Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 133




Rốt cuộc Trình Quân Hạo cũng lên tiếng, "Đạo diễn Lưu là người tận tâm làm việc nhất CBD, làm sao tôi lại không đáp ứng cho ông trở lại làm việc được chứ, ông chịu trở lại, tất nhiên được nhiệt liệt hoan nghênh, chỉ mong về sau đạo diễn Lưu làm việc cho CBD lại càng tận tụy hơn nữa. . . . . ."

"Cám ơn Trình tổng. . . . . ." Đạo diễn Lưu kích động đứng lên, "Về sau tôi sẽ càng thêm cố gắng làm việc. . . . . ."

"Thư ký Lâm, an bài công việc cho đạo diễn Lưu. . . . . ." Trình Quân Hạo cười nhạt hướng về phía điện thoại phân phó, đạo diễn Lưu cảm ơn rối rít rồi đi theo thư ký Lâm ra ngoài. Đạo diễn Lưu âm thầm cảm thấy may mắn, may nhờ hắn còn có một chút tài hoa khiến Trình tổng thưởng thức, nếu không với hiểu biết của hắn đối với Trình tổng, Trình tổng nhất định cũng sẽ xử lý hắn giống như Ôn Tâm. . . . . .

Không khỏi âm thầm đổ mồ hôi lạnh, lại âm thầm cảm thấy may mắn.

*

Công việc ở phòng chụp ảnh vẫn bận rộn như cũ, An Tâm Á không có thời gian dừng lại để suy tư quá nhiều, bận đến thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, cô mới mệt mỏi từ phòng chụp ảnh ra ngoài, chuẩn bị đi ăn cơm trưa.

Phó Vũ Hằng lại tới tìm cô, "Tâm Á, cùng đi ra ngoài ăn cơm trưa. . . . . ."

An Tâm Á đang muốn từ chối, ánh mắt lại bị một bóng dáng đứng ở khúc quanh trong góc tường hấp dẫn đi, An Như Ý. . . . . . An Như Ý. . . . . . Mẹ. . . . . .

"Mẹ. . . . . ." Một chữ nghẹn ngào.

Đôi mắt An Tâm Á đẫm lệ mông lung, nhìn chằm chằm An Như Ý, An Như Ý cũng nhìn chằm chằm cô, nước mắt bắt đầu giàn giụa, lúc mới mới nhìn thấy bà chỉ bàng hoàng luống cuống nhưng đến bây giờ thì đôi mắt lại tuông lệ đầm đìa."Tâm Á. . . . . ."

Phó Vũ Hằng nhìn hết người này, lại ngó qua người kia, nhất thời ngơ ngẩn.

"Hiện tại tôi có chút việc, lần sau ăn cơm chung nha, thật xin lỗi. . . . . ." An Tâm Á nói với Phó Vũ Hằng.

Phó Vũ Hằng cười khổ nói, "Được rồi. . . . . ." Giống như lần nào cũng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chẳng lẽ hắn với cô một chút duyên phận cũng không có sao? ! Hắn chỉ còn biết bất đắc dĩ đi xuống thang máy.

An Tâm Á cùng An Như Ý ra khỏi cao ốc CBD, An Như Ý hoảng hoảng hốt hốt, giống như mình bị rơi vào mộng cảnh, ra khỏi CBD, bà mới phục hồi tinh thần lại, An Tâm Á tìm một quán cà phê, ngồi xuống.

"Mẹ, những năm qua cuộc sống của mẹ như thế nào? !" An Tâm Á cười khổ, nhìn bà, "Chu Hoài đối với mẹ có tốt không? !"

Nhớ lại câu mẹ nói với cô năm đó, không cần trở về nữa, giống như bị một cây đao chen vào lòng cô khiến cô đầm đìa máu tươi, bất cứ lúc nào nhớ tới, đều rất đau lòng.

"Ừ." An Như Ý cười khổ, "Mẹ nhìn thấy con trên tạp chí, muốn tới tìm con, con vào CBD, trở về, sao không đến tìm mẹ. . . . . ."

An Tâm Á bất đắc dĩ cười khổ, mẹ, chẳng lẽ những lời nói trước kia mẹ đều đã quên ư, cô làm sao dám đi tìm chứ? !

Cô nhìn An Như Ý, gầy đi không ít, Chu Hoài đối với bà có tốt không, dù sao lúc đó công ty cũng đã khôi phục khả năng tài chính rồi, hắn lại có năng lực chăm sóc mẹ, cô lại không có ở đó cản trở họ. . . . . . Cuộc sống của mẹ nhất định trôi qua rất tốt.

An Tâm Á lần nữa tự thuyết phục chính mình, chỉ cần cô không có bên cạnh mẹ, mẹ mới có thể có hạnh phúc chân chính, sự đau khổ của cô cũng là đáng giá.

Nhưng trong lòng An Tâm Á vẫn rất muốn khóc, khi mà nơi nương tựa duy nhất để cô có sức lực chống đỡ trong cuộc sống lại không cho cô dựa vào, còn bắt cô phải ở cách thật xa, làm sao mà cô có thể không muốn khóc.

An Tâm Á rũ đầu, liều mạng kềm chế nước mắt đang muốn chảy xuống.

An Như Ý cầm tay của cô, "Những năm này, khổ cho con, đứa bé này. . . . . ."

Nước mắt của An Tâm Á thiếu chút nữa chảy xuống, đột nhiên nghĩ đến hai tiểu bao bối, nếu nói cho mẹ biết, cô có hai đứa bé, không biết bà sẽ nghĩ sao? !

An Tâm Á do dự, cuối cùng vẫn không thể chủ động nói ra. Thôi, không cần tăng thêm chuyện phiền lòng cho mẹ. . . . . .

"Mẹ, mẹ tới, là có chuyện gì không? !" An Tâm Á hỏi bà.

An Như Ý cười khổ, bà biết An Tâm Á oán bà, nhưng những lời này vẫn khiến bà rất đau lòng, không có việc gì thì không thể tìm đến con sao? ! Nhưng An Như Ý lại càng đau lòng hơn khi quả thật bà tìm đến cô, đúng là có chuyện, mặc dù cũng có phần là vì nhớ cô.

"Mẹ là tới thăm con một chút. . . . . ." An Như Ý nhỏ giọng nói, "Nghe trên tin tức có nói, con cùng tổng giám đốc của CBD Trình Quân Hạo có xì căng đan, đây là thật sao, các con ở chung một chỗ? !"

An Tâm Á ngây ngẩn cả người, cô nhìn thấy sự khẩn trương trong đôi mắt mẹ, nhất thời sự đau lòng lại bị khuấy lên.

"Không có. . . . . ." An Tâm Á phủ nhận, "Chỉ là xì căng đan thôi. . . . . ."

An Như Ý nhất quyết không buông tha, "Không cần cố gắng lừa gạt mẹ, Tâm Á, nói thật cho mẹ biết . . . . . ."

Trong miệng An Tâm Á dòng nước khó chịu bắt đầu hướng trong dạ dày chạy lên, dạ dày có chút đau đớn khó chịu.

"Tâm Á. . . . . ." Đầu ngón tay của cô bị An Như Ý nắm chặt, nói, "Tâm Á, rời xa nó đi, rời xa Trình Quân Hạo, nó không thích hợp với con. . . . . ."

An Tâm Á kinh ngạc nhìn An Như Ý, kinh ngạc không hiểu, "Cái gì? Mẹ. . . . . . Mẹ đang nói cái gì? !"

Tay An Như Ý khẽ run, "Nó không thích hợp với con, Tâm Á, nghe lời mẹ, lúc trước mẹ để cho con ra nước ngoài, chính là vì để né tránh nó, Tâm Á. . . . . . Đứa con ngoan của mẹ, mẹ thực xin lỗi con. . . . . . Nó, nó và con thật không được. . . . . . Coi như mẹ cầu xin con có được không ? !"

"Lý do là gì, mẹ, nói cho con biết lý do. . . . . ." An Tâm Á đau lòng sắp điên lên rồi, tại sao, tại sao, mỗi lần đều không cho cô biết lý do, chỉ trực tiếp yêu cầu cô.

"Mẹ không thể nói. . . . . ." Nói ra, An Tâm Á làm sao mà chịu nổi, còn người làm mẹ như bà làm sao mà chịu nổi.

Mẹ, mẹ chính là muốn một lần lại một lần làm tổn thương con như vậy sao, An Tâm Á nhắm mắt lại, tay vô lực rũ xuống, thậm chí ngay cả một cái lý do, một lời giải thích mẹ cũng keo kiệt. . . . . .

Tại sao, tại sao? !

"Mẹ, con không thể đáp ứng mẹ. . . . . ." An Tâm Á cười khổ cự tuyệt, An Như Ý kinh hoảng kêu khóc, thanh âm rất thê thảm, "Tâm Á, không nên như vậy, không nên trách mẹ, đừng mà. . . . . . Đây là lỗi của mẹ, Tâm Á, hãy nghe mẹ một lần cuối cùng, có được hay không, có được hay không? !"

Hơi sức trong thân thể An Tâm Á giống như bị hút hết, một chút hơi sức cũng không còn.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Trình Quân Hạo, An Tâm Á không nhận, vang lên lần hai, cũng không nhận, loại tình trạng này, làm sao mà nghe điện thoại. Dù sao Trình Quân Hạo tìm cô cũng chỉ là tìm cô ăn cơm trưa. . . . . .

Điện thoại vang lên lần nữa, lần này là An Bình gọi tới, cô không thể không nhận, cô cố nén nước mắt, bình tĩnh nhận điện, "Trữ Trữ, thế nào? !"

An Bình nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua do mẹ ngủ thiếp đi, nên chưa kịp nói tỉ mỉ với mẹ, con với Lẳng Lặng muốn dọn ra khỏi biệt thự của Trình nhị thiếu, vừa đúng lúc có Đêm 13 giúp chúng ta tìm được một phòng ở mới, mẹ, mẹ cũng chuyển ra có được hay không, về sau cuộc sống của ba người chúng ta lại giống như trước kia vậy. . . . . ."

Giọng nói của An Bình rất cẩn thận rất nhẹ, thử hỏi, mang theo sự dè dặt.