Mê Muội - Ngung Cửu

Chương 42




“Chẳng biết cậu đây…”

“Nhà con ở Ngô Thành. Người lớn trong nhà có ông nội, ba mẹ con và bác trai, bác gái. Con có một em gái lớn hơn Thính Miên một tuổi. Ba mẹ đưa con sang Đức từ nhỏ và con lớn lên ở Đức, sau khi trưởng thành thì con mới về nước. Hiện tại con có mở một công ty gia đình, quy mô không hẳn là lớn nhưng có thể thoả mãn đầy đủ nhu cầu sinh hoạt của Thính Miên ạ.”

“Tự mở”, “quy mô không lớn” thì nghĩa là công ty lớn, chức vị còn là tổng giám đốc, những điều này Vương Kinh rõ mười mươi: “Cậu quen biết con bé nhà chúng tôi như thế nào?”

Trong khi đó An Thính Miên lại nghĩ, nếu Thừa Phong không tính là lớn thì những công ty nhỏ biết sống sao? Chưa kể là còn có Vân thị.

“Con là bạn đại học của An Nguyên. Sau khi về nước, nhờ An Nguyên giới thiệu vậy nên con biết cô ấy.”

Ông quản gia nhìn lướt qua An Nguyên đứng ở cửa phòng bếp với vẻ mặt nghiêm nghị.

An Nguyên kiểu ủa con cũng có biết gì đâu, con coi cậu ta là anh em tốt, ấy vậy mà cậu ta lại muốn làm em rể con. Chuyện này ập xuống đầu ai cũng không chịu nổi mà. Tức muốn chết đi được.

“Nhưng mà con chờ Thính Miên vào đại học rồi mới bắt đầu theo đuổi ạ.”

Lần này đến lượt An Thính Miên ngơ ngác, sao cô lại không biết vậy ta.

Ông cụ không tỏ vẻ gì mà hỏi một cách tự nhiên: “Cậu cũng đã hai mươi tám rồi.”

An Thính Miên nghe vậy thì không khỏi cười “phụt” một tiếng, nhưng nhận thấy ánh mắt Vân Ngạn nhìn qua đây, cô bèn quăng ý nghĩ đó ra sau đầu mà thu lại nụ cười trên mặt mình.

Ông cụ quản gia mặc kệ An Thính Miên. Từ khi ba mẹ nhà họ An qua đời, mặc dù ông cụ chỉ là quản gia nhưng cũng xem như gánh vác trách nhiệm của người lớn trong nhà.

Vương Kinh là anh em tốt của ông nội An Thính Miên. Vào ba mươi năm trước, con trai duy nhất của ông nhập ngũ rồi không trở về nữa, nên ông cụ nhà họ An mới nhận vợ chồng Vương Kinh về nhà làm quản gia.

Nhiều năm trôi qua, hai ông bà cũng trở thành một phần của nhà họ An, là những bậc trưởng bối trong gia tộc.

“Cậu đã yêu bao nhiêu lần rồi?”

Chà ~ An Thính Miên bây giờ ăn dưa rất vui vẻ.

“Ngoài An Thính Miên ra thì con chưa yêu ai bao giờ.” Vân Ngạn thành thật trả lời mà không hề cảm thấy mình bị mạo phạm: “Từ nhỏ ba mẹ con đã dạy rằng, cho dù làm chuyện gì cũng phải chịu trách nhiệm với bản thân và người khác. Huống hồ, trong nhà con còn có em gái, vậy nên con cũng càng hiểu được mong muốn bảo vệ phái nữ nhỏ bé, mong manh.”

Vân Ngạn quay sang nhìn An Thính Miên, trong mắt không giấu nổi ý cười: “Cho nên kể từ lúc gặp được Thính Miên là con đã quyết định phải ở cạnh em ấy rồi.”

“Vậy nếu con bé không thích cậu?”

“Nếu cô ấy không thích con thì vấn đề nằm ở con ạ.”

“Nếu sau này, con bé thích người khác thì sao? Dù sao con bé cũng còn nhỏ tuổi mà.”

Đây không phải lần đầu tiên An Thính Miên nghe được những lời như thế này. Cô có phải loại người đó đâu chứ? Đang định phản bác thì bị Vân Ngạn đè tay lại. Anh đặt tay cô vào lòng bàn tay anh mà nhéo nhéo.

Từng tương tác nhỏ giữa hai người đều lọt vào tầm mắt của ông quản gia.

“Con cũng không chắc lắm. Nhưng con lớn hơn cô ấy 8 tuổi, được va chạm với xã hội trước cô ấy và cũng trải đời hơn cô ấy. Những chuyện cô ấy vẫn chưa nhìn thấy thì con đều đi trước dò đường thay cô ấy một lần rồi. Con tin chắc rằng, con có thể chăm sóc tốt cho cô ấy trong sinh hoạt và thậm chí trong cả công việc nữa. Chỉ cần cô ấy còn ở cạnh con thì cô ấy muốn làm gì cũng được.”

Mặc dù anh không trả lời trực tiếp câu hỏi của ông nhưng đại khái cũng chỉ thiếu điều khẳng định là anh rất tốt, gia đình cứ yên tâm giao An Thính Miên cho anh.

“Cậu cũng biết con bé còn chưa tốt nghiệp, liệu có phải hai đứa kết hôn bây giờ là quá sớm không? Là do muốn có con sớm à?”

Nói cái gì vậy trời, An Thính Miên nghe đến đỏ cả mặt. Con cháu gì chứ.

“Gặp được người mình muốn làm bạn đời thì sẽ không nhịn được muốn trói mình ở bên cạnh cô ấy ạ. Mặc dù cô ấy còn nhỏ, nhưng con vẫn muốn có một thân phận để quang minh chính đại mà chung sống với cô ấy.”

“Còn về phần sinh con thì còn phải xem ý kiến của Thính Miên. Tất nhiên, nếu sau khi tốt nghiệp mà cô ấy vẫn không muốn có con thì cũng chẳng sao cả bởi vì ba mẹ con rất tiến bộ. Dù sao thì chuyện sống chung vẫn là của riêng hai đứa con mà.”

Nếu không phải thấy ánh mắt anh rất kiên định, vả lại nói chuyện cũng không hề qua loa lấy lệ một chút nào, thì có lẽ ông quản gia còn tưởng anh chỉ đang mạnh miệng.

“Vậy…”

“Ăn cơm thôi.”

Ông quản gia còn định xác nhận thêm vài thứ thì đột nhiên bị tiếng bà quản gia trong phòng bếp cắt ngang. Tất nhiên là ông vẫn chưa hài lòng với câu trả lời của Vân Ngạn.

Trên bàn cơm, bà quản gia chủ động mở ra đề tài nói chuyện: “Khi nào bé con chuẩn bị tổ chức đám cưới?”

An Thính Miên nhìn thoáng qua Vân Ngạn ở phía đối diện. Anh chẳng hề có ý định giúp cô trả lời câu hỏi này gì cả. Vân Ngạn nói là đi du học trước, rồi mùa hè năm sau sẽ tổ chức thì phải?

“Mùa hè sang năm, sau khi con tốt nghiệp ạ.” An Thính Miên vừa nói xong thì phát hiện Vân Ngạn đang nhìn mình chằm chằm. Cô cau mày căng thẳng rồi nghiêng đầu và hỏi Vân Ngạn mà không cần dùng lời, chẳng lẽ cô nói sai sao?

“Vậy lúc đó nhớ mời ông bà già này nhé.”

“Dạ vâng ạ, ai cũng có thể không đi nhưng hai ông bà nhất định phải đi đấy.” Trên mặt cô tràn đầy ý cười, như thể cô cực kỳ mong chờ hôn lễ này vậy.

Vân Ngạn nhìn đến đỏ mắt. Muốn hôn cô ngay bây giờ quá.

Suốt bữa ăn, An Thính Miên sợ anh cảm thấy mất tự nhiên nên vẫn luôn chăm sóc Vân Ngạn.

Vào lần thứ n An Thính Miên gắp đồ ăn cho Vân Ngạn, thì An Nguyên đặt chén thật mạnh xuống bàn: “Ăn cơm thôi mà, hai người thể hiện tình cảm làm gì chứ!”

“Dạ, anh.” Vân Ngạn nhìn như cô vợ nhỏ bị khinh bỉ, chỉ thiếu điều chưa nói ra câu “chúng tôi là vợ chồng mà, sao lại không được”.

“Bà thấy cậu có mà đang ghen tị đỏ mắt thì có.” Bà quản gia không chút lưu tình nói móc An Nguyên: “Nếu cậu có thể mang một cô vợ về đây thì cậu làm gì cũng chẳng ai quản cậu.”

“Thật ra anh con cũng muốn lắm ấy chứ, chỉ có điều cô gái nhà người ta không muốn thôi ạ.” Trong miệng An Thính Miên vẫn còn miếng khoai tây, cô vùi mặt vào chén, nhỏ giọng phỉ nhổ.

Xem ra cũng là có cô gái mình thương rồi, bà quản gia không khỏi vui mừng.

“Lần sau đưa cô ấy về chơi nhé?” Bà quản gia bắt đầu nhiều chuyện.

“Vâng ạ.” Bấy giờ trên mặt An Nguyên mới hiện lên ý cười.


* * *

“Oa, no quá.” An Thính Miên ngồi trên xích đu dưới giàn nho, vừa xoa bụng vừa nhìn hoa tường vi ướt đẫm nước mưa.

Vân Ngạn đem chăn bông anh mang theo tới đây, khoác lên người cô gái nhỏ.

“Cho anh sờ nữa.” Anh nhìn chằm chằm cô gái của anh, ánh mắt không hề rời đi. Anh sờ thử, sau đó nói như thật: “Ừ, đúng là tròn lên không ít.”

Được cái An Thính Miên cũng rất đanh đá: “Thế cũng chẳng đúng, em đây là đang hoài thai.”

Vân Ngạn bị cách nói trẻ con của cô chọc cười: “Vậy, vậy canh củ sen hầm xương nấu tôm đâu?”

“Mấy món đó thấy ghê lắm ~” Cô gái nhỏ nhìn đăm đăm vào mắt anh, trong ánh mắt đều là bóng hình anh.

“Có biết ngượng không hả?” Anh gãi nhẹ chóp mũi thanh tú của cô.

An Thính Miên nhoài người lên ôm lấy eo anh, rầu rĩ: “Sao anh lại đến đây?”

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh ở đó, mọi tâm tình nặng nề của cô đều không còn nữa.

“Dù công việc bận cỡ nào thì cũng phải dành thời gian cho em mà, phải không nào? Hơn nữa, đây cũng là năm đầu tiên chúng mình kết hôn, anh nên đến đây với em. Anh cũng muốn đến gặp ba mẹ vợ của anh nữa.”

“Vân Ngạn.” An Thính Miên cảm thấy mũi mình nghèn nghẹn. Ngày mai không chỉ là tết Thanh Minh mà còn là ngày giỗ ba mẹ cô nữa. Cô biết hạng mục lần này đối với anh rất quan trọng, quan trọng đến nỗi chỉ cần hạng mục này hợp tác thành công thì trong năm nay Thừa Phong có thể thuận lợi chen chân vào top 200 tập đoàn lớn nhất thế giới. Đương nhiên quy mô tập đoàn cũng sẽ được mở rộng đáng kể. Vậy nên lúc đi, cô không nói với anh, dù sao cơ hội như vậy vốn đã rất khó nắm chắc.

“Vậy còn Thừa Phong phải làm sao bây giờ?”

Cuối cùng Vân Ngạn cũng biết vì sao gần đây bé con này lại luôn đắm mình trong trạng thái ủ rũ như vậy. Hoá ra là cô sợ sẽ làm phiền công việc của anh, cố tình không nói cho anh biết rằng mình sẽ về làm ngày giỗ cho ba mẹ vào tết Thanh Minh, lại còn sợ anh sẽ giận cô.

“Bé con ngốc, chuyện Thừa Phong đã giải quyết xong từ lâu rồi. Chẳng lẽ là, em tưởng anh sẽ để mất trắng mấy đêm như vậy ư?”

“Có thật không?”

“Thật chứ.”

“Em không làm chậm trễ việc của anh sao?”

“Làm gì có.” Vân Ngạn đỡ trán, đến chịu cô luôn: “Bảo bối của anh, nếu là em thì sao có thể gọi là làm chậm trễ được?”

Cô nàng chỉnh lại chỗ nằm, vùi mặt mình vào cổ anh. Cô mở chăn ra, phủ lên cả người anh nữa: “Vậy lúc nãy anh…?”

“Hửm?” Vân Ngạn lần tìm môi cô.

“Sao anh lại bảo là, anh chờ em vào đại học là bắt đầu theo đuổi em, sao lại nói dối như thế?” An Thính Miên không cho anh hôn, rõ ràng cô đang rất mất hứng.

Anh không trả lời mà còn hỏi ngược lại cô: “Bé con chưa vứt quà mấy năm nay anh tặng em đúng không?”

“Vẫn chưa.” An Thính Miên thành thật trả lời. Được rồi, đúng là từ ngày đó cô có vứt chúng ra sau đầu.

“Em đó nha.” Vân Ngạn bất đắc dĩ.

“Khi nào về em nhất định sẽ xem mà.” An Thính Miên làm động tác thề: “Nhất định luôn.”

Vân Ngạn cũng không còn cách nào khác, làm sao khống chế được cô ấy bây giờ? Vợ mình mà, ngoại trừ yêu thương, chiều chuộng thì làm gì còn con đường nào khác nữa.

— — —

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn đã đọc

Hoan nghênh cả nhà bình luận nhé (tung hoa)