Song nét mặt Thượng Quan Kiệt Thiếu lại hoàn toàn chiều ý Tiểu Ngải,
trong lòng thấy rất vui, thỉnh thoảng còn giơ ngón giữa với anh, lại
thành công thấy được vẻ mặt âm trầm lần nữa của đối phương thì chạy bay
đi như một làn khói!
Tiểu Ngải "đùa" rất sướng, nhưng lại khổ cho Sở Tử Ngang, hai tay chống
vào khung xe, chân đè lên lưng ghế trước, mặt vặn vẹo... Trong lòng thì
kêu khổ liên tục...
Con đường này còn đi được một cây nữa, mắt Đường Kiến Tâm lạnh hẳn đi.
- Tới giao lộ phía trước thì quẹo phải.
Tiểu Ngải khó hiểu nhưng vẫn theo lời chị.
- Chị à, đây đã là ranh giới D.C rồi, đi nữa thì tới Nhà Trắng đó!
Đường Kiến Tâm gật đầu.
- Tới khu biệt thự Jian Ke!
Tiểu Ngải sợ hết hồn, thiếu chút nữa thì nhầm chân phanh thành chân ga, hỏi lại.
- Khu biệt thự Jian Ke?
Chị nói sai, hay là cô nghe nhầm, chỗ đó là chỗ bọn họ có thể vào sao?
Người còn chưa tới nơi thì chắc đã bị nổ banh xác ra luôn rồi! Nghĩ đến cảnh đó, Tiểu Ngải giật thót, cả người run lên!
- Không sai! Lúc này đằng sau chúng ta có người của Ngục Thiên Minh với
cảnh sát, trên đầu còn có kẻ định không biết là ai, phía trước khẳng
định còn mai phục. Giờ chúng ta chỉ có thể tới biệt thự Jian Ke thôi!
Diệp Trúc Phàm trả lời, Amazon không kiểm soát nổi bản thân, Hạ Tâm Dung thì chuyển sang ngồi lên người Amazon, anh giữ chặt hai tay Amazon, cả
hai người hợp lực áp chế anh ta, không cho anh ta quấy rối!
Giờ mà chỉ cần có chút sai lầm thôi là cả đoàn người đều phải chôn cùng anh ta rồi!
Đường Kiến Tâm gật đầu. Cô tin rằng không cần Diệp Trúc Phàm chỉ ra thì
Tiểu Ngải cũng biết được quan hệ lợi hại trong đó. Đương nhiên, cô không phải là không tin Tiểu Ngải có thể xông ra khỏi con đường này. Thế
nhưng điều kiện phải là dưới tình huống trên xe có một mình cô thôi. Bây giờ, cô chỉ có lựa chọn tin tưởng đám Diệp Trúc Phàm, tới được khu biệt thự Jian Ke thì tất cả mọi người mới an toàn!
Trong lòng Tiểu Ngải như bị giội gáo nước lạnh, lần này thực sự rơi vào
họng súng rồi a! Nghĩ lại cô cũng đã lăn lộn ở Mỹ gần mười năm, chưa
từng có ngày nào bị dồn vào ngõ cụt phải tới căn cứ hủy diệt cả!
Lạy trời lạy phật, Tiểu Ngải con năm nay mới mười tám hoa thôi, không thể "héo tàn" như vậy được đâu! Hu hu!
Không ngoài suy đoán, người đang ngồi trên trực thăng là Lôi Khiếu
Thiên, lái trực thăng là Huống Ngân Dịch. Ngay sau khi nhận được điện
thoại thì Lôi Khiếu Thiên quyết đoán cắt đứt cuộc họp hội nghị qua
video. Không thèm lý tới con mắt kinh ngạc cùng trêu chọc của Thẩm Dương Kỳ, ông trùm mafia Đế Văn..., ngựa không dừng vó chạy tới nơi, liên lạc với Thượng Quan Kiệt Thiếu thì biết được ngay cả cảnh sát cũng tham
gia!
- Vị trí!
Nhìn tình hình bến tàu phía Tây mà không thấy được bóng hình quen thuộc, Lôi Khiếu Thiên cầm bộ đàm liên lạc với Thượng Quan Kiệt Thiếu... Trong Ngục Thiên Minh mọi phương tiện liên lạc đều qua vô tuyến điện đàm,
băng tần này trên thế gian chỉ có một nhà duy nhất, tuyệt không có nhà
thứ hai! Thượng Quan Kiệt Thiếu mù quáng đuổi theo Tiểu Ngải, vừa nghe
được giọng lạnh tanh của đại ca thì đạp phanh, không chú ý tới bảng hiệu ven đường, thiếu chút nữa thì lộn ngửa!
- Đại ca?
Ai đó còn chưa hết kinh hồn a!
- Vị trí!
Lôi Khiếu Thiên hiển nhiên không còn nhẫn nại được nữa! Nhìn xuống bên dưới rồi phân phó.
- A Huống, bảo A Nhị chuẩn bị chuyển hàng...
Huống Ngân Dịch tháo ta nghe xuống, gật đầu, liên lạc với A Nhị!
Lúc này, trên chiếc xe cảnh sát phía trước có một người đàn ông khiến
Lôi Khiếu Thiên phải cau mày, nhìn đối phương hai giây, có hơi tức giận, lạnh lùng nói.
- Dặn A Nhị, đừng đối đầu trực diện với bọn họ!
Huống Ngân Dịch gật đầu!
Lôi Khiếu Thiên sắp xếp xong mọi chuyện thì vẫn chưa nghe được hồi âm của Thượng Quan Kiệt Thiếu, mặt tái xanh!
- Tôi không nhắc lại lần thứ ba!
Hai tay Huống Ngân Dịch run lên, âm thầm mặc niệm cho Thượng Quan Kiệt
Thiếu. Đại ca mà tức giận thật thì không phải chỉ là đi cải tạo ở Châu
Phi đâu... Kiệt à, chú tự cầu phúc đi! Người anh em tôi đây thực sự là
năng lực có hạn, bất lực a! Tên nào đó vừa chia buồn xong thì dưới đáy
lòng cười trộm không thôi!
- Đại... Đại ca, con đường nhỏ bên trái cách bến tàu phía tây 1000m!
Thượng Quan Kiệt Thiếu rất là oan ức, vừa rồi không phải đại ca đang sắp xếp lộ tuyến để rút quân sao, chuyện nào cũng có nặng nhẹ của nó nha.
Anh rất là hiểu chuyện đó, phải chờ đại ca phân phó xong mới liên lạc để tránh cho đại ca bị phân tâm, dù sao nhóm hàng kia cũng tương đối quan
trọng!
Thiệt là, người nào đó đúng là không phân biệt tốt xấu, không thấy được tấm lòng của người tốt! Lại còn trách anh nữa!
Lôi Khiếu Thiên muốn một cước đạp chết anh ta, anh ta thế mà là hiểu
chuyện sao? Có lúc nào mà anh không làm việc đúng mực không? Hả?
- Trong vòng mười phút, tôi muốn thấy được người!
Lôi Khiếu Thiên nói xong cũng cắt tín hiệu luôn! Nhìn bộ mặt đắng của
Thượng Quan Kiệt Thiếu thì bọn họ đều hiểu. Cuối con đường này là phạm
vi an toàn của khu biệt thự Jian Ke tại Nhà Trắng ranh giới D.C. Một khi qua phạm vi này, tình hình đối phương thế nào bọn họ không biết, chỉ có điều xác định duy nhất là bản thân sẽ không mạo hiểm đuổi theo...
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn trần xe, lẩm bẩm. Nếu mình mà là người lái trực thăng thì đã sớm chặn chiếc Hummer kia lại rồi! Hừ!
- Đại ca, A Kiệt bên dưới!
Sau khi ra lệnh xong thì Huống Ngân Dịch bắt đầu dựa theo lộ tuyến của
Thượng Quan Kiệt Thiếu mà tìm người. Thấy hai chiếc Hummer truy đuổi
nhau trên quốc lộ liền huýt sáo.
- Kìa, xe A Kiệt lại thụt lùi rồi!
Đã hai phút trôi qua rồi mà vẫn bị bỏ đằng sau, thật bẽ mặt quá!
Thượng Quan Kiệt Thiếu hét lên, anh mất mặt cái gì hả, người ta là cấp bậc Xa Vương đó, có thể cùng cấp bậc được sao!
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn Huống Ngân Dịch, sống lưng phía sau lạnh buốt, quyết đoán ngậm miệng lại luôn!
- Cậu không phải đối thủ của cô gái ấy đâu!
Huống Ngân Dịch vừa định nuốt nước bọt thì bị lời Lôi Khiếu Thiên làm
cho ho sặc sụa, thiếu chút nữa anh còn tưởng mình bị viêm phế quản! Mãi
mới bình tĩnh lại được!
- Đại ca, anh anh anh... Em em em...
Mà lại không phải đối thủ của cô ta, quả thực là sỉ nhục, tuyệt đối là coi thường mình mà!
Lôi Khiếu Thiên chẳng thèm nhìn anh ta, anh đâu phải muốn đả kích anh ta đâu, anh chỉ nói sự thật thôi. Trong mấy anh em bọn họ thì kỹ thuật lái xe của A Huống là kém nhất. Hơn nữa, anh không thừa nhận cũng không
được, người thứ hai có thể cùng Xa Vương vượt qua mấy con phố, thực lực
đó cũng không vừa!
- A Kiệt, lùi lại mười mét, đạp ga hết cỡ, khi tới gần đuôi xe thì buông tay lái, đè trọng tâm ra sau...
Giọng nói lạnh lẽo sắc bén của Lôi Khiếu Thiên điều khiển đâu vào đấy,
Thượng Quan Kiệt Thiếu không chút chần chờ, bản năng vượt qua cả tư duy, đại não còn chưa kịp phản ứng thì đã điều khiển xe lui về sau!
Huống Ngân Dịch thấy thật hưng phấn, chỉ tiếc Thượng Quan Kiệt Thiếu
không phải Lôi Khiếu Thiên, không có được năng lực thăng bằng ổn định
kia. Tiểu Ngải cũng không phải Đường Kiến Tâm, kỹ thuật với trình độ đều không giống nhau...
Cho nên, trận truy đuổi này thì Thượng Quan Kiệt Thiếu đã định trước là sẽ thua rồi!
Tiểu Ngải liếc nhìn động tác của đối phương, có chút coi thường. Hành
động này mấy năm trước cô đã chơi chán rồi, diễn trước mặt cô đúng là
múa rìu qua mắt thợ, quả thực là nhảy nhót làm trò hề mà. Với tốc độ kia của anh ta, cô cũng cảm thấy bẽ mặt thay!
- Hai phút, thoát khỏi anh ta đi!
Đường Kiến Tâm nhíu mày, ban đầu trên con đường kia có bày mai phục cản
đường, chỉ cần không để ý là sẽ bị đuổi theo ngay. Các cô phải vào vùng
cấm mới có thể hoàn toàn thoát khỏi bọn họ!
Đương nhiên, còn một chuyện quan trọng hơn là, cô muốn xem hai phe Ngục Thiên Minh với cảnh sát đánh nhau...
- Xem em đây! - Hai phút với cô thì quá đủ rồi.