Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Chương 73: Đánh nhau trên giường




Mặt Lôi Khiếu Thiên co quắp lại, cả người cứng nhắc, cuống quít giữ hai cái tay đang tác quái của cô gái nào đó, không để ý tới sự bất mãn của cô nói:

- Cậu nói cô ấy trúng độc?

Nick cười híp mắt lắc đầu.

- Không nhất định, Mị Cốt này khác với những thứ thuốc kích thích khác, dược tính của nó nặng gấp mười lần. Bình thường phun trên người đã có hiệu quả kích thích, có thể khiến người ta hoàn toàn mất đi phương hướng. Trong quá trình "abcxyz" vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo. Thế nhưng nếu hít vào phổi, đi vào máu thì lại khác rồi. Dược hiệu lập tức phát tác, gặp máu liền hòa tan khiến người ta mất đi thần trí!

Nick vừa chậm rãi giải thích vừa nhìn cô gái đang gây rối trong lòng đại ca mình, người thì cứ căng ra. À mà sao anh cứ cảm thấy mặc dù đại ca rất cứng nhắc nhưng quá trình này lại rất hưởng thụ nhỉ?…

- Với bộ dạng này của cô ấy thì có lẽ thuốc đã đi vào máu rồi! - Về phần sao cô ấy trúng thuốc thì chỉ có cô ấy biết thôi!

Nghĩ đến tác dụng của thuốc, Nick cười càng mập mờ, khẽ nhắc nhở Lôi Khiếu Thiên:

- Hơn nữa, giải dược duy nhất chính là... Lên - Giường!

Cả người Lôi Khiếu Thiên run lên, vội cố định cô gái thừa dịp anh lơ đễnh quẫy ra, bây giờ đang luồn tay vào trong áo anh.

- Nóng... Nóng quá... Tôi không muốn!

Lôi Khiếu Thiên dở khóc dở cười, cũng âm thầm kêu hỏng bét. Thời gian qua anh không có ham muốn gì cả, sự tự chủ cũng tốt hơn người khác nhiều. Chẳng qua bây giờ người yêu đang ở trong lòng, không ngừng ma sát trên người, anh mà không có phản ứng cũng có thể đi làm Liễu Hạ Huệ được rồi!

- Tâm Nhi, ngoan nào, đừng lộn xộn!

Shit, cơ thể cô như một ngọn lửa cháy rực, cơ thể anh liệu có thể không nóng được sao?

- Đại ca, anh phải nắm chắc thời gian. Qua hai giờ nữa mà cô ấy không được giải độc...! - Nick nói xong nhìn Đường Kiến Tâm. - Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm!

- Chỉ có một cách để giải độc thôi sao? - Lôi Khiếu Thiên cũng không phải thánh nhân, anh muốn tiểu Tâm Nhi của anh là thật, thế nhưng, dưới tình huống này mà muốn tiểu Tâm Nhi, lại còn chưa nói tới biểu tình lúc mà cô ấy tỉnh lại sẽ thế nào, chính bản thân anh cũng có chút không cam lòng. Anh hi vọng lúc mà anh muốn cô là khi cô hoàn toàn tỉnh táo!

- Đúng vậy!"

- Rút lui! - Lôi Khiếu Thiên cũng không phải người hay nói nhảm, biết rõ chỉ còn cách này thì anh sẽ làm. Muốn anh ném tiểu Tâm Nhi cho người khác, có đánh chết anh cũng không muốn!

Huống chi cách bọn họ mười mét còn đang kiểm tra chuyện Luo Bunol bị giết!

- Vâng!

Lúc này Đường Kiến Tâm đã ngất ngây không còn biết phương hướng, toàn thân vô lực, căn bản không nhúc nhích được, hai chân mềm nhũn như sắp ngã xuống. Lôi Khiếu Thiên ôm cô như ôm công chúa đi ra cửa!

Nick cười trộm đuổi theo, hình như lại có bát quái rồi đây. Đợi tới khi anh về sẽ điều tra xem giữa hai người họ có gian tình gì, ngay cả đại ca lúc nào cũng lộ vẻ mặt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng như thế, thật không đơn giản nha!

Nhìn bóng lưng kia, Nick vỗ trán. Anh ta đã quên nói với đại ca, hiệu lực của loại thuốc này với đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Đàn ông dù dính phải sẽ không giống dã thú. Thế nhưng, phụ nữ thì khác rồi, loại thuốc này có thể thay đổi thể chất thân thể nữ giới đó, đợi tới khi lên giường rồi, trong đầu Nick hiện lên một hình ảnh, đồng tình nhìn đại ca mình!

Đại ca, anh tự cầu phúc đi nhé, hi vọng anh có thể chế ngự dã thú, đừng để bị đè bên dưới đó. . .

Vừa nghĩ tới cảnh đại ca bị Đường Kiến Tâm đặt ở dưới, mặt Nick đỏ bừng, nhất thời ngây ra, thần ơi, mau chém ngất con đi. Nếu đại ca mà biết ý nghĩ bây giờ của anh ta chắc anh ta sẽ được đi cùng anh Kiệt và anh Huống "chơi" Hắc Lao mấy ngày mất!

Nhị thiếu gia Chợ Đen đã sớm hạ lệnh không cho người nào ra ngoài, ai cũng phải kiểm tra rồi mới có thể đi! Cho nên Lôi Khiếu Thiên, Nick tới cửa liền bị ngăn lại!

- Xin lỗi anh, Nhị thiếu đã có lệnh, không ai được phép ra ngoài!

Ánh mắt lạnh lẽo của Lôi Khiếu Thiên híp lại, vừa muốn nổi giận thì Nick cười hì hì tiến lên trước.

- Hai vị đại ca, đại ca tôi là đương gia Ngục Thiên Minh, bây giờ có chuyện khẩn phải quay về tổng bộ, hi vọng các anh bật đèn xanh. Nếu mà các anh làm lỡ chuyện của đại ca, chính Chợ Đen cũng không trả giá nổi đâu!

Nick nói xong thì cười tủm tỉm. Nhưng mấy người đứng canh cửa không nhịn được run lên, cứ như sắp bị hổ xơi vậy. Bọn họ đã lăn lộn trên đường, cái tên Ngục Thiên Minh đương nhiên nghe qua. Đó chính là một truyền kỳ. Có người nói lão đại Ngục Thiên Minh lúc mười bốn tuổi đã đấu với tiểu đội Sắc Liệt, khi thoát ra thì cả người đều là máu, nhưng trên người lại không có vết thương nào cả, lúc đó liền chấn động tất cả nhân vật trong giới xã hội đen!

Đứng canh có năm người, cầm đầu là một người có vóc dáng cao cũng có chút ánh mắt, vội nói một câu:

- Tôi đi mời Nhị thiếu tới đây! - Bọn họ nào dám chậm trễ, cái danh Ngục Thiên Minh không phải ai cũng lừa đảo được. Đương nhiên bọn họ cũng không phải là không có mắt nhìn người, khí thế từ hai người này phát ra cũng để đủ bọn họ phát run rồi!

Nét mặt Lôi Khiếu Thiên dù không vui nhưng cuối cùng không có phát tác. Nick ở bên cạnh khuyên bảo, bây giờ không phải lúc thích hợp động thủ với bọn họ, nếu mà gây ra chuyện rắc rối gì thì chỉ sợ càng làm trễ nải thời gian hơn. Lôi Khiếu Thiên đương nhiên hiểu, chẳng qua là anh đang lo lắng cho tiểu Tâm Nhi, người cô càng ngày càng nóng, quả thực không thể dùng lò lửa để hình dung, dưới nhiệt độ như vậy, anh sợ cô sẽ bệnh, không lo lắng mới là lạ!…

Khi Nhị thiếu nghe được đó là đương gia của Ngục Thiên Minh, cũng vội vàng chạy tới. Lúc thấy Nick, hắn cũng xác định được người kia chính là đương gia của Ngục Thiên Minh. Mặc dù bọn họ chưa từng gặp diện mục thật của Lôi Khiếu Thiên, thế nhưng, những người anh em bên cạnh anh đều đã gặp, chỉ là khi thấy cô gái đối phương đang ôm thì lại có chút chần chờ, không phải nghe đồn là đương gia Ngục Thiên Minh không gần nữ sắc hay sao?

Vậy ai tới nói cho hắn biết bây giờ là thế nào?

- Cho đi!

Lôi Khiếu Thiên không nhiều lời vô ích, lạnh lùng bật ra hai chữ rồi ra ngoài. Dù khuôn mặt Nhị thiếu như hung thần ác sát cũng không nén nổi có cảm giác như bị hổ "xơi".

- Nhị thiếu, Ngục Thiên Minh nhận ân tình lần này của anh. Đại ca tôi có việc gấp phải làm, ngày sau sẽ đáp lễ! - Những lời này của Nick có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim. Nên biết Ngục Thiên Minh nhân ân tình cũng không phải dễ, mà Chợ Đen cũng không phải bắt quan hệ dễ dàng. Tất nhiên với thái độ vừa rồi của đại ca, chủ khách phân chia, cứ tùy theo chủ là được. . . Miễn cho sau này Ngục Thiên Minh gặp phải phiền toái không cần thiết. Những lời khách sáo này anh ta vẫn phải nói!

Có nhân tình thì ngày sau sẽ dễ gặp nhau hơn!

Mà sau khi Nhị thiếu phản ứng kịp cũng khách sao đáp lại Nick. Trong lời nói không có bất kỳ giả tạo lấy lòng nào! Sự xa cách này khiến Nick hiểu là bọn họ cũng không tính toán với việc kia của đại ca.

Nick cười híp mắt đi theo Lôi Khiếu Thiên, chỉ là đâu còn thấy được bóng dáng đại ca anh ta!

- Ây da, đại ca, anh cũng quá nóng lòng rồi đó!- Nói xong vội chạy đuổi theo!

Tốc độ Lôi Khiếu Thiên như gió, ba tầng, bình thường đi cũng phải tới mấy phút, thế mà chỉ một phút sau anh đã lên tới mặt đất. Nick ở sau cũng không nhịn được cười, tim đập nhảy liên tục. Nhìn con hẻm không một bóng người, ngửa mặt lên trời than khóc, thế mà lại bị đại ca ném đi, quá biệt khuất, quá là đả kích người ta mà!

CHƯƠNG 73.2

Lôi Khiếu Thiên đặt Đường Kiến Tâm vào xe rồi tăng tốc lái tới biệt thự thuộc phân bộ gần nhất của Ngục Thiên Minh. Lúc này Đường Kiến Tâm yên tĩnh ngồi phía sau, sắc mặt đỏ kỳ cục, thỉnh thoảng còn bật ra vài tiếng rên rỉ! Lời Nick nói phải trong vòng hai tiếng giải độc lại vang lên trong đầu Lôi Khiếu Thiên, không nhịn được rủa thầm. Mặc dù chiếc xe đã sắp bay nhưng anh vẫn cảm thấy quá chậm!

Hai mươi phút sau, gần như xe chưa dừng hẳn Lôi Khiếu Thiên đã nhảy hẳn xuống, ôm lấy Đường Kiến Tâm đá văng cửa biệt thự, đi thẳng lên phòng ngủ chính ở trên tầng.

Ngay thời điểm đặt cô lên giường, anh lại có chút sửng sốt, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái trên giường. Cô gái này là người anh đã nhớ nhung suốt mười tám năm trời, hôm nay lại không hề phòng bị nằm trên giường anh, mà anh. . . Vừa nghĩ tới những chuyện mình cần làm sau đó, trái tim anh liền nhộn nhạo!

Cảm giác được nhiệt lượng ở nơi nào đó trên người mình, vội vàng cởi bộ đồ bó sát người ra!…

Đường Kiến Tâm dường như rất khó chịu, nóng đến mức cô không có ý thức tự chủ đưa tay cởi quần áo trên người ra. Đồng tử Lôi Khiếu Thiên co lại, kéo lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má đỏ hồng của Đường Kiến Tâm.

- Tiểu Tâm Nhi, em tỉnh lại đi!

Đường Kiến Tâm không có phản ứng, nhưng tay lại có động tác!

Lôi Khiếu Thiên nuốt nước miếng, thầm nghĩ cô ấy hôn mê vậy liệu có nguy hiểm gì không, cuống quít véo một cái lên người cô.

Khi thấy cô rốt cục có phản ứng mới thở phào nhẹ nhõm, có chút mong đợi muốn biết vẻ mặt sau khi cô ấy tỉnh lại sẽ thế nào! Đường Kiến Tâm từ từ mở cặp mắt phượng ra, mông lung ướt át nhìn người náo đó ở trên cô, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nỗ lực nuốt nước miếng, đưa tay lên sờ soạng, mãi sau mới lên tiếng!

- . . . Anh, anh là ai. . . ? - Anh ta là ai vậy? Lồng ngực anh ta thật thoải mái, thật nóng, vì sao người cô như bốc cháy thế này? Cô kinh ngạc phát hiện... Cô khát vọng người đàn ông trước mắt này. . .

Rất khát vọng, nếu không phải cô tận lực đè "ngọn lửa" như muốn thoát ra trong mình, cô nghĩ, lúc này anh đã sớm bị cô ăn đến ngay cả đầu khớp xương cũng chẳng còn. . .

Đường Kiến Tâm chật vật nuốt nước bọt, ánh hồng hiện lên trên gò má có chút không bình thường, cặp mắt phượng khép hờ tràn đầy dục vọng, nhấc tay luống cuống nhìn thân trên lõa lồ của anh chàng nào đó. . .

Trong đáy mắt Lôi Khiếu Thiên đầy ý cười, cưng chìu gỡ những sợi tóc tán loạn vướng trên trán Đường Kiến Tâm, gương mặt tới gần, môi áp sát vào tai Đường Kiến Tâm thổ lộ. . .

- Anh là Lôi Khiếu Thiên, nhớ kỹ đó, Lôi - Khiếu - Thiên! - Hãy khắc sâu nó vào tim. Cái tên này cả đời sẽ luôn yêu thương, để em được vui vẻ!

Đường Kiến Tâm bất an uốn éo người, hơi thở anh phả vào tai vừa tê vừa ngứa khiến cô khó nhịn. Vất vả lắm mới giữ được nhịp tim mình, không xác định lặp lại:

- Lôi - Khiếu - Thiên?

- Ừ!

- . . . Hưm - Sao cô phải nhớ kỹ? Anh ta cũng chẳng phải là gì của cô.

- . . . Anh, có thể, có thể, nhanh lên một chút không. . . Tôi, khó chịu. . .

Nhìn động tác của Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm đỏ mặt chủ động áp sát lồng ngực anh. Cô không biết cô nên làm như thế nào, cũng không tại phải muốn bảo anh phải nhanh lên, cô chỉ biết là bây giờ cô rất khó chịu, cực kỳ khó chịu, quả thực như sắp bị đốt cháy, theo bản năng cô nhích tới gần anh.

Có lẽ, anh có thể giúp cô.

Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên u ám, cái tay tăng tốc, không chút do dự ép xuống, nói nhỏ:

- Như em mong muốn. . .

Một hồi lâu sau. . .

- A. . . Đau! - Đường Kiến Tâm đau đớn nhíu chặt mày lại.Khốn kiếp, anh làm đau cô. . . Mặc dù bị thuốc khống chế, thế nhưng, cơn đau như xé ra ấy vẫn khiến cô theo bản năng kháng cự. . .

- Ngoan, chờ một chút. . . Là tốt cả thôi. - Lôi Khiếu Thiên cũng đau khổ lắm, chết tiệt, anh cũng khó chịu. . .

- Hu hu. . .

- Xin lỗi xin lỗi. . . - Lôi Khiếu Thiên hoảng hốt, cứng ngắc bất động, đau lòng lau đi giọt lệ vương trên mắt Đường Kiến, luống cuống cả lên. . .

Âm thầm thề, đời này, anh sẽ không để cô phải rơi thêm giọt nước mắt nào nữa. . .

Suốt cả một buổi tối, những âm thanh mê tình vang lên không ngừng!

Sáng sớm ngày thứ hai

Khi ánh nắng rọi vào căn phòng khiến người ta ngược ngùng này, Đường Kiến Tâm mở hai mắt ra. Thời gian cô tỉnh lại luôn cố định, có chút mờ mịt nhìn trần nhà, chẳng biết mình đang ở đâu, nhưng sự ướt át ở cặp mắt to có hơi lạnh!

Hơi giật giật người, cảm giác đau đớn không gì sánh được, toàn bộ cơ thể như bị xe nghiền nát ra vậy! Còn chưa hiểu chuyện gì thì hai giây sau, con ngươi co rút lại, như một con cá chép cong thân bật dậy, nhưng đau đớn giữa hai đùi khiến hai chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống giường, may là mượn bắp thịt ổn định cơ thể mới không ngã chật vật!

Lôi Khiếu Thiên gối đầu lên tay, hứng thú quan sát. Kỳ thực lúc mà Đường Kiến Tâm tỉnh lại thì anh cũng vừa tỉnh. Đang định lên tiếng thì không ngờ thấy được hình ảnh kích thích như thế!…

Đây chính là khỏa thân khoe dáng nha! Hành động lộn người ở trên cao quả thật là vui mắt! Đương nhiên rồi, không thể bỏ qua những vết tích mập mờ tối qua được.

- Ây, khốn kiếp! - Đường Kiến Tâm ngồi trên giường, tay sờ tới miệng vết thương. Cho dù cô trong sáng thế nào cũng không thể không biết chuyện tối hôm qua. Những hình ảnh kia lại hiện lên, tai đỏ hồng, đột nhiên lưng cứng đờ, cảm giác có cái gì không đúng, hơi thở trong phòng này? Quay ngoắt đầu lại, khi thấy được khuôn mặt người đàn ông nào đó ở đầu giường thì mặt cũng đen lại.

- Sao anh lại ở đây?

Lôi Khiếu Thiên cười dịu dàng, à, anh tự nhận là rất dịu dàng.

- Sao anh lại không thể ở đây? - Đây chính là nhà của anh, phòng của anh!

Đường Kiến Tâm gật đầu, đột nhiên lại thấy không đúng. Nhìn xuống cơ thể lõa lồ của mình thì mặt đỏ bừng, kéo chăn che đi cơ thể, nhìn thẳng vào người đàn ông cũng đang ở trần kia, rốt cuộc biết là lạ chỗ nào rồi.

- Người đêm qua là anh? - Cô cảm giác đầu mình không đủ dùng, rõ ràng trong đầu rất tinh minh!

Cô biết là mình mà ngủ say thì khi tỉnh lại đầu óc sẽ mơ hồ, nhưng không nghĩ tới hôm nay hội mơ hồ đến vậy!

Ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm gương mặt kia, chỉ cần anh dám nói phải, cô không ngại giết anh luôn!

Lôi Khiếu Thiên cũng nheo mắt lại, dòng sát khí kia đang đi thẳng tới chỗ anh.

- Em đã quên là tối hôm qua em nhiệt tình thế nào rồi sao?

Anh chỉ nhắc nhở cô sự thật này thôi, cũng không muốn làm cô tức giận. Thực sự, đêm qua có thể dùng từ khí thế ngất trời để hình dung cô. Nghĩ lại hình ảnh tối qua khi mình bị đặt bên dưới, ánh mắt mang theo thâm ý khác của Lôi Khiếu Thiên nhìn khuôn mặt Đường Kiến Tâm, tiếp đó đi dần xuống... Dừng lại ở trên tấm chăn!

Đường Kiến Tâm là ai, sát thủ của Ám Hoàng. Cho dù có chút ngượng ngùng thì lúc này cũng biến mất sạch sẽ. Nhìn ánh mắt mang theo dục vọng kia của anh, cô chỉ thấy phẫn nộ dâng lên tận trời!

Cô thật muốn một súng bắn chết anh ta!

Mà cô cũng làm như thế. Tay phải nắm lấy cái chăn cuốn lại đánh thẳng tới trước ngực Lôi Khiếu Thiên. Lôi Khiếu Thiên đương nhiên cũng không thể chỉ nằm trên giường chờ bị đánh đòn được, như như chớp nắm lấy một góc chăn, trừng mắt nhìn cô gái đối diện!

Trên một cái giường, hai người trần trụi, giằng co nhau, đều trừng mắt đối phương, một người là bất mãn, người còn lại thì mang theo sát khí!

- Anh thiết kế tôi!

Lôi Khiếu Thiên rất muốn bĩu môi. Anh đây luôn quang minh chính đại, cô có thấy anh thiết kế cô chỗ nào hả!

- Có cần thiết sao? - Đương nhiên là trừ những toan tính rất thuần lương ngay từ đầu!

Không biết vì sao, khi biết không phải anh thiết kế cô lại khiến lòng cô có hơi dễ chịu, có cảm giác thở phào nhẹ nhỏm. Thế nhưng lúc này cô đang rất tức giận, cho nên căn bản không thấy được điều đó, hung hăng trừng mắt với người đứng cách mình không xa, hận không thể xé rách anh!

- Quỷ mới cần!

Đường Kiến Tâm bỏ chăn đi quét một cước. Đương nhiên chỗ nào đó đau đớn cũng chỉ khiến cô hơi chau mày. Mặc dù tốc độ, sức đôi chân đã yếu bớt, nhưng lại không chút ảnh hưởng tới động tác của cô!

Lôi Khiếu Thiên nhảy lên tránh thoát cái quét bên sườn của cô. Ánh mắt trở nên thâm thúy. Anh thấy bọn họ cứ khỏa thân đánh nhau thế này thực sự không phải một lựa chọn sáng suốt, nhất là sau những gì họ làm tối qua, hai người cũng chỉ mới ngủ được hai tiếng.

- Khụ khụ, em cảm thấy bộ dạng như lúc này thích hợp để đánh nhau sao?

Trời đất chứng giám a, dù anh thật sự là một khối băng, lúc này mà còn băng được thì đúng là anh thành thần luôn rồi!

Động tác của Đường Kiến Tâm thoáng dừng lại. Chợt nhớ tới cô còn chưa mặc quần áo, màu đỏ vất vả lắm mới nhạt đi nay lại bừng lên!

- Anh đúng là không biết xấu hổ!

Lôi Khiếu Thiên nhướng mày, sao anh lại không biết xấu hổ? Anh nhìn rất quang minh chính đại nha, hơn nữa không phải do em để anh nhìn hay sao hả? Người nào đó lộ ra vẻ mặt vô tội!

Đường Kiến Tâm kéo mạnh lấy một nửa cái chăn để che khuất người mình, không kềm được giận:

- Chết tiệt, anh còn không nhắm mắt lại!

- Tại sao phải nhắm chứ! Nhìn rất đẹp mà! - Anh rất hài lòng!

Đường Kiến Tâm chu mỏ, cổ cũng đỏ lên, điều chỉnh lại cơn tức của mình, tên này quá khốn nạn mà!…

- Huống chi, những cái không nên nhìn cũng đã nhìn, không nên làm cũng đã làm, bây giờ em mới xấu hổ, không phải quá muộn rồi đấy chứ?

Hai mắt Đường Kiến Tâm trợn trừng, đảo qua những vết tím bầm trên người đối phương, tốn hơi thừa lời, cô rất muốn hét to lên với anh ta là cô không phải đang xấu hổ, nhưng lại cảm thấy nó quá mức giấu đầu hở đuôi, cho nên liền im lặng! Lời này của Lôi Khiếu Thiên khi nói ra rất muốn cười mà không cười được. Nhưng dưới mắt Kiến Tâm lại là một chuyện khác, cười lạnh, được lắm, anh ta như thế nhắc nhở cô, giữa bọn họ lại có thêm một khoản!…

Nhìn đống quần áo trên mặt đất, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mặc xong hết vào, thấy được mấy dụng cụ của cô đặt ở một bên, khẩu lục bạc, kim đao! Mắt híp lại, tốt lắm, sổ sách lần này tính một lượt!

Lôi Khiếu Thiên vẫn ngồi ung dung trên giường lớn, nhìn nhất cửa nhất động của cô gái ở dưới giường, hai tay ôm ngực thưởng thức. Vóc người cô rất đẹp, rất hoàn mỹ, tỉ lệ hoàng kim đấy nha! Nhất là nghĩ tới tiếng rên rỉ vào tối hôm qua, càng thêm rung động, bỗng nhiên thấy nhiệt khí lao tới mình, thầm kêu không ổn!

- Tiểu Tâm Nhi, ăn xong rồi liền đánh, đánh xong thì ném, em nhẫn tâm vậy hả!

Động tác Đường Kiến Tâm mặc quần áo không ngừng lại, đợi tí nữa trực tiếp giết mới gọi là thoải mái!

- Tiểu Tâm Nhi, em thực sự không biết anh là ai ư?

Cần gì phải biết anh là ai, dù là Thiên Hoàng Lão Tử tới thì cũng chém!

- Tiểu Tâm Nhi, anh biết tối hôm qua là anh sai, thế nhưng, anh xin thề, anh sẽ phụ trách, em. . .

Còn chưa nói xong thì Lôi Khiếu Thiên lộn người ra sau, chỗ ngồi vừa rồi của anh bị đạn bắn thủng!

Tiếp đó là phát súng thứ hai, thứ ba. . .

Mâu quang Lôi Khiếu Thiên lóe lên, lăn trái rồi lăn phải, cúi người xuống giường.

- Em bắn thật đấy à! - Shit, tiểu Tâm Nhi của anh sao lại không đáng yêu vậy, ăn xong rồi giết!

Uổng phí đêm qua anh ra sức biết bao nhiêu!

Đường Kiến Tâm lạnh lùng giơ súng tới cạnh giường, đứng cách hai mét, Lôi Khiếu Thiên bò dậy.

- Bây giờ, tôi chỉ muốn bảo thạch.

Lôi Khiếu Thiên giận dữ, bây giờ muốn giết anh chỉ vì hai "hòn đá" ấy hả? Chết tiệt, bọn họ mới từ trên giường xuống đấy!

- Mất rồi!

Anh bạn nào đó không tốn hơi thừa lời oán hận nhìn Đường Kiến Tâm, đáy mắt có chút đỏ lên!

Đường Kiến Tâm híp mắt lại đầy nguy hiểm.

- Được lắm!

- Pằng!…

Phát súng không chút lưu tình bắn về mi tâm Lôi Khiếu Thiên. Ngay lúc cô nổ súng thì anh đã cúi xuống lắc mình tới cạnh Đường Kiến Tâm, một cước đá súng trong tay cô rơi xuống đất! Đường Kiến Tâm cả kinh, không ngờ thân thủ đối phương tốt như thế, vừa định xoay người lại nhặt, Lôi Khiếu Thiên cúi xuống đá súng tới góc tường!

Đường Kiến Tâm tức giận đứng lên đánh với anh. Lôi Khiếu Thiên cả người lõa lồ, cũng có chút lãnh ý, chỉ mấy động tác đã cố định được hay tay Đường Kiến Tâm, không để cô có cơ hội ra tay!

- Em thực sự muốn giết anh!

- Tốt nhất anh đừng cho tôi cơ hội ấy! - Chỉ cần để cô thoát, anh ta phải chết không thể nghi ngờ!

Lôi Khiếu Thiên rất đau, rất tức giận.

- Chết tiệt, em dựa vào cái gì muốn giết anh?

Đường Kiến Tâm nghĩ anh ta thật ấu trĩ, dựa vào cái gì? Hừ! Những việc anh ta làm với cô cũng đủ để anh ta chết một trăm lần rồi!

- Nếu không phải là anh, bây giờ liệu em có còn hoàn hảo đứng trước mặt anh thế này không, liệu em còn cơ hội nổ súng không hả? Chợ Đen là nơi thế nào mà em dám động thủ giết người, hậu quả ấy há là điều em có thể thừa nhận? Ở nơi đó loại người gì cũng có, hình phạt nào cũng có, anh nếu không phát hiện ra em, em đã sớm nổ tung mà chết rồi!

Lôi Khiếu Thiên thật sự giận điên lên mới nói ra những lời như thế. Cô gái đáng ghét này lại còn dám nói muốn giết anh, cô ấy có biết quy củ của Chợ Đen không, cô ấy có biết mình đã chọc phải người không nên chọc không!

Sắc mặt Đường Kiến Tâm lần lượt thay đổi, cuối cùng thì trắng bệch. Đúng vậy, cô biết lời người này nói là thật. Cô chỉ mềm lòng nhất thời muốn giúp bọn họ mà lại không ngờ mình trúng phải thuốc kích thích. Đây là điều cô không tính đến. Nếu không có dính phải cái đấy, cô hoàn toàn không lo vấn đề mình sẽ bị phát hiện.

Thế nhưng, cũng vì chuyện ngoài ý muốn này khiến cô đổ đầy mồ hôi lạnh. Chợ Đen, đó là nơi cấm kỵ không ai dám chọc tới. Nếu đêm qua cô mà bị tìm ra, vậy thì hậu quả. . . Trán Đường Kiến Tâm rịn mồ hôi. Anh ta có nói hình phát nhẹ nhất là đóng băng cô để cô không thể giãy dụa!

Lôi Khiếu Thiên cũng không dễ chịu gì, nghĩ tới sắc mặt trắng bệch của tiểu Tâm Nhi anh liền đau lòng., nhẹ nhàng nói.

- Nếu hôm qua không phải dưới tình huống như thế, anh sẽ không "muốn" em!

Đường Kiến Tâm hiển nhiên hiểu lầm ý của anh, nhưng cũng không nói thêm điều gì, chỉ lạnh lùng thốt:

- Buông tay!

- Không.

Bây giờ buông tay lại đánh nhau nữa, anh không có hơi sức đâu mà làm, cho dù thể lực anh tốt cũng có lúc không đủ dùng!

Chân phải Đường Kiến Tâm thúc vào "chân nhỏ" của Lôi Khiếu Thiên. Lôi Khiếu Thiên bị đau liền thả lỏng tay, Đường Kiến Tâm nắm lấy cơ hội lật tay Lôi Khiếu Thiên nhảy ra xa!

- Em không thể dịu dàng chút được sao! - Mỗi lần hạ thủ đều nặng như vậy!

Trong ngực Đường Kiến Tâm dâng lên sự khó hiểu, khiến cô rất không thích.

- Tôi chỉ muốn bảo thạch! - Chỉ cần anh đưa bảo thạch ra, sau này hai người sẽ không còn liên can gì với nhau nữa, cô cũng sẽ không so đo lần này!

Thất thân thì thất thân! Dù sao sau này cô cũng không có ý định lập gia đình, cứ coi như đây là một thể nghiệm thôi! Thể nghiệm quá trình biến thành phụ nữ thực thụ!

Lôi Khiếu Thiên tát cô một cái để cô tỉnh lại. Bảo thạch bảo thạch, nếu cô nói với anh chỉ cần hai "cục đá" ấy cô sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh thì đừng nói là hai viên, cho dù là cả cái động toàn bảo thạch anh cũng sẽ cho cô!

- Con mẹ nó trong mắt em chỉ có thứ đó thôi hả!

Rầm!…

- Đại ca, có người xông vào. . .

Lôi Khiếu Thiên vừa định đi tới trước mặt Đường Kiến Tâm thì cánh cửa bị một lực mạnh bên ngoài đẩy ra, tiếp đó là giọng nói của Hướng Diệp Lân, mở to mắt nhìn hai người trong phòng. . .

Ngây ngốc không có phản ứng!

Thần ơi, anh không nhìn lầm đấy chứ? Đó là?

- Cút!

Lôi Khiếu Thiên tức giận rung chuyển đất trời, hét lớn ra cửa, tim Hướng Diệp Lân run lên chạy ra ngoài. Tới khi Lôi Khiếu Thiên hoàn hồn, trong phòng đâu còn bóng dáng Đường Kiến Tâm, một bên cửa sổ bị mở ra khiến gió ùa vào thổi bay góc màn.

Giữa hai hàng lông mày Lôi Khiếu Thiên lóe lên sự tức giận, đi tới cửa sổ chỉ thấy được một bóng lưng hoa lệ!

Lôi Khiếu Thiên nắm chặt tay, đi nhặt khẩu súng bị đá tới góc tường lên rồi trầm tư!

Tiểu Tâm Nhi, cả đời này, em nhất định là của Lôi Khiếu Thiên anh!

CHƯƠNG 73.4

Hướng Diệp Lân vừa chạy tới cầu thang thì thấy Nick, Phó Hạnh Lương đang đi lên. Phó Hạnh Lương thấy Hướng Diệp Lân thở phào.

- Chuyện gì thế? Sao lại có tiếng súng? - Anh và Hướng Diệp Lân vừa mới về, mới gặp ở cửa chưa kịp nói với nhau một câu thì nghe được tiếng súng khiến họ hết hồn!

Sắc mặt Hướng Diệp Lân ửng đỏ, không nói chuyện, chạy lướt qua hai người xuống bên dưới.

Nick đi theo phía sau anh ta, thu lại thâm ý trong mắt, cười hì hì:

- Nhìn biểu tình này của anh Diệp, chắc là thấy được hình ảnh không hài hòa nào đó rồi!

Hai người đằng trước dừng bước. Phó Hạnh Lương nghi hoặc, chuyện gì thế? Hướng Diệp Lân quay đầu lại trừng mắt với Nick.

- Chú mày biết?

Nick cười híp mắt gật đầu. Biết chứ sao, hôm qua cái thanh âm không hài hòa ấy vang lên cả đêm khiến mấy nhân sĩ độc thân trong biệt thự bọn họ khổ thảm!

Hướng Diệp Lân tốn hơi thừa lời, giận dữ:

- Biết sao không nói hả! - Hại anh đạp cửa phòng đại ca, còn thấy đại ca khỏa thân a, quan trọng hơn là cô gái đứng đối diện anh ấy. . . Hu hu, anh muốn khóc!

Nick rất vô tội, buông tay.

- Em còn chưa kịp nói được không? Ai bảo anh chạy nhanh thế làm gì, em chân ngắn lắm!…

Hướng Diệp Lân hít sâu một hơi, tính toán một chút, người ta là trẻ con, chưa đủ lông đủ cánh, anh không chấp làm gì!

Phó Hạnh Lương lành lạnh hỏi ngược lại.

- Anh tưởng chân mày còn dài hơn cả Diệp cơ mà!

- Em không thể so với anh Diệp được! - Thằng bé nào đó dõng dạc trả lời!

- Mày ấy, muốn nhìn người khác làm trò đùa thì cứ nói thẳng! - Hướng Diệp Lân không thể nhịn được hét lên, lựa chọn mất trí nhớ với cái câu mà Phó Hạnh Lương nới chân anh ta không dài bằng chân thằng nhóc Nick kia. Việc hét lên với Nick cũng chỉ là mượn cớ!

Nick buông tay, được rồi, đúng là anh ta rất muốn xem trò vui, rất muốn biết tình trạng trong phòng là thế nào, liệu đại ca có bị Đường Kiến Tâm cấp đè bên dưới hay không. Chẳng qua là anh không có gan, không dám vào, đánh phải nhờ anh Diệp làm vật hi sinh!

- Đẹp mắt không?

- Con mẹ nó mày nói xem, thật khó coi! - Hướng Diệp Lân trả lời chỉ theo bản năng thôi nha. Tưởng là mấy lời kia là Nick nói nên anh ta cũng hét to lên, tới khi hét xong mới phát giác là có gì đó không đúng, hoảng sợ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn anh bạn nào đó đang đi xuống!

Lôi Khiếu Thiên híp mắt, tốt, lá gan càng lúc càng lớn, cửa phòng anh cũng dám đá, lại còn dám hét lên với anh, thật sự là gan không nhỏ đâu!

Nick, Phó Hạnh Lương chợt cảm thấy khí tức nguy hiểm với tốc độ 5m/s tới thẳng chỗ bọn họ, hai người tự động cách xa Hướng Diệp Lân!

Hướng Diệp Lân khóc ròng, nhất là khi thấy hành động của hai người anh em, nước mắt càng tuôn!

Đúng là đám bạn tổn thương người khác!

- Cái kia, đại ca à, em không phải là hét lên với anh đâu. Thật đó, vừa rồi cái gì em cũng không thấy, cái gì cũng không thấy hết á! - Hu hu đại ca, anh đừng nhìn em như thế, em thật sự không chịu nổi đâu!

Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, ngồi cạnh Nick, đợi tí sẽ tính sổ với cậu.

- Mọi chuyện thế nào rồi?

Phó Hạnh Lương nhìn Hướng Diệp Lân, giả bộ hắng giọng rồi chậm rãi nói:

- Karl Bunol rất độc ác, toàn bộ gia tộc Bunol trừ người của hắn thì đều tiêu diệt hết. Bây giờ toàn bộ quyền hành bên ngoài đều trong tay Karl Bunol. Thế nhưng rất kỳ quái, khi hắn ra lệnh còn trải qua hàng loạt trình tự, nói cách khác, hắn ta chỉ là một con rối, thực quyền chân chính không nằm trong tay hắn!

Lôi Khiếu Thiên gật đầu, điểm ấy anh cũng đoán được. Với cái bộ dạng gặp chuyện là hoảng của hắn ta thì không thể có trí tuệ sâu như vậy được.

- Phía Nguyệt Bang có động tĩnh gì không?

- Tạm thời không có động tới Karl Bunol, tin rằng là đang dẫn dụ độc thủ phía sau!

Lôi Khiếu Thiên trầm tư, nếu Nguyệt Bang cũng chưa tìm được độc thủ phía sau, vậy bên anh cũng không cần quá gấp.

- Tiếp tục theo dõi hắn!

- Vâng!

- Kỳ đâu?

Mặt Phó Hạnh Lương cứng đờ, chớp mắt liền khôi phục lại sự tự nhiên.

- Còn chưa nhận được! - Anh đợi cậu ta một đêm, kết quả là không thấy người đâu!

- Nick?

- A? …

Bị điểm danh Nick nuốt nước bọt.

- Em đã báo với anh Kỳ, chắc là có chuyện gì trì hoãn thôi!

- Trì hoãn cái gì?

Lời này vừa nói ra, bốn người tám đôi mắt nhìn về cửa. Một người mặc quần jean phá cách, phía trên mặc áo sơ mi trắng, áo khoác cùng với thắt lưng đen, đeo kính mác, đầu đội mũ, hai tay đút túi. Ánh nắng rọi vào lưng anh ta khiến người ta nhìn có chút không chân thật!

Nick nhảy dựng lên, chạy tới Thẩm Dương Kỳ, ôm lấy anh ta

- Anh Kỳ, em nhớ anh muốn chết!

Thẩm Dương Kỳ chớp mắt với Nick.

- Nick bảo bối, anh Kỳ cũng nhớ em muốn chết, tới đây hôn cái nào!

Ba người ngồi trên ghết mặt đen lại nhìn một màn tình anh em thắm thiết. Nick cười ha ha:

- Sao anh về trễ thế?

- Muộn sao? - Thẩm Dương Kỳ vô tội nhìn Nick, nhìn sang Lôi Khiếu Thiên:

- Thời gian vừa khớp mà!

Nick nhún vai, được rồi, dù sao anh Kỳ nói thế nào thì chính là thế đó!

Hai người tới ngồi đối diện Lôi Khiếu Thiên, Thẩm Dương Kỳ ngoan ngoãn gọi, Lôi Khiếu Thiên rất không nể tình hừ lạnh!

- Anh họ, anh vẫn khốc như trước nha!

Ánh mắt lạnh lùng của Lôi Khiếu Thiên quét ngang, Thẩm Dương Kỳ lấy tay che miệng. Anh ta ngoan ngoãn câm miệng là được! Ánh mắt đảo qua Phó Hạnh Lương, dừng lại một chút mới dời đi!

- Nghiệp vụ của Huống mấy ngày nay cậu toàn quyền phụ trách!

- Vâng!

Thẩm Dương Kỳ ngồi nghiêm chỉnh, không dám lấy việc công làm trò đùa!

Lôi Khiếu Thiên đứng lên định lên tầng, đột nhiên như nghĩ tới cái gì, dừng bước:

- Nick, chuyện Chợ Đen cậu đi xử lý đi!

- Vâng, đại ca!

Nick cười híp mắt trả lời, chờ Lôi Khiếu Thiên lên rồi anh ta mới chậm rãi nói:

- Đại ca, vết thương sau lưng anh có nặng lắm không?

Lôi Khiếu Thiên nhíu, lạnh lùng nhìn Nick.…

- Không có việc gì! - Sau đó rất bình tĩnh đi lên!

Thẩm Dương Kỳ thật tò mò:

- Nick, anh họ làm chuyện xấu gì à? - Không ngờ lại bị thương!

Nick mở to đôi mắt thuần khiết vô tội, chớp chớp:

- Anh Kỳ, hóa ra cô gái mà anh nói là Đường Kiến Tâm!

Thẩm Dương Kỳ vừa nghe có bát quái liền vội vàng ôm chầm lấy Nick.

- Lão đại ăn người ta rồi hả?

- Wow, anh Kỳ, anh có phải thần không thế? Việc đấy mà cũng đoán được?

- Không phải chứ? Mày không phải nói anh ấy bị thương sao, nếu không phải vì việc này, anh họ biến thái đâu thể bị thương được? Huống chi, biểu tình vừa rồi của anh ấy, không có gian tình mới là lạ!

Nick thật muốn cúng bái Thẩm Dương Kỳ.

- Chắc hẳn chuyện như thế này anh làm nhiều rồi nên mới hiểu rõ vậy à?

Thẩm Dương Kỳ nghẹn họng, vỗ đầu Nick.

- Thằng nhóc mày, đây là suy luận bình thường có được không. Hơn nữa, anh thì tính là cái gì, kinh nghiệm phong phú cũng không phải gióng trống khua chiêng vậy đâu, để lão đại nghe thấy anh không bị anh ấy đánh chết mới là lạ!

Nick sờ đầu ủy khuất nhìn Thẩm Dương Kỳ,.Hướng Diệp Lân lành lạnh nhìn hai người đùa giỡn, cười như không cười lên tiếng.

- Kỳ, chú đánh Nick làm gì, người ta hỏi không phải rất bình thường sao?

Thẩm Dương Kỳ hì hì cười.

- Anh Diệp, cái cách nói chuyện cười của anh chỉ có anh Lương mới chịu được!

Phó Hạnh Lương ngồi xem cuộc vui, không nóng không lạnh, rất bình tĩnh!

- Anh Diệp đang nói chuyện cười sao? Sao em lại không biết nhỉ? - Nick ở một bên tiếp lời.

Hướng Diệp Lân thật muốn vỗ cậu ta một chưởng. Nếu trước mặt mà có gì thì anh sẽ ném thẳng vào mặt cậu ta.

- Nick, chú mày ngứa da hả?

Nick nhếch miệng.

- Anh Diệp, sao anh biết thế, anh định giúp em gãi sao? - Nói rồi còn cố ý vươn vai.

Hướng Diệp Lân lao tới đánh Nick. Nick thấy tình thế không ổn, vội chạy đi, Hướng Diệp Lân đuổi theo sau.

- Có gan thì mày đừng chạy!

- Không chạy mới là thằng ngốc!

- Mày không phải muốn anh Diệp gãi ngứa giúp mày sao? Mày chạy cái rắm à!

- Wow, anh Diệp thật thô lỗ, sau này sẽ không cưới được vợ!

- Được, không cưới được thì lấy mày thay thế, chết tiệt, mày đứng lại đó cho anh, còn chạy hả!

- . . .

Hai người chạy quang phòng khách. Trên ghế chỉ còn lại Thẩm Dương Kỳ và Phó Hạnh Lương ngồi đối mặt nhau. bầu Bầu không khí nhất thời có hơi lạ, Thẩm Dương Kỳ âm thầm sờ sờ mũi, lên tiếng.

- Anh Lương, gần đây anh khỏe không?

Phó Hạnh Lương gật đầu, không nói chuyện! Nụ cười của Thẩm Dương Kỳ cứng đờ, cũng trầm mặc. Nhất thời không gian phòng khách chỉ còn vang lên tiếng cãi vã của Nick và Hướng Diệp Lân. Hai người ngồi trên ghế chỉ ngây ngốc ngồi nhìn hai người kia đang đuổi nhau, mãi sau Thẩm Dương Kỳ lại lên tiếng.

- Được như bọn họ thật tốt!

Phó Hạnh Lương có thâm ý nhìn sang anh ta, lập tức đạm mạc thu hồi ánh mắt, đúng vậy, được như bọn họ thật tốt!

Nick cuối cùng vẫn bị Hướng Diệp Lân chộp được, bị đánh mông hai cái rồi kéo tới ghế sa lon.

- Xem sau này mày còn dám trêu chọc anh Diệp nữa không!

Nick chu mỏ, không phục nha!…

Thẩm Dương Kỳ nhìn hai người làm trò, đột nhiên nghĩ đến anh họ mình và Đường Kiến Tâm. Nghĩ tới lúc hai người sống chung, cả người run lên, không nhịn được cảm thán!

- Mấy người nói xem một tảng băng ôm một tảng băng khác, đó là cảm giác thế nào? Có thể lạnh chết người không nhỉ?

Ba người kia vừa nghe, tập thể ác hàn rùng mình, xoa xoa da gà nổi trên tay, chú thật là tà ác!

Thẩm Dương Kỳ vô tội nha, anh ta không phải chỉ hỏi một vấn đề rất bình thường thôi sao!

Lúc này, di động Phó Hạnh Lương vang lên, nghe xong báo cáo thì hai mắt nheo lại, mãi mới đặt điện thoại xuống. Thẩm Dương Kỳ, Hướng Diệp Lân, Nick nhìn anh, cùng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì!

- Nguyệt đương gia lập trận thế ở Las Vegas, ý định dùng canh bạc để quyết định chủ nhân chân chính mảnh đất gia tộc Bunol!

- Cái gì?

Thẩm Dương Kỳ thấy thật quái lạ.

- Anh ta không uống lộn thuốc đấy chứ?

Hướng Diệp Lân rất tán thành.

- Nguyệt đương gia lại đang giở trò quỷ gì không biết!

Nick tay phải vuốt cằm, giả vờ thâm trầm.

- Hay là anh ta cảm thấy vậy mới kích thích?

Hướng Diệp Lân, Thẩm Dương Kỳ, Phó Hạnh Lương đồng loạt nhìn về phía Nick.

- Mày còn có thể nhàm chán hơn được không?

Nick cắt thanh, không phải anh ta chỉ đoán thôi sao?

Thẩm Dương Kỳ quyết định thật nhanh chạy lên lầu.

- Em đi báo với đại ca!

Hướng Diệp Lân, Phó Hạnh Lương đã đi trước tìm hiểu tình huống. Nguyệt đương gia đã tìm được độc thủ phía sau rồi sao?