Khóe miệng Thượng Quan Kiệt Thiếu giật giật. Thật đúng là con bò, sao
người này lại là đàn em của anh ta cơ chứ? Người anh em à, tôi chỉ muốn
tốt cho cậu thôi, cậu cứ thử đưa cô gái kia đến gặp Diêm Vương xem, tôi
dám cá với cậu, nếu vậy thì mười chín đời tổ tông của cậu hẳn là sẽ bị
đào lên đó!
Tuy rằng anh ta cũng chẳng biết người anh em của mình có tổ tông thứ mười chín hay không!
- Được rồi, mau làm việc đi! Nhiệm vụ đại ca giao cho là không được để
mất dấu, chỉ cần không giết người là được, những việc khác tùy các cậu
lo liệu! – Đã giết chết nhiều anh em như vậy mà không được ra tay thì tổ tình báo sẽ không phục!
A Nhị vẫn đứng yên không nhúc nhích!
Thượng Quan Kiệt Thiếu quay đầu nhìn về vị trí của Đường Kiến Tâm, cũng
thấy chiếc xe tải cách đó không xa, anh ta trầm ngâm suy nghĩ.
Mấy người bọn họ, trừ A Lương ra thì không ai hiểu được tâm tư đại ca.
Đây là lần đầu tiên, Thượng Quan Kiệt Thiếu bình tĩnh suy nghĩ về những
thứ trong đầu Lôi Khiếu Thiên đang suy tính.
Đại ca ra lệnh cho tổ tình báo xuất phát nhưng lại hạ lệnh không được
giết người! Rõ ràng là rất mâu thuẫn. Bọn họ từ sân golf ở Washington
đến bến tàu phía tây này, lộ trình không xa lắm nhưng lại phải điều động cả máy bay. Hơn nữa ở đây xảy ra việc lớn như vậy, muốn chính phủ địa
phương tỏ ra không có gì thì đúng là lao vào hang hổ rồi.
Thượng Quan Kiệt Thiếu lấy di động ra, vừa định nói chuyện điện thoại
thì giật mình khi thấy A Nhị vẫn đứng phía sau. Anh ta bực mình, trầm
mặt xuống nói với A Nhị: “Cậu cút xuống cho tôi mau!”
Lúc này A Nhị rốt cuộc cũng xị mặt xuống, Thượng Quan Kiệt Thiếu trừng
mắt nhìn lưng anh ta, vừa định mắng thì đầu kia điện thoại đã truyền đến giọng nói:
- A Kiệt, có chuyện gì?
Thượng Quan Kiệt Thiếu kinh ngạc, sao không phải đại ca nghe điện thoại?
- A Huống, đại ca đâu?
- Đang họp hội nghị qua video rồi!
- Mau đưa điện thoại cho đại ca!
Bên kia ngừng giây lát rồi mới khẩn trương hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
- Không! – Nếu chú mà không đưa điện thoại cho đại ca mau thì không biết chừng sẽ xảy ra chuyện! Thượng Quan Kiệt Thiếu nghĩ thầm.
- Đợi chút!
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn về phía chiếc xe tải, khóe miệng cong lên, không biết bọn họ định giở trò gì!
- Nói! – Giọng nói lạnh như băng vang lên.
- Đại ca, thì ra chính là cô gái đã trộm bảo thạch, có phải...
Rầm!
- Đại ca? – Thượng Quan Kiệt Thiếu kinh ngạc. Sao lại thế này, hình như
đầu kia điện thoại vang lên tiếng thứ gì đó bị ném xuống đất. Anh ta mơ
hồ nghe thấy giọng nói khẩn trương của A Huống vang lên, cậu ta kinh
ngạc gọi đại ca.
- Rút người về!
Vừa dứt lời, điện thoại liền im bặt, không ngờ lúc sau lại vang lên giọng nói lạnh lẽo: “Tôi sẽ tới ngay!”
Thượng Quan Kiệt Thiếu buồn bực. Đại ca cũng quá nhanh đi, vừa nói với
anh ta bằng giọng lạnh lẽo, câu sau đã chuyển sang giọng vô cảm rồi!
- Vâng! – Thượng Quan Kiệt Thiếu cúp điện thoại, chưa kịp ra lệnh cho
người bên cạnh thì đã thấy một cơn gió vù vù thổi tới, bụi đất bay lên,
tiếp theo đó, anh ta nhìn thấy phần đuôi một chiếc xe.
Đôi mắt Thượng Quan Kiệt Thiếu lóe lên, anh ta âm thầm cắn răng. Vừa rồi chỉ lo đến sự việc trước mắt, quên mất đằng sau còn một cô gái nữa.
Chết tiệt, nhân lúc anh ta không để ý cô đã nhanh chóng kiếm được một
chiếc xe. Anh ta nhanh chóng tránh người rồi mới chợt nhớ ra, người ngồi trên chiếc xe đó chính là bá vương trong giới đua xe.
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhanh chóng lao về phía chiếc xe gần nhất, đạp
chân ga đuổi theo. Lúc này anh ta mới ý thức được hai cô gái này là chị
em đồng môn với nhau!
Xong đời rồi, vừa rồi đại ca nói sẽ lập tức tới ngay!
Tiểu Ngải thấy đám người của Ngục Thiên Minh ngã xuống liền biết ngay là kiệt tác của chị. Trên đời này cũng chỉ có chị mới có thủ pháp giết
người như vậy, bắn trúng mi tâm, bách phát bách trúng!
Cô đã từng hỏi chị ấy tại sao giết người mà phải làm như vậy, cứ nhất định phải bắn trúng mi tâm?
Đường Kiến Tâm nói vì cô muốn cho bọn họ được chết một cách thống khoái nhất.
Tiểu Ngải không hiểu, bắn vào chỗ khác cũng có thể khiến đối phương chết được mà? Chỉ cần có thể giết người là được, không phải sao?
Về vấn đề này Đường Kiến Tâm không hề trả lời, cô chỉ lắc đầu cười. Còn Tiểu Ngải nhìn nụ cười đó lại thấy hơi buồn.
Cho nên Tiểu Ngải nhận ra đó chính là chị, thiếu chút nữa thì nhảy nhót
vui mừng. Cô quên mất trước mặt mình có một người đàn ông vô cùng tự
đại, chỉ có thể âm thầm tìm thời cơ để chuồn êm.
Chỉ cần cô có thể ngồi vào trong một chiếc xe thì lúc đó thiên hạ sẽ là của cô!
Hiện tại, hai chiếc Hummer một trước một sau phóng xuyên qua “chiến
trường” đang chém giết nhau khiến cả hai phe đều vô cùng kinh ngạc.
Đường Kiến Tâm kinh ngạc, Ngục Thiên Minh tại sao lại mạo hiểm lái xe
xông vào đây? Nếu lúc này chiếm Hummer dừng lại thì bọn họ sẽ biết người của Ngục Thiên Minh không bao giờ làm vậy.
Còn người của Ngục Thiên Minh cũng không thể tin nổi, nhất là A Nhị. Anh ta còn chưa kịp ra mệnh lệnh đã tròn mắt nhìn người lãnh đạo trực tiếp
lái chiếc Hummer đuổi theo chiếc xe phía trước. Thế này thì anh ta không hạ lệnh cũng phải hạ lệnh rồi!
Hai phe tạm thời dừng tay, nhìm chằm chằm hai chiếc Hummer đang truy
đuổi nhau. Đường Kiến Tâm vừa chạy về phía chiếc xe tải thì chợt nghe
thấy tiếng hô:
- Chị! Mau, bên này!
Đường Kiến Tâm dừng chân, ánh mắt hoàn toàn kinh ngạc. Tiểu Ngải? Sao cô ấy lại có thể tới đây?
Tiểu Ngải nhanh chóng quay tay lái, thân xe vừa vụt lên rồi nhanh chóng dừng lại ngay trước tảng đá lớn: “Chị, mau lên xe!”
Đường Kiến Tâm chỉ kinh ngạc một giây rồi nhanh chóng hoàn hồn. Cô đập
chân lên tảng đá lấy đà rồi hai tay bám vào phần thân xe chiếc Hummer,
hai chân co lại, uốn người một cái rồi thuận lợi ngồi vào vị trí lái
phụ.
Cô quay đầu lại hỏi: “Tiểu Ngải, sao em lại tới đây?”
Tiểu Ngải nhấn ga, giơ ngón tay giữa về phía chiếc Hummer đang đuổi theo sau, châm chọc: “Một tên đầu heo đưa em tới!”. May mà anh ta đưa cô tới đây, nếu không sao cô có thể quay lại với chị được chứ? Sao có thể đào
thoát được?
Đường Kiến Tâm cũng nhìn chiếc xe phía sau: “Anh ta là ai vậy?”
- Ám Minh của Ngục Thiên Minh, Thượng Quan Kiệt Thiếu!
Thượng Quan Kiệt Thiếu? Đường Kiến Tâm nheo đôi mắt lạnh lẽo lại: “Có
phải là ông vua thuốc phiện của vùng Mỹ la tinh không?”. Cô nhớ lần
trước Ám Hoàng từng giao cho cô nhiệm vụ ám sát một quan chức người Mỹ.
Đúng lúc cô đột nhập thì tên quan chức này đang kết nối video với Thượng Quan Kiệt Thiếu. Cô nhớ cái tên này vì lúc đó tên quan chức kia ăn nói
rất khép nép, giọng điệu nịnh nọt. Lúc này cô mới biết thì ra anh ta là
Ám Minh của Ngục Thiên Minh, cô hơi giật mình!
- Mỹ la tinh! Em không biết! – Tiểu Ngải lắc đầu – Sao anh ta lại là Ám Minh của Ngục Thiên Minh?
Đường Kiến Tâm mím môi: “Tiểu Ngải, sau khi về chị muốn tư liệu của Ngục Thiên Minh!”
Tiểu Ngải nhanh chóng rẽ ngoặt, cắt đuôi chiếc xe Hummer của Thượng Quan Kiệt Thiếu đang đuổi theo sau, vừa định nhấn ga phi xe ra được cao tốc
thì chợt nghe thấy giọng nói của Đường Kiến Tâm: “Tiểu Ngải, quay lại,
còn chiếc xe tải phía sau nữa”.
Tiểu Ngải liếc mắt thấy Thượng Quan Kiệt Thiếu đang đuổi theo, cô trầm mặt xuống: “Không được, chị, không đủ thời gian!”
Đường Kiến Tâm nhíu mày: “Chị sẽ không bỏ lại bọn họ!”
Tiểu Ngải nhìn Đường Kiến Tâm, trong đầu thầm tính toán lộ trình. Cô cắn chặt răng, thở dài một tiếng. Thôi được rồi, cô biết tính khí của chị,
cô không muốn quay lại cũng phải quay lại, chỉ sợ chị tức lên thì tình
huống sẽ càng tệ hơn!
- Chị ngồi vững vào!