờ đến nhà cậu ta, đúng lúc nhìn thấy cậu ta đánh em gái nhỏ hơn bốn tuổi, tiếng kêu rất thảm thiết, chậc chậc.

Phạm Nghệ Huyên: Mẹ kiếp

Kim Lam: Mẹ kiếp

An Thính Miên:…

Diệp Khuynh: Giữ nguyên đội hình!!

Diệp Khuynh thu hồi một tin nhắn.

An Thính Miên thu hồi một tin nhắn.

An Thính Miên: Mẹ kiếp

Một tiếng sau, Vân Ngạn thấy cô vẫn còn chơi điện thoại, bèn xoay người vỗ nhẹ bả vai cô. Anh hỏi: “Vẫn chưa ngủ được à?”

An Thính Miên đang chat vui vẻ thì bị Vân Ngạn vỗ vai, cô còn tưởng mình làm phiền anh: “Em ngủ ngay đây.”

“Bây giờ đã mười hai giờ rồi.”

Tuy rằng anh vẫn nói chuyện như bình thường, nhưng An Thính Miên có thể cảm nhận được ánh mắt anh không cho mình kháng cự chút nào.

“Ò.”

Anh cũng không buông cô ra, ngược lại duỗi tay ôm cô vào lòng.

Hơn mười phút sau, An Thính Miên không ngủ được, cô nhìn bóng trúc lay động trên rèm, có chút đáng sợ nên cô rụt người vào trong lòng anh.

Anh vô thức vỗ đầu cô, sau đó vùi đầu vào cổ cô: “Bảo bối ngoan.”

Vào lúc An Thính Miên cử động người lần thứ ba, rốt cuộc Vân Ngạn cũng mở miệng hỏi: “Không ngủ được à?”

“Ừm, có chút, quấy rầy anh rồi à? Xin lỗi anh.”

“Không sao.” Anh véo mặt cô, nhổm dậy rồi hôn cô một cái.

“Trò chuyện một chút nhé?” Anh tựa đầu vào khuỷu tay, hai mắt mơ màng, nhưng đôi mắt của cô lại đặc biệt sáng trong bóng tối, rất dễ thấy.

An Thính Miên xoay người, rúc vào lòng anh: “Trò chuyện cái gì?”

Anh làm như đang suy nghĩ, cúi đầu áp sát vào đầu cô: “Tối qua ở trong bữa cơm, em nói mùa hè năm sau chúng ta kết hôn?”

Tại sao tối qua không hỏi? Không phải người nào đó ầm ĩ đòi ngủ sớm, luôn tránh mặt anh, cũng không nói lời nào với anh. Vân Ngạn tưởng tâm tình cô không tốt bởi vì tết Thanh Minh nên không nói, chỉ đi theo và ở bên cạnh cô.

“Không phải sao? Anh đã nói trước khi em ra nước ngoài mà.” An Thính Miên thấy anh không nói lời nào, thử hỏi: “Chẳng lẽ anh nói mùa hè năm nay?”

Cô không đợi anh trả lời đã vội vàng phủ định nói: “Không, không, không, mùa hè năm nay em còn muốn làm việc ở studio của chị Ngụy Lam, chị Ngụy Lam nói tháng tám có một cuộc thi, em có thể đăng ký tham gia, nói không chừng em có thêm một tia hy vọng cho việc nộp đơn vào đại học của em.”

“Không thể dành ra chút thời gian nào sao?” Vân Ngạn nghi ngờ.

“Không thể.” An Thính Miên giải thích cho anh tầm quan trọng của cuộc thi và sự phức tạp của việc chuẩn bị.

“Được rồi, năm sau thì năm sau.” Vân Ngạn thỏa hiệp, cũng không muốn trở thành chướng ngại vật trong ước mơ của cô, bởi vì dù sao thì hiện giờ người cũng đã ở trên giấy đăng ký kết hôn rồi.

Sao nghe lời này có vẻ tiếc nuối thế nhỉ? An Thính Miên chủ động ngẩng đầu lên, lại gần Vân Ngạn, hôn lên cằm anh mà dỗ anh: “Cảm ơn anh An.”

Vân Ngạn hôn lại cô: “Không cần cảm ơn đâu, cô Vân.”