- Đại ca? – Sau khi tiếp đất hoàn hảo, chiếc xe ổn định lại, Huống Ngân
Dịch ném điện thoại ra – Đường này thông đến bến tàu phía Tây!
Lôi Khiếu Thiên lạnh mặt nhìn chiếc xe tải rẽ về phía con đường nhỏ,
dường như cảm nhận được tầm mắt của đối phương ở ngoài cửa xe, cũng như
là có tâm ý tương thông, anh đưa mắt nhìn sang, cảm thấy có chút quen
thuộc. Là cô sao? Lôi Khiếu Thiên thầm nghĩ, hơi hoảng hốt, đôi mắt lạnh lùng và sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang liếc nhìn mình.
- Báo cho Kiệt đến tiếp ứng! – Lôi Khiếu Thiên siết chặt tay lại - … Bắt sống!
Sau khi nói xong, anh lại nhìn về phía bóng dáng của chiếc xe tải, nhấn
mạnh chân ga, chiếc xe lao thẳng về phía trước, không tiếp tục chặn lại
nữa. Anh không quá quan tâm đến điều này, đã biết hàng ở đâu thì anh sẽ
không cần phải tự mình ra tay!
Anh có việc quan trọng hơn cần phải làm, tiểu Tâm Nhi của anh lần trước
xông vào biệt thự của Tề gia không biết giờ này thế nào rồi! Anh rất lo
lắng.
- Vâng! – Huống Ngân Dịch thu hồi vẻ kinh ngạc, bắt đầu sắp xếp công việc.
- Lão đại! Bọn chúng không đuổi theo nữa! – Sở Tử Ngang không hiểu đối
phương đang đùa cái gì nữa. Rõ ràng đối phương đã biết hàng ở trong tay
bọn họ mà lại buông tha sao? Đúng là không hợp với lẽ thường cho lắm!
Nếu là bọn họ thì bọn họ nhất định sẽ đuổi theo đến cùng.
- Chiếc xe này chỉ là món khai vị thôi, tiếp sau đây mới là món chính! – Diệp Trúc Phàm cúi đầu nghiên cứu bản đồ. Bọn họ phải nhanh chóng tiến
vào phạm vi của khu biệt thự Jian Ke, nếu không thì sẽ gặp phiền phức
lớn.
Người điều khiển chiếc xe đó không hề đơn giản chút nào!
- Em cảm giác bọn họ hình như không quá quan tâm đến lô hàng này thì
phải! – Hạ Tâm Dung nghịch nghịch thứ gì đó trong tay rồi lên tiếng. Rõ
ràng chiếc xe Bentley kia cực kì kiêu ngạo và ngang ngược.
- Nhóc con thì biết gì! – Amazon cười nhạt – Nếu thật sự không quan tâm
thì vừa rồi bọn chúng đã chẳng cần phải mạo hiểm như vậy!
Hạ Tâm Dung bĩu môi, cô chỉ hỏi một chút thôi mà. Rõ ràng trước giờ bọn
họ cũng chưa từng gặp qua tình hình này, cô tò mò không được à?
- Không cần phải tò mò, Dung Dung, cô cứ đợi đi!
Khóe miệng Hạ Tâm Dung giật giật. Tên Sở Tử Ngang này thật đáng đánh
đòn, sau khi về cô sẽ cùng Amazon xử lý anh ta một trận ra trò cho xem,
cô nhất định phải ra oai trước mặt anh ta.
- Lão đại, con đường này đi về phía tây bến tàu, sau đi rẽ phải, đi
khoảng chừng hai nghìn mét nữa thì sẽ đến nơi! – Diệp Trúc Phàm gấp bản
đồ lại, chỉ đường cho Đường Kiến Tâm, đồng thời anh ta cũng quay lại
liếc mắt nhìn ba người ngồi sau khiến bọn họ ngậm miệng lại ngay lập
tức.
Tuy rằng Hạ Tâm Dung được coi là bản đồ sống nhưng dù sao khu biệt thự
Jian Ke vốn là một khu bí mật, huống chi bọn họ cũng chưa từng đặt chân
đến nơi đó, không biết địa hình xung quanh thế nào. Nhưng dù gì bọn họ
cũng gặp may, có thể tìm được cái bản đồ này là quá tốt rồi.
Đường Kiến Tâm suy nghĩ sâu xa, bọn họ đã bị bại lộ, đi dọc con đường
này ra bên ngoài chắc chắn sẽ phải chuẩn bị tinh thần để nghênh đón đối
thủ. Đến lúc đó sẽ không chỉ đơn giản là một chiếc Bentley như vừa rồi
nữa.
Hiện tại Tiểu Ngải đã ở Washington, đến lúc đó nếu thật sự phải chống
lại nhóm người Ngục Thiên Minh thì không biết dùng lô hàng này ra để uy
hiếp, đối phương liệu có đồng ý hay không?
Cô thầm nghĩ cũng không nhất thiết phải đối đầu trực tiếp với đám người
Ngục Thiên Minh, chỉ cần có thể dùng tiền mua chuộc được thì cô nhất
định sẽ giành phần thắng.
Tốt lắm! Tất cả những suy nghĩ đến rất tốt đẹp, nhưng hiện thực mới là quan trọng nhất
Rõ ràng Đường Kiến Tâm không có hiểu biết gì nhiều với Ngục Thiên Minh,
cô hoàn toàn không biết bản chất của bọn họ. Bọn họ đâu phải người dễ
dàng bị uy hiếp! Càng chọc vào thì sẽ càng khiến bọn họ biến thành những “con trâu”.
Cô đâu có tư cách cùng bọn họ cò kè mặc cả!
***
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhận được mệnh lệnh, vừa đặt chân tới Washington, chưa kịp thay bộ quần áo mới thì đã nhận được mệnh lệnh mới, phải đi
tiếp ứng cho Lôi Khiếu Thiên.
Vừa đi đến cửa, anh ta đột nhiên dừng bước, quay người lại, trừng mắt
nhìn cô gái đang nghênh ngang ngồi trên ghế sofa. Anh ta thầm nghĩ nếu
mình đi rồi thì cô gái này biết phải làm sao? Đại ca đã nhắc nhở nếu để
cô gái này trốn thoát thì anh ta sẽ thay công việc của A Trảm, lập tức ở lại Châu Phi, không cần quay về nữa.
Tiểu Ngải không hiểu, ngước nhìn người đàn ông tự đại nào đó: “Anh không phải là muốn ra ngoài à?”. Sao lại quay lại làm gì? Đi thì đi mau đi,
cô còn phải liên lạc với chị nữa.
Thượng Quan Kiệt Thiếu đen mặt lại, ngữ điệu cực kì bức bách: “Cô đứng lên!”
- Làm gì? – Tiểu Ngải cảnh giác nhìn anh ta! Mỗi lẫn anh ta nói với cô bằng giọng điệu này thì chắc chắn có chuyện không hay.
Khóe miệng Thượng Quan Kiệt Thiếu giật giật, rốt cuộc thì ai mới là tù binh chứ?
- Câm miệng! Đứng lên!
Tiểu Ngải lắc đầu, dựa vào cái gì mà anh ta dám ra lệnh cho cô đứng lên. Hừ! Trong Ám Hoàng không ai dám gào lên với cô như thế đâu, ngay cả chị vốn là người lạnh như băng… Được rồi, cô phải thừa nhận là thỉnh thoảng chị cũng gào lên với cô!
Thấy Tiểu Ngải không hề nhúc nhích, Thượng Quan Kiệt Thiếu không còn
nhẫn nại được nữa. Nhân lúc cô đang lơ đãng, anh ta bước nhanh lên túm
tay trái của cô khiến Tiểu Ngải kêu lên: “Này, này, này, tên đàn ông
đáng chết kia, mau buông tay ra, đau, đau!”
Thượng Quan Kiệt Thiếu trầm mặt xuống: “Câm miệng!”
Tiểu Ngải mặc kệ: “Huhu, tôi sẽ mách chị anh đánh tôi! Huhu, đồ tự đại kiêu căng, tôi hận anh!”.
Thượng Quan Kiệt Thiếu mặc kệ, lôi cô ra ngoài.
- Này, này, đồ đáng ghét, bỏ tay ra, bỏ tay ra, đau!
Thượng Quan Kiệt Thiếu không còn thời gian để ý đến cô, nhưng sự ầm ĩ
náo loạn vang lên bên tai khiến người ta cực kì khó chịu. Anh ta buông
tay cô ra rồi xoa xoa lỗ tai, quay người gào to lên với cô: “Câm miệng!
Ầm ĩ muốn chết!”
Tiểu Ngải sửng sốt, hai mắt rưng rưng, rõ ràng cô không ngờ người đàn
ông này lại quát cô như vậy. Phải biết rằng bao nhiêu ngày vừa cô dù cô
có ầm ĩ thế nào thì anh ta cũng chưa bao giờ quát cô như vậy. Cô biết
lúc này anh ta thực sự rất tức giận.
Anh ta thật là hung dữ!
Tiểu Ngải mếu máo, thiếu chút nữa thì khóc thành tiếng!
Thượng Quan Kiệt Thiếu thấy rất phiền phức, con gái được làm bằng nước
à, động một tý là khóc, đúng là phiền phức. “Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám rơi một giọt nước mắt nào trước mặt tôi thì tôi sẽ quăng cô vào Hắc Lao đấy!”. Ở mấy ngày với anh ta, dù có làm bằng nước thì cũng sẽ biến
thành sắt thép ngay!
Tiểu Ngải bị vẻ mặt âm trầm của anh ta dọa cho sợ hãi, cô mở to mắt, cố
không để nước mắt chảy xuống, chỉ ngây ngốc nhìn người đàn ông trước
mặt. Tuy không biết Hắc Lao mà anh ta nói là cái gì nhưng hơi thở của
anh ta khiến cô cảm nhận được rõ sự nguy hiểm.
- Anh Kiệt, có thể xuất phát rồi
Hai người đang giằng co thì một người đàn em khom người nhắc nhở Thượng Quan Kiệt Thiếu.
- Ừ! – Thượng Quan Kiệt Thiếu gật đầu, sau đó anh ta túm lấy cổ áo Tiểu
Ngải lôi đi. Vì Tiểu Ngải thấp hơn nên khi bị Thượng Quan Kiệt Thiếu
túm, cô chỉ có thể miễn cưỡng kiễng chân đi theo anh ta.
- Này, anh bỏ tôi ra, tôi tự đi được!
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhưng lời này Tiểu
Ngải hiểu. Cô rất biết thức thời, bằng không kiếp sống “tù binh” của cô
sẽ không thể thoải mái như vậy. Thượng Quan Kiệt Thiếu lạnh mặt buông cổ áo cô ra, cũng không thèm nhìn cô một cái mà bước thẳng về phía trước.
Anh ta tin rằng đang ở trên địa bàn của mình, cô gái này sẽ không dám
giở trò gì.
Tiểu Ngải xoa xoa cánh tay trái bị bóp chặt đến mức đỏ ứng, hơi tủi
thân, buồn rầu đi theo Thượng Quan Kiệt Thiếu. Cô ức muốn chết, chị, rốt cuộc thì lúc nào chị mới đến cứu đứa em đáng yêu của chị đây? Huhu,
Tiểu Ngải bị chà đạp thảm thương lắm.
Khi hai người lên xe, đưa mắt ra ngoài thấy chiếc xe đang bon bon đi về
ngoại ô, Tiểu Ngải nhíu mày hỏi: “Này, đi đâu vậy?”. Cô sống ở Mỹ nên có thể nói mỗi ngóc ngách trên đất nước này đều rất quen thuộc. Con đường
này dẫn đến bến tàu phía Tây, có rất ít người biết đến con đường này,
rốt cuộc là nah ta muốn đưa cô đi đâu?