Nick đang giận tái mặt, hoàn toàn không bị sắc mặt Lôi Khiếu Thiên dọa, chỉ nghiến răng nghiến lợi.
- Vừa rồi chị dâu nói, Địch Long vẫn luôn nắm giữ thuốc dẫn của chị ấy, chị ấy vì thế mới ở lại Ám Hoàng.
Sắc mặt Thượng Quan Kiệt Thiếu, Phó Hạnh Lương nháy mắt liền trở nên rất khó coi. Nhất là Thượng Quan Kiệt Thiếu, mắt đầy sát khí, chính anh đã theo chân đại ca tới tổng bộ Ám Hoàng, nghĩ lại vẻ mặt lúc đó của Địch Long liền không nén nổi cơn giận!
Gương mặt Lôi Khiếu Thiên đầy âm vụ, siết chặt hai tay Nick. Lôi Trảm Thiên trông anh mình sắp sửa bộc phát, trong lòng cả kinh, bước lên trước kéo Nick lại.
- Anh, anh bình tĩnh một chút!
Trong mắt Lôi Khiếu Thiên chỉ còn lại sát khí, cặp mắt đầy huyết sắc tạo thành một độ cong tàn khốc.
- Địch Long, tôi nói rồi, Ngục Thiên Minh không phải nơi mà anh có thể chọc vào!
Phó Hạnh Lương và Thẩm Dương Kỳ liếc nhau, nhíu chặt mày.
- Anh, việc cấp bách hiện nay là phải giải quyết Lôi Triển Lâm, Địch Long chúng ta có thể từ từ đối phó, chị dâu, bây giờ. . .
- Cái gì mà từ từ đối phó, Địch Long phải sớm chết rồi mới đúng. Trước đây tôi đã bảo phải cho hắn một phát pháo, cậu còn ngăn tôi! - Thượng Quan Kiệt Thiếu đập mạnh lên bàn, hung tợn quát với Thẩm Dương Kỳ, ánh mắt lại nhìn Phó Hạnh Lương!
Phó Hạnh Lương thực sự rất muốn ném Thượng Quan Kiệt Thiếu ra ngoài cửa sổ, cậu ta không nói cũng không ai bảo cậu ta câm!…
Còn làm loạn thêm nữa!
Vừa hét xong, sắc mặt Nick cũng hòa hoãn lại. Tuy rằng tin tức này gây cho anh ta sự xúc động quá lớn, thế nhưng, đau đớn trên cánh tay cũng khiến anh ta tỉnh lại. Lý trí dần trở về, anh ta cũng biết, đại ca đang giận giữ thế này mà ra ngoài, thật sự sẽ huyết tẩy toàn bộ Ám Hoàng a. Mặc dù anh ta cũng muốn một phát súng giết chết Địch Long, thế nhưng, bây giờ còn chưa phải lúc!
- Đại ca, chúng ta còn ba tháng. . . - Nick rất khó khăn tiếp tục nói, - Đại... đại tẩu tạm thời, tạm thời không có chuyện gì đâu!
Lôi Trảm Thiên hung hăng trợn mắt nhìn Nick, lúc nào cũng vọng động như vậy. Nick thật ủy khuất, anh đâu có thời gian nghĩ nhiều như vậy đâu?
- Anh, anh buông Nick ra trước đã. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bắt Địch Long trả giá thật lớn. Em cam đoan, có Nick ở đây rồi, chị dâu sẽ không sao hết!
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng quét mắt sang anh ta, buông Nick ra rồi ra ngoài. Những người còn lại nhìn nhau, đây là tình huống gì, đại ca cứ vậy bỏ bọn họ lại mà đi sao? Cuộc họp còn chưa nói xong, cũng không bàn giao là nên đối phó Địch Long thế nào nữa mà?
Lôi Trảm Thiên gõ một cái lên đầu Nick.
- Anh nói này, mày không thể đừng có thêm phiền vào lúc này không hả?
Nick mím môi, thầm nghĩ, anh mà biết Địch Long có thuốc dẫn của chị dâu mà không báo cáo trước tiên, phỏng chừng người chết sẽ là anh!
Thượng Quan Kiệt Thiếu hoàn toàn không cho là như vậy.
- Tôi đã nói tên Địch Long này không phải thứ tốt lành gì, đại ca vậy mà còn giữ hắn lại.
Phó Hạnh Lương hung hăng trừng mắt nhìn Thượng Quan Kiệt Thiếu.
- Chú có đầu óc không vậy, đại ca có lúc nào tha cho người gây bất lợi với Ngục Thiên Minh không? - Huống chi người này lại là chị dâu!
Thượng Quan Kiệt Thiếu vẫn giơ cái mặt hổ ra, anh ta rất là khó chịu.
Thẩm Dương Kỳ tới cạnh Lôi Trảm Thiên.
- Anh họ. . . có cần đi xem một chút không? - Lôi Trảm Thiên như có điều suy nghĩ, chạm mắt với Thẩm Dương Kỳ, rồi nhíu mày.
- Kỳ đi theo anh ấy đi, để anh giải quyết hậu quả!
Thẩm Dương Kỳ gật đầu, bước nhanh ra ngoài. Phó Hạnh Lương nhìn thật kỹ bóng lưng Thẩm Dương Kỳ, ánh mắt phức tạp. Nick vừa định đi theo Thẩm Dương Kỳ thì đã bị Lôi Trảm Thiên nắm lấy sau áo.
- Đi đâu thế?
- Em cũng đi xem. . .
- Xem cái gì mà xem, nghiêm chỉnh chút đi! - Hai giờ tiếp theo Nick thật bất hạnh bị Lôi Trảm Thiên giam ở một bên, tiếp tục cuộc họp!
Sau khi Lôi Khiếu Thiên rời khỏi thì bước vào một căn phòng nhỏ bên trái, sau khi tiến vào mau chóng mở máy, toàn bộ màn hình trong căn phòng đều khởi động!
Một lát sau Đế Văn, Chris đều lên. . Tất nhiên ở trên màn ảnh nhỏ phía dưới cùng, xuất hiện gương mặt yêu nghiệt của Ngân Nguyệt!
Mà cũng chỉ có một băng tần duy nhất này, những cái khác chỉ dành cho liên lạc!
- Đại ca? Vội vã vậy là có chuyện gì sao? - Trán Đế Văn toát mồ hôi, cởi bớt quần áo, hiển nhiên là vừa chạy từ bên ngoài về. Chris thì có vẻ tương đối nhàn nhã, bưng ly rượu đỏ, rất là hưởng thụ!
Bộ dạng Ngân Nguyệt như còn đang buồn ngủ, cặp mắt lờ đờ. . .
- Ngân Nguyệt, Địch Long đâu?
Bị người ta gọi miễn cưỡng mở cặp mắt ngái ngủ ra, ngáp một cái, khàn khàn trả lời.
- Chạy rồi!
Cặp mắt nguy hiểm của Lôi Khiếu Thiên nheo lại, nét mặt như muốn bắn chết Ngân Nguyệt. Ngân Nguyệt cũng không dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, lập tức tỉnh táo.
- Không biết anh ta thu được phong thanh gì, ngày hôm sau đã chẳng còn thấy bóng dáng!…
Lôi Khiếu Thiên biết Địch Long là người không thể xem thường, anh không ngờ là, anh ta lại dám dùng thuốc dẫn để uy hiếp hoặc là làm thứ bảo đảm với Tâm Nhi, chết tiệt, anh thật sự quá sai sót . . .
- Tôi muốn có người trong vòng ba ngày!
Nói xong không để cho Ngân Nguyệt có cơ hội giải thích thì liền cắt đứt tín hiệu. Đế Văn, Chris nhìn khuôn mặt âm u của Lôi Khiếu Thiên.
- Đại ca? - Trời ạ, lúc mà đại ca tiêu diệt quân đoàn Sắc Liệt cũng chưa từng có nét mặt kinh khủng vậy nha!
- Cho các cậu 3 ngày, hiệp trợ Ngân Nguyệt, tôi muốn Địch Long còn sống đứng trước mặt tôi!
Đế văn và Chris nhìn nhau.
- Đại ca, chỉ vì tìm một người thôi sao? - Vì thế mà phát tín hiệu với họ? Chết tiệt, Đế Văn ngửa mặt lên trời có xúc động muốn khóc, anh vừa lên máy bay, còn chưa đi được bao xa đã phải vội vàng quay về, một hơi chạy cả mấy nghìn mét. . .
Lôi Khiếu Thiên trầm mặt xuống, Đế Văn liền im miệng. Anh ta thật không dám có thành kiến lúc này, vuốt râu trước mặt sư tử, anh không dám, còn chưa có cái gan đấy!
Chris lại rất ung dung uống cạn ly rượu đỏ, bất quá anh ta lại có chút hiếu kỳ.
- Đại ca, hiện tại đang có một vưu vật đang nằm trên giường em, cứ vậy bị anh đánh thức, bảo em vứt bỏ mỹ vị như thế đi, dù thế nào anh cũng phải nói cho tiểu đệ này tiền căn hậu quả chứ?
Tuy rằng Đế Văn rất khinh bỉ tên này bị t*ng trùng lên não, thế nhưng, câu nói kia anh vẫn rất tán đồng. Điều khiến bọn họ càng tò mò là Đường Kiến Tâm này rốt cuộc là nhân vật thế nào, vậy mà có thể khiến lão đại vì cô ấy bỏ đi những nguyên tắc kia. . .
Đương nhiên, nếu có người hỏi sao bọn họ lại biết nhân vật như Đường Kiến Tâm, đó không phải là lời vô ích sao? Bọn họ là ai? Bên ngoài chính là bá chủ thế giới ngầm, quan hệ bên trong càng mật thiết, ngay cả chút tin tức ấy về lão đại mà bọn họ không biết, vậy còn lăn lộn thế nào nữa?
Bọn họ rất là tò mò, một sát thủ đỉnh cấp hắc đạo, sao lại giống như cái bánh bị người ta kéo đi vậy? Thật không có gì báo trước a!
Chẳng lẽ là ám sát không nổi ngược lại biến thành tù binh? Nhưng, không lý nào a, đại ca, dường như rất là để tâm tới cô gái này!
Thẩm Dương Kỳ vừa vào nghe được Chris nói, khuôn mặt co giật, anh có một dự cảm cái ngày mà Chris chết, một là bị bệnh lây qua đường sinh dục rồi chết, hoặc là sẽ chết trong xxx của đàn bà. . .
Chân chính là t*ng trùng lên não, nửa người dưới là động vật!
- Chris, anh thật đúng là tính xấu không đổi!
Đế Văn, Chris cùng nhìn Thẩm Dương Kỳ sau lưng Lôi Khiếu Thiên, chớp mắt. Đế Văn đáp.
- Đó là chó không đổi được bản tính ăn cứt! - Bọn họ đều là những người mang huyết thống của nhiều nước khác nhau, đương nhiên quốc ngữ cũng là môn bắt buộc phải học từ bé!
Chris vẫn mỉm cười, với cái danh hào ấy, anh cho rằng đó là do mấy huynh đệ đố kỵ anh mà thôi, anh dám giơ hai tay đánh cược, trong số anh em bọn họ, trừ anh ra, những người khác đều là xử - nam!
Lời này vừa nói ra, Đế Văn, Thẩm Dương Kỳ song song phản bác, Lôi Khiếu Thiên mặt vẫn không đổi sắc ngồi một bên.
- Ngay cả baby anh họ cũng đã có rồi kìa! - Thẩm Dương Kỳ rất khinh bỉ Chris, tuy rằng bọn họ đều đã không còn là xử - nam, thế nhưng, không ai lạm tình như anh ta!
Chris, Đế Văn trừng lớn hai mắt.
- Baby? - Không phải chứ, bọn họ đã từng đánh cuộc với nhau đó, cả đời này đại ca đừng nghĩ tới con cái, bởi vì anh ấy không gần nữ sắc. Mà những huynh đệ khác tuy rằng cũng không háo sắc, thế nhưng, không giống như đại ca, từ chối phụ nữ bên cạnh, lần này liền nghe được tin tức như thế, bọn họ sao có thể không kinh hãi!
Thẩm Dương Kỳ thật tình khinh bỉ hai người này.
- Nét mặt đó của hai anh là gì? Anh họ có con, hai anh như rất bất mãn thì phải?
Đế Văn, Chris đều tỉnh táo lại, sự kinh ngạc vẫn không biến mất, ngơ ngẩn lắc đầu.
- Không dám, không dám! - Hai người đều cẩn thận thu lấy sắc mặt của lão đại. Bọn họ nào dám bất mãn, trời ạ, cái mặt âm trầm vừa rồi của đại ca, lúc nghe được đứa con thì khóe môi cong lên. Chết mất, biểu cảm trước sau cũng quá khác biệt đi nha?
Thẩm Dương Kỳ cười nhạo, quay lại nói với Lôi Khiếu Thiên.
- Anh họ, bọn họ còn đang chờ anh họp!
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, đứng dậy định đi ra ngoài, như là nghĩ tới điều gì, nhìn Đế Văn.
- Cậu quan sát thật kỹ Nuss!
Đế Văn nghi hoặc, không rõ đại ca sao đột nhiên nhắc tới Nuss, Thẩm Dương Kỳ giải thích.
- Lôi Triển Lâm đã thông đồng với Nuss!…
Đế Văn biến sắc, không cần Thẩm Dương Kỳ nói quá nhiều cũng biết điều này có ý nghĩa như thế nào. Chỉ là anh thật không nghĩ ra, tên khốn Lôi Triển Lâm lại liên hệ với Nuss. . .
Lần này sắc mặt Chris cũng không tốt gì, đã không còn thái độ phong lưu trước sau như một nữa, đây chính là chính sự a, Nuss là tử địch của bọn họ, làm sao có thể qua loa!
Sau khi Lôi Khiếu Thiên đi rồi ai nấy đều bắt rộn cắt đứt tín hiệu. Thẩm Dương Kỳ đi theo sau Lôi Khiếu Thiên, Lôi Khiếu Thiên vốn muốn qua phòng coi Đường Kiến Tâm, lại bị một câu của Thẩm Dương Kỳ làm bỏ đi ý niệm ấy!
- Mẹ em đang nói chuyện với chị dâu, anh họ tốt nhất đừng nên đi lúc này!
Lôi Khiếu Thiên dừng lại, suy nghĩ một chút rồi vẫn đi tới thư phòng. . . Nếu dì nhỏ ở đấy, vậy một lúc nữa anh quay lại cũng thế!
Mà bên phía Đường Kiến Tâm, Nick vừa đi không bao lâu, người phụ nữ mặc bộ đồ đỏ rực liền vào. Đường Kiến Tâm có xung động mắt trợn trắng, sao đám người này cứ từng người tới cửa vậy?
Lôi Tiêu Tiêu ôm ngực, dựa vào cửa, cho rằng Đường Kiến Tâm sẽ gọi mình vào, cũng không ngờ, đứng mấy phút rồi mà người bên trong vẫn coi như không thấy bà. Lôi Tiêu Tiêu có chút ý nghĩ âm u, cô để một người bề trên đứng tựa cửa phòng cô rồi lại còn làm như không thấy? Bà hình như đâu có làm không khí tư bản đâu?
Đường Kiến Tâm chỉ lẳng lặng đánh giá căn phòng này, vừa tới nên không quan sát tỉ mỉ, bây giờ nhìn kỹ lại có chút kinh ngạc. Căn phòng này lấy màu lam làm màu chủ đạo, thiết kế rất đơn giản, những thứ cần thiết đều có trong phòng, nhưng, phần lớn là màu lam nhạt, ngay cả đèn treo cũng màu lam nhạt. . . Đường Kiến Tâm phát hiện, cô rất là thích căn phòng này, chủ yếu nó có màu cô thích!
Lôi Tiêu Tiêu vẫn đứng ở cửa to gan đánh giá Đường Kiến Tâm, ánh mắt như tìm tòi nghiên cứu, sự sắc bén không thể thiếu được sâu trong mắt. Chẳng qua, Đường Kiến Tâm hiển nhiên không phải con tôm nhỏ, dưới ánh mắt như thế của Lôi Tiêu Tiêu sẽ mềm đi. Cô rất hào phóng mặc cho bà quan sát, cũng không lên tiếng. . . Cuối cùng vẫn là Lôi Tiêu Tiêu phá vỡ bầu không khí quỷ dị này!
- Thật là không có lễ phép, thế nào thì cháu cũng nên gọi cô một tiếng cô chứ! Đương nhiên, nếu cháu gọi dì nhỏ giống như bọn Khiếu Thiên, cũng được! - Lôi Tiêu Tiêu đi tới bên giường, kéo lấy cái ghế, ngồi xuống đối diện với Đường Kiến Tâm!
Đường Kiến Tâm lạnh lùng nhìn Lôi Tiêu Tiêu.
- Tôi không quen bà!
Lôi Tiêu Tiêu buông tay.
- Bây giờ không phải biết rồi sao, tên gì cũng đã biết, mặt cũng đã thấy, sao lại có thể nói không biết?
Đường Kiến Tâm không để ý tới bà, nếu nói như vậy, thế giới này chắc chả còn mấy người xa lạ nữa!
Lôi Tiêu Tiêu cũng không ngại, bà thật tò mò.
- Tâm Nhi, nào, nói với cô nghe chút, sao cháu lại quen biết với Khiếu Thiên? Thằng nhóc kia như tảng băng, vậy mà ngay trước mặt người Lôi gia ôm cháu không buông, thực sự là mặt trời mọc lên từ phía tây sao! CHƯƠNG 83.2:
Đường Kiến Tâm trả lời:
- Thứ nhất, tôi không quen bà. Thứ hai, anh ta trộm đồ của tôi. Thứ ba, các người đều là quái nhân (người lập dị)! - Chúng ta không quen biết, cho nên đừng ra vẻ quen thuộc như vậy!
Lôi Tiêu Tiêu cười vui vẻ, muốn xoa xoa mặt Đường Kiến Tâm, nhưng bị ánh mắt đối phương trừng một cái rút tay về. Bà có chút tiếc nuối thả tay xuống.
- Tâm Nhi, Khiếu Thiên lấy thứ gì của cháu vậy? Nói cho cô, cô giúp cháu trộm lại!
Lôi Tiêu Tiêu rất thích Đường Kiến Tâm, bán đứng luôn Lôi Khiếu Thiên.
- Không cần, tự tôi sẽ đòi lại!
Lôi Tiêu Tiêu buông tay.
- Được rồi, nếu đã là tình thú của hai đứa, cô nhúng tay vào quả thật không thích hợp! - Bà có vẻ khổ não, ban đầu muốn thăm dò quan hệ giữa hai người đến đâu rồi, thế nhưng, tên tiểu quỷ kia thấy bà như chuột thấy mèo, chạy còn nhanh hơn thỏ, không có cách nào khác, bà đành tự mình ra trận!…
Nói tới cái này, bà lại tức, Trảm Thiên không biết quan hệ giữa hai người thì cũng thôi, trong khoảng thời gian này nó cũng không ở bên cạnh Khiếu Thiên, nhưng, con trai bà lại dám gạt bà, tốt lắm, Thẩm Dương Kỳ, xem ra mấy ngày này mặc kệ con, con lại ngứa da rồi chứ gì!
- Cô chỉ tò mò, Khiếu Thiên như một tảng băng lạnh đến mức đông cứng người, vì sao cháu lại coi trọng nó?
Đường Kiến Tâm biến sắc.
- Ai nói tôi xem trọng anh ta? - Quan hệ giữa bọn họ đến tám cây gậy tre cũng đánh không ra nổi!
Lôi Tiêu Tiêu chớp mắt.
- Vậy là Khiếu Thiên coi trọng cháu? Cháu không theo, nó liền buộc cháu tới?
Đường Kiến Tâm thật tình người phụ nữ này quá rảnh rỗi, mới có thể buồn chán như thế, đi hỏi cô một vấn đề rất là nhàm chán.
Lôi Tiêu Tiêu có chút khổ não.
- Làm sao cháu biết được đây? Aiz, phải biết rằng, từ sau khi cô lấy chồng, vị trong nhà kia liền không cho phép cô nói chuyện trên đường nữa, ban đầu còn có thể thao luyện mấy tiểu quỷ kia, kết quả, chẳng tới mấy năm, từng đứa đều trưởng thành, cánh cứng rồi thì bay đi, ngày nào cũng bị nhốt trong nhà, thật sự rất nhàm chán!
Đường Kiến Tâm im lặng nhìn bà, quả nhiên, trên thế giới này con người chính là không biết đủ, có cuộc sống an nhàn còn chưa đủ sao, vì cái gì mà nguyện vọng đơn giản ấy của cô lại không thực hiện được?
Thực sự rất không công bằng, Đường Kiến Tâm rất không cam lòng trừng mắt với Lôi Tiêu Tiêu!
Lôi Tiêu Tiêu cũng không chú ý đến sắc mặt của Đường Kiến Tâm, tiếp tục nói.
- Nếu không, Tâm Nhi, hay là cháu mau sinh một cục cưng đi? Cái năm lôi kéo Khiếu Thiên, Đế Văn, Chris, Trảm Thiên thao luyện thật đã nghiền. Lúc lên trời, lúc vào biển, rất là thích thú. Cháu biết không, Khiếu Thiên không sợ rắn mà nó lại sợ sâu róm. Ha ha, buồn cười chứ hả? Một người đàn ông cao lớn mà lại sợ sâu róm. Lúc mà cô biết nhược điểm này của nó rất là hưng phấn, bắt một túi sâu róm thả vào trong phòng, tới khi Khiếu Thiên đi vào, kết quả. . . Cháu đoán thế nào?
Đường Kiến Tâm thật lòng thật dạ cảm thấy, người phụ nữ này có chút biến thái, chuyện như thế mà cũng làm được. xem Xem ra mấy người kia đã chịu không ít sự tàn phá từ người phụ nữ này, nhưng, cô cũng thật tò mò, Lôi Khiếu Thiên sau đó thế nào. . .
- Anh ta sợ quá khóc thét?
Lôi Tiêu Tiêu lắc đầu.
- Không có, ngày đầu tiên, nó đứng ở cửa, mắt trợn to kinh khủng nhìn đám sâu róm, chờ nó bình tĩnh lại, đập mạnh vào cửa, kết quả vô dụng, tiếp đó lưng dựa vào cửa, năm ngón tay tạo thành một cái động trên cánh cửa, đương nhiên, sau này chúng ta mới biết!
Đường Kiến Tâm hơi ngạc nhiên, cô tưởng rằng Lôi Khiếu Thiên sẽ khóc thét hô cứu mạng chứ, bất quá, thế mới giống anh không phải sao?
- Nhưng đến ngày thứ hai, Khiếu Thiên đột nhiên nổi điên, mắt đỏ lừ, nhìn đã biết là sẽ xảy ra chuyện, nhưng còn chưa kịp ngăn cản, nó đã đi thẳng vào, dùng hai chân trần dẫm nát đám sâu róm, trong miệng thì lạnh lùng hét, giết chết mày, giết chết mày. . . Tới lúc chúng ta vào cứu nó ra, mới phát hiện mọi chuyện hỏng bét!
Đường Kiến Tâm quay ra nhìn Lôi Tiêu Tiêu. Bà ấy nói mà không có chút cảm giác áy náy, ngược lại có vẻ hả hê, không biết vì sao, trong lòng cô dâng lên một ngọn lửa vô danh, thật quá đáng. Lúc đó anh ta còn nhỏ như vậy, biết rất rõ anh ta sợ sâu róm mà còn làm vậy với anh ta, anh ta mới chỉ là một đứa bé thôi a, hai chân trần dẫm lên đám sâu róm, đó là chuyện khủng bố buồn nôn cỡ nào chứ?
Bây giờ nghĩ tới cảnh tượng ấy, cô còn có cảm giác muốn nôn mửa, vậy mà bà ấy vẫn mặt không đổi sắc?
MK, Lôi Khiếu Thiên, cả nhà anh đều là biến thái!
Đường Kiến Tâm lấy tay che miệng, nhíu mày, vị chua trong dạ dày trào lên khiến cô thiếu chút thì ói!
Lôi Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn chằm chằm Đường Kiến Tâm, không phải chứ, chuyện này đã qua vài chục năm rồi, con bé còn có thể nôn? Phải biết rằng, trước đây khi ôm Lôi Khiếu Thiên đi ra, nhìn thi thể đống sâu róm, bà còn chưa có nôn đâu.
- Này, cháu có khỏe không?
Đường Kiến Tâm trừng mắt Lôi Tiêu Tiêu, còn hỏi nữa, không thấy là cô đang khó chịu sao?
Lôi Tiêu Tiêu giả vờ thương tâm.
- Tâm Nhi, cháu thực sự làm tổn thương trái tim của cô, lại có thể không định gặp cô, không thể gọi một tiếng cô ư!
Đường Kiến Tâm rủa thầm, cả nhà các người đều là biến thái, không ngờ kiêm luôn cao thủ diễn trò.
- Bà không phải cô của tôi!
Vì sao những người này cứ thích lấy lí do làm thân với cô vậy? Cô đâu có chút quan hệ nào với bọn họ đâu!…
- Bố tôi không có em gái!
Lôi Tiêu Tiêu chớp mắt.
- Cách gọi này sớm hay muộn cũng phải gọi thôi. Bây giờ cứ tập trước, sau này gọi càng thuận miệng, cháu nói có đúng không!
Đường Kiến Tâm mặt không thay đổi nhìn bà.
- Tôi muốn đi ngủ! - Cô thật không muốn nói chuyện tiếp với bà ấy, bằng không sẽ tức chết!
Lôi Tiêu Tiêu ngửa mặt lên thét dài.
- Xem ra Tâm Nhi không thích cô rồi, vậy mà ra lệnh trục khách? Hu hu, làm cô đau lòng quá! - Sau khi bà ấy biểu đạt hết tâm tình thì đứng dậy ra ngoài.
- Nếu Tâm Nhi ghét cô như thế, cô nên tự giác biến mất, đỡ phải lưu lại khiến người ta ngại!
Đường Kiến Tâm quả quyết quay đầu đi, coi như không thấy. Nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, tay sờ xuống bụng, nơi này có một tiểu bảo bảo sao? Cô tưởng rằng cả đời này cô sẽ không có cơ hội làm mẹ, cô chưa bao giờ đặt ra kế hoạc này trong cuộc sống của mình. Cô biết mình không có thuốc dẫn nên lúc nào cũng có thể đi đưa tin cho Diêm Vương, cô thậm chí cũng không biết một giây tiếp theo cô có còn ở thế giới này không.
Hôm nay, lại có điều ngoài ý muốn này? Nói thật, cô có ghét không? Không, ngược lại rất vui. Nếu cô có thể bình an sinh ra cục cưng, cô nhất định sẽ cùng nó xa rời cõi tục, sống một cuộc sống bình dân, nuôi dưỡng nó trưởng thành, trao cho nó toàn bộ yêu thương!
Khi Lôi Khiếu Thiên bước vào liền thấy được cảnh tượng như thế, tay Tâm Nhi đặt dưới bụng, cười rất đẹp. Nụ cười ấy anh chưa từng thấy, không giống với vẻ hồn nhiên trẻ con, mà đã mang theo vài phần dịu dàng quyến rũ!
Trái tim Lôi Khiếu Thiên cũng bị làm mềm đi, xúc động ra ngồi xuống cạnh Đường Kiến Tâm, ôm lấy eo cô rồi đặt tay lên tay cô.
- Em nói xem, nó là trai hay gái?
Ánh mắt Đường Kiến Tâm vẫn hạ lạc ngoài cửa sổ. Cô biết Lôi Khiếu Thiên đã trở về, thế nhưng, cô cũng không thu được đường nhìn về. Cô nhớ mẹ cô đã từng nói, tình yêu của người mẹ là to lớn nhất trên thế giới này, mặc kệ thân phận cô là gì, nghề nghiệp là gì, chỉ cần có cục cưng, lệ khí trên người sẽ theo tình thương của mẹ mà dần biến mất. . .
Mẹ đã nói, tình thương của mẹ rất vĩ đại!
Đúng vậy, mẹ cũng là người rất vĩ đại!
Bất chợt một giọt lệ rơi xuống mu bàn tay Lôi Khiếu Thiên, Lôi Khiếu Thiên nhất thời luống cuống, quay đầu Đường Kiến Tâm lại, thương yêu.
- Tâm Nhi, sao lại khóc? Có phải thân thể lại khó chịu không?
Đường Kiến Tâm hít mũi một cái, nước mắt rơi càng dữ hơn, cô nhớ mẹ cô, người phụ nữ vì cô mà ngã vào vũng máu. . .
- Tâm Nhi, Tâm Nhi đừng khóc, có anh Khiếu Thiên ở đây, Tâm Nhi đừng khóc, nói cho anh Khiếu Thiên, Tâm Nhi khó chịu ở đâu? - Lôi Khiếu Thiên lau nước mắt cho cô, vừa vội vã vừa hoang mai.
Anh sợ nhất là cô rơi nước mắt, nhưng, từ sau khi anh tìm được cô, cô đã rơi nước mắt rất nhiều lần, mỗi lần đều khiến anh khó chịu!
Đường Kiến Tâm lắc đầu, biểu tình trên mặt anh có thể là giả, nhưng ánh mắt sẽ không gạt được người khác. Cô biết, anh thật sự quan tâm tới cô, yêu thương cô, chí ít giờ phút này là đúng như thế!
- Tại sao anh lại đối với tôi như vậy?
Lôi Khiếu Thiên sửng sốt, không rõ Tâm Nhi hỏi điều gì.
- Tâm Nhi là của anh, anh đương nhiên thương em!
Lôi Khiếu Thiên hiểu nhầm ý, thế nhưng, Đường Kiến Tâm cũng không giải thích, quay đầu đi không nhìn Lôi Khiếu Thiên.
- Chuyện của anh khi nào thì kết thúc? - Ba tháng, cô chỉ có ba tháng, nếu không quay về cục cưng của cô khó mà giữ được, tâm ẩn bộc phát mà không có thuốc dẫn, ngay cả chính bản thân cô có thể sẽ chết, huống chi là đứa bé trong bụng, cô không muốn vào thời điểm mình phát cuồng sẽ tự tay giết đứa con của mình!
Lôi Khiếu Thiên mím môi.
- Không biết! - Anh thật sự không biết, ban đầu tưởng rằng chỉ có một Lôi Triển Lâm, cho dù ông ta ở sau lưng anh làm chuyện mờ ám gì cũng sẽ không quá mức phức tạp, chỉ cần thay máu là được, mặc kệ công ty có buôn lậu hay không. Thế nhưng, anh không ngờ Lôi Triển Lâm lại liên lạc với bên Nuss, hơn nữa, hiện tại thế lực Nuss, Dạ Ưng cũng đang từ từ thâm nhập, việc này có chút khó giải quyết đã nằm ngoài dự liệu của bọn họ!
Đường Kiến Tâm nhíu mày.
- Hai tháng, tôi phải đi! - Đây là mức độ lớn nhất của cô. Trong khoảng thời gian này nhiệm vụ của cô là bảo thạch, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành thì Địch Long sẽ không cho cô nhận nhiệm vụ khác, lúc tâm ẩn phát tác thì nơi nào cũng giống nhau!
Hơn nữa, ở đây không có gì không tốt, chí ít, hoàn cảnh xung quanh rất hợp khẩu vị của cô. Nếu như không có người biến thái, vậy thì càng hoàn mỹ!
Lôi Khiếu Thiên sửng sốt, lập tức nghĩ tới tâm ẩn của Tâm Nhi. Lúc này cô cũng không biết bên ngoài đã ầm ĩ tới mức khiến cho lòng người bàng hoàng, nhất là Ám Hoàng. Sau khi chịu thiệt dưới tay Ngân Nguyệt, Địch Long đã mất tích. Những sát thủ khác của Ám Hoàng người thì chết, người bị thương, người thì chạy, vốn đây chỉ là Ngân Nguyệt đưa ra cảnh cáo với Địch Long, bắt anh ta đưa ra thứ gì đó mà Lôi Khiếu Thiên muốn. Chẳng ngờ Địch Long tình nguyện giả ngu làm con rùa đen rụt đầu, chống lại Ngục Thiên Minh cũng không muốn lấy thuốc dẫn ra. Điều này làm cho anh rất tức giận, trực tiếp bảo Ngân Nguyệt, Đế Văn, Chris cùng thế lực ba phương xông vào tổng bộ Ám Hoàng, lật tung cả Ám Hoàng lên, chẳng qua vẫn không thấy bóng dáng Địch Long!
- Tâm Nhi lo nghĩ về tâm ẩn sao?
Đường Kiến Tâm quay đầu kinh ngạc nhìn Lôi Khiếu Thiên, sau đó liền hiểu. Nick không thể nào không nói chuyện của cô với anh.
- Nếu anh biết rồi thì nên hiểu, cho dù anh có giữ tôi ở đây, tôi cũng không sống quá ba tháng!…
Trái tim Lôi Khiếu Thiên như bị ai nện mạnh vào, co lại.
- Sẽ không đâu, anh sẽ không để em chết, em là mẹ của con anh, anh sẽ không để em chết!
Đường Kiến Tâm cười có chút châm chọc, cô cũng từng hét lên không muốn mẹ cô chết, nhưng kết quả thế nào? Bà vẫn chết trước mặt mình? Không chỉ có mẹ, còn có bố, tất cả những người mà cô quan tâm nhất!
- Quên đi, tôi đói rồi!
Đường Kiến Tâm bỏ tay Lôi Khiếu Thiên ra, xuống giường, đi ra ngoài, được nửa bước thì ngừng lại nói.
- Mặc đồ của anh, tôi rất là ngại! - Lôi Khiếu Thiên trừng mắt nhìn bóng lưng cô, cô nàng đáng ghét kia, lại dám ghét bỏ bộ đồ của anh. Nên biết là đồ của anh cũng không phải là ai cũng mặc được, năm ấy Trảm muốn mặc đồ của anh, liền bị anh đưa đi rừng rậm nhiệt đới thao luyện!
- Cho em mặc đó là vinh hạnh của em, hừ, người khác muốn anh còn không cho đấy! - Đương nhiên, những lời này, Lôi lão đại cũng không dám hét lớn, trên thực tế, lúc anh nói ra sợ rằng ngay cả chính bản thân anh cũng không nghe thấy!
Tuy rằng rất tức giận cô gái kia không biết tốt xấu, thế nhưng, Lôi Khiếu Thiên vẫn tự mình đi chuẩn bị quần áo cho cô. Anh không muốn Tâm Nhi vì chút chuyện nhỏ này mà cãi nhau với anh rồi tổn thương hòa khí a. Vất vả lắm thái độ Tâm Nhi với anh bây giờ không còn ương ngạnh như trước đây nữa!
Lôi Khiếu Thiên có chút vui vẻ, điều này có phải đã nói, kỳ thực Tâm Nhi cũng thích anh phải không? CHƯƠNG 83.3:
Lôi Khiếu Thiên hoàn toàn không biết lí do Đường Kiến Tâm có biến hóa như bây giờ hoàn toàn là vì đứa bé. Cô vốn không phải là người có lòng dạ độc ác, tính cách lạnh lùng những năm này hoàn toàn là vì hoàn cảnh, cùng với trái tim đã chết. Nhưng từ ngày trong Ám Hoàng có Tiểu Ngải, cô đã không còn là người có tâm địa sắt đá nữa, không thể làm ra được những thủ đoạn độc ác, người khác đối với cô thế nào, cô đều cân nhắc. Đương nhiên, ngoại trừ lúc làm nhiệm vụ.
Cô có thể thoải mái ở đây, hoàn toàn là vì cô biết những người này không có ác ý với cô, sẽ không làm tổn thương cô. Tuy cô không biết sao thái độ bọn họ lại có biến hóa lớn như vậy, nhưng, cô cũng không nghiên cứu kỹ làm gì. Tiểu Ngải nói, chớ chọc Ngục Thiên Minh, bọn họ không phải là nơi mà người bình thường có thể chọc.
Nhưng, hiện tại xem ra, người Ngục Thiên Minh ngoại trừ việc có hơi biến thái ra, kỳ thực người cũng tốt, còn rất thú vị, như người tên Nick, còn cả người tên Thượng Quan Kiệt Thiếu!
Đường Kiến Tâm tắm rửa xong mặc áo ngủ lên giường nằm rồi trầm tư, nghĩ đến cuối cùng, ngay cả chính cô cũng kinh ngạc, cô rốt cuộc biết, vì sao cô lại ở đây!
Sâu trong đáy lòng, cô lại tin tưởng rằng Lôi Khiếu Thiên sẽ không hạ sát thủ với cô, cũng không biết là cảm giác từ đâu ra, nhưng cô lại tin vào nó!
Thực sự là thần, Đường Kiến Tâm cô cũng có một ngày đi theo cảm giác, hơn nữa còn coi đó là chuyện đương nhiên?
MK!
Sắc mặt Đường Kiến Tâm có chút khó coi, nhất là nghĩ lại tình cảnh khi cô rơi nước mắt trước mặt người đàn ông kia, mặt mũi vất hết xuống nhà bà ngoại rồi. . . Đến nỗi khi thấy Lôi Khiếu Thiên mở cửa vào phòng, sắc mặt càng thêm khó coi!
- Ai cho anh vào?
Lôi Khiếu Thiên đóng cửa lại, tay cởi cúc áo.
- Vì sao anh không thể vào?
Đường Kiến Tâm trợn tròn mắt nhìn, nhìn anh cởi quần áo, lộ ra lồng ngực cường tráng, màu da lúa mì rất khỏe mạnh, nhìn anh như muốn cởi quần, Đường Kiến Tâm chợt hoàn hồn, có chút tức giận, chết tiệt Đường Kiến Tâm, mày lúc nào lại trở nên hoa si vậy hả?…
Có mỹ nam nào mà mày chưa gặp qua, người có vóc người đẹp hơn anh ta cũng đầy ra, chưa gì đã trúng phải mỹ nam kế! MK, Đường Kiến Tâm âm thầm hung hăng khinh bỉ bản thân một phen, lạnh lùng trừng mắt với Lôi Khiếu Thiên.
- Tôi đâu có cho anh vào!
Lôi Khiếu Thiên cởi quần dài rồi để một bên, chỉ mặc quần tam giác, đi tới gần giường.
- Đây là phòng anh! - Nói xong thì vào phòng tắm! Chờ khi tiếng nước tí tách vang lên, vẻ mặt Đường Kiến Tâm khó tin, đây là phòng anh ta?
Vậy sao phòng anh ta lại có màu lam nhạt? Thấy thế nào cũng không giống như phòng đàn ông!
Ách, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, sao lại để cô ở cùng phòng với anh ta? Lôi Khiếu Thiên đi ra rồi giải thích.
- Bởi vì ở đây không có phòng khách!
Đường Kiến Tâm rất khinh thường, anh gạt quỷ đi, cả tòa thành lớn như vậy, anh dám nói không có phòng. Buổi tối này, lúc cô xuống ăn cơm, tìm phòng bếp mà mất nửa ngày, nếu không gặp được Nick, chắc cô còn tìm thêm được mấy phòng nữa!
- Em là người của anh, đương nhiên là ngủ cùng anh!
Khóe miệng Đường Kiến Tâm co lại, đây mới là lí do của anh ta hả? Ngay khi Lôi Khiếu Thiên muốn lên giường, Đường Kiến Tâm như con cá chép bật dậy, đá một cước tới Lôi Khiếu Thiên đang không chút phòng bị, anh rất nể tình mà ngã xuống đất!
- Shit, cái giường này là của anh!
Đường Kiến Tâm bước xuống, vừa nói xong câu "Tặng cho anh" thì bị túm lấy, tiếp đó trời đất quay cuồng , Đường Kiến Tâm bị đặt nằm trên giường.
- Này, anh buông tôi ra!
- Không buông!
- Tôi cảnh cáo anh, buông tôi ra!
Lôi Khiếu Thiên không nói nữa, dùng hành động thực tế, anh sẽ không buông, ôm Đường Kiến Tâm rồi nằm xuống, ôm chặt cô vào người, đắp chăn, nhắm mắt, ngủ!
Tốc độ kia thạt sự rất mau!
Đường Kiến Tâm mặt tái đi, lấy cùi chỏ thúc ra sau.
- Lôi Khiếu Thiên, chết tiệt, buông ra cho tôi! - MK, lồng ngực này làm bằng thép hả, sao mà cứng thế!
Lôi Khiếu Thiên kẹp chặt lại hai chân đang đạp lung tung của Đường Kiến Tâm, ôm đầu cô ấn vào ngực mình, cảnh cáo.
- Đừng nhúc nhích, ngủ đi! - Còn động nữa tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện!
Đường Kiến Tâm bốc hỏa, đã bá đạo còn dám uy hiếp cô sao.
- Lôi Khiếu Thiên, anh dám uy hiếp tôi, nên biết trên đời này ngoại trừ Ám Hoàng, còn chưa có ai dám uy hiếp tôi đâu! - Đương nhiên, Ám Hoàng uy hiếp cô là do anh ta có tư bản để uy hiếp cô, còn tên này dựa vào cái gì dám uy hiếp cô!
Lôi Khiếu Thiên nhấc cằm Đường Kiến Tâm lên, trong tiếng kinh hô của cô môi liền áp xuống, mắt Đường Kiến Tâm trợn tròn, cứ vậy trừng mắt lớn mắt nhỏ với Lôi Khiếu Thiên, một lúc lâu sau, tới khi Lôi Khiếu Thiên thả ra, cô mới biết mình quên hô hấp, thiếu chút nữa vì hít thở không thông mà chết!…
Lôi Khiếu Thiên lại hôn lên môi cô cái nữa.
- Tâm Nhi, ngủ đi, đừng lộn xộn nữa có được không, anh mệt quá! - Nói xong lại đè đầu cô gái vào ngực mình, nhắm mắt lại. Lần này là ngủ thật, anh thật sự quá mệt mỏi, trong khoảng thời gian này anh chưa từng có lúc nào nghỉ ngơi thật tốt cả, sau khi trở về lại phải vội vàng giải quyết chuyện của Lôi gia.
Đường Kiến Tâm vùi đầu trong lòng Lôi Khiếu Thiên, tai đỏ ửng, hô hấp có chút trầm trọng. Mếu máo, thật quá mức, vậy mà không báo trước đã hôn cô, đột nhiên ý thức được mình đang nghĩ gì, cô liền lộn xộn, đang muốn đẩy Lôi Khiếu Thiên ra, cánh tay trên lưng liền chặt lại. Đường Kiến Tâm nghe lời, không dám có động tác gì nữa, cả người cứng đờ, mặt đỏ, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của người nào đó, nhắm mắt lại. . .
Mà bên hông, bị vật gì của người nào đó chĩa vào, khiến cô không dám lộn xộn!
Cô vô tri thế nào cũng biết được đó là cái gì, sẽ có nguy hiểm gì, huống chi, cô còn chưa vô tri đến mức ngu dốt!
Đường Kiến Tâm tưởng rằng hôm sau tỉnh lại sẽ cãi vã một trận với Lôi Khiếu Thiên, uy hiếp anh sau này mà dám đụng vào cô, cô liền ném anh xuống dưới lầu. Nhưng, trên thực tế, hôm sau tỉnh dậy, Lôi Khiếu Thiên đã sớm không còn trên giường nữa, sự lạnh lẽo bên cạnh không có chút nhiệt độ. Nếu không phải những hình ảnh tối qua quá mức chân thật, Đường Kiến Tâm còn tưởng rằng Lôi Khiếu Thiên chưa từng xuất hiện trong phòng!
- Mới sáng sớm mà anh ta đã chuồn mất rồi? - Đường Kiến Tâm đứng dậy, hồn nhiên không cảm giác lời mình có gì sai. Mà tới khi cô gặp lại Lôi Khiếu Thiên, đã là hai tháng sau đó. Bụng Đường Kiến Tâm ngày càng lồi lên, cô không biết Lôi Khiếu Thiên đi đâu, cô cũng không quan tâm. Vừa hay, anh ta đi rồi, những người khác cũng đi theo, cả tòa thành yên tĩnh hơn rất nhiều, duy có điều khiến cô rất đau khổ trong lòng đó là, Nick ở lại!
Hôm nay, mắt thấy bụng mình ngày càng gồ lên, thời gian cứ thế trôi qua, cô cũng càng lo lắng.
Mấy ngày nữa, tâm ẩn của cô sẽ phát tác. Đến lúc đó, cô thực rất sợ. Tuy rằng Nick ở bên cạnh cô, chú ý thân thể cô, thế nhưng, cô cũng biết, Nick bây giờ cũng không biết làm thế nào với tâm ẩn của cô!
Nick đi ra cửa liền thấy Đường Kiến Tâm đứng ở một góc vườn hoa, mang theo cái bụng bự, đang ngẩn người. Nick mỉm cười, hai tháng nay ở chung, cũng khiến anh có một nhận thức mới với chị dâu. Anh thật không rõ, vì sao người ta đồn đãi chị dâu đáng sợ như thế? Chị ấy là một người rất đáng yêu, rất dịu dàng cơ mà!
Lúc cười lạnh, nét mặt kia tuyệt đối rất thật!
Đương nhiên, Nick cũng không biết, khi đó Đường Kiến Tâm không phải đang cười lạnh, mà là đang nói thật, cho nên nét mặt cô mới thật như vậy!
- Chị dâu, uống thuốc thôi!
Nick bưng một bát nước màu đen tới cạnh Đường Kiến Tâm, thấp giọng nhắc nhở. Đường Kiến Tâm thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn có vẻ rất chán ghét bát thuốc kia.
- Không uống!
Nick cười khổ, mỗi lần bảo chị dâu uống thuốc, đây tuyệt đối là lãnh mỹ nhân nha.
- Không được, chị dâu, em nghi ngờ đây chính là song bào thai. Bây giờ mới hơn bốn tháng mà bụng đã lớn như thế. Nếu chị không uống, chờ khi hai tiểu quỷ đi ra, sẽ rất đau đấy!
Đường Kiến Tâm lạnh lùng nhìn chằm chằm Nick, cô thật cảm thấy Nick thực sự rất không đáng tin cậy, mỗi lần bảo cô uống thuốc đều nói một câu như thế, hoàn toàn không còn câu nào khác.
- Cậu gạt tôi!…
Nick đổ mồ hôi, sao mà chị dâu thông minh vậy chứ?
- Không có, Nick sao dám gạt chị dâu chứ! - Thấy Đường Kiến Tâm không tin, mặt mũi Nick nhất méo mó.
- Chị dâu, chị vậy mà lại không tin Nick, thật đau lòng quá!
Đường Kiến Tâm ở chung với Nick lâu như vậy, đương nhiên cũng biết được tính tình anh ta.
- Rõ là giả!
Nick ho khan, thay bằng khuôn mặt tươi cười.
- Chị dâu mau uống đi, để nguội sẽ càng khó uống hơn!
Đường Kiến Tâm thật tình không muốn uống, nhưng cô cũng biết, Nick sẽ không hại cô, thuốc này tất nhiên là có lợi với thân thể mình. Vừa mới định hỏi tiếp thì chợt thấy người nào đó đang đi tới chỗ bọn họ, lập tức, quả quyết, cầm lấy bát thuốc trên tay Nick, một hơi uống cạn!
Lôi Tiêu Tiêu đi thật nhanh, thấy Đường Kiến Tâm thì hô.
- Tâm Nhi, hóa ra cháu ở đây!
Ngụm cuối Đường Kiến Tâm chưa kịp nuốt xuống, nghe được giọng bà ấy, thiếu chút nữa nuốt vào khí quản, ho khan liên tục, nước mắt như sắp trào ra. Nick vỗ lưng giúp cô thuận khí, chờ tới khi Lôi Tiêu Tiêu đứng trước mặt hai người, Đường Kiến Tâm mới thong thả lại!
- Tâm Nhi, thấy cô không cần kích động vậy đâu! - Sự kinh hỉ hiện lên sâu trong mắt Lôi Tiêu Tiêu, ánh mắt nhìn bụng Đường Kiến Tâm không hề có ý định dời đi!
Mặt Đường Kiến Tâm trầm xuống, cô đâu phải thấy bà ấy mà kích động, cô đấy là nghĩ mà sợ. Người phụ nữ này sau khi biết cô mang thai, khi thấy cô là ánh mắt nóng rực kia không dời ra khỏi bụng cô, lại nghĩ tới những lời mà bà ấy nói với cô, cô liền sợ hãi.
Sau đó cô từng hỏi Nick về chuyện của người phụ nữ kia, nghe xong lỗ chân lông cô dựng đứng, trong lòng luôn có dự cảm xấu, cho nên, mỗi khi thấy bà ấy, cô đều muốn tránh thật xa!
Người này không thể trêu vào, cô liệu trốn thoát được không?
- Bà nhìn lầm rồi