Trên con đường nhỏ hẹp, hai chiếc xe truy đuổi lẫn nhau, nhìn từ xa
trông như một màn biểu diễn xiếc hoành tráng. Đường Kiến Tâm khống chế
tốc độ xe, khi nhìn vào gương chiếu hậu thấy chiếc xe Bentley đang chạy
như băng luồn lách đuổi theo cô, đôi mắt lạnh lẽo của cô dần hiện lên
tia hứng thú. Có đối thủ cạnh tranh mới càng khiến cô thêm phấn khích.
- Lão đại, phía trước có con đường nhỏ! – Diệp Trúc Phàm rõ ràng cũng
nhận ra chiếc Bentley đang không ngừng đuổi theo sau, anh ta nhìn về
phía chiếc biển báo giao thông ở đằng trước, đôi mắt sáng lên.
Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung và Amazon lúc đầu thì kinh hãi nhưng sau cũng
trấn tĩnh lại được, sắc mặt không còn tái nhợt như trước. Dù sao, cái
danh xưng thần trộm của bọn họ cũng không phải là hư hão, lăn lộn trong
xã hội hỗn loạn những mười tám năm trời, có loại sóng to gió lớn nào họ
chưa từng trải qua chứ. Nếu hôm nay không phải có lão đại ở đây thì chắc chắn ngay từ ban đầu bọn họ nhất định không hề tỏ ra hoảng sợ như vậy.
Trước mắt Đường Kiến Tâm là một con đường nhỏ, rõ ràng cô đã có ưu thế
hơn. Chiếc xe tải cỡ trung này không lớn không nhỏ, vừa hay vừa vặn với
con đường này khiến cho chiếc xe theo đuôi chỉ có thể ngoan ngoãn theo
sau chứ không thể vượt lên trước.
Trái lại, Lôi Khiếu Thiên trầm mặt xuống, sau khi Huống Ngân Dịch đã an
toàn chui vào trong xe, hai mắt anh khép hờ lại, gân xanh trên mu bàn
tay hiện rõ cả ra, anh biết rõ con đường phía trước là đường thẳng… Nói
cách khác, nếu anh muốn ngăn chặn chiếc xe ở đằng trước thì trừ khi
người của anh xuất hiện ở phía trước thì mới có thể…
Sau khi cố định lại người, Huống Ngân Dịch chẳng thèm quan tâm an ủi đến “lão nhị” đã bị thương tổn của mình, anh ta cầm điện thoại bắt đầu ra
lệnh, bố trí người. Nhưng còn chưa kịp nói xong thì anh ta đã giật mình
kinh ngạc nhìn Lôi Khiếu Thiên, trái tim khẽ run lên…
Đại ca… không phải đại ca muốn bay đấy chứ?
Lôi Khiếu Thiên nhấn ga rồi lùi chiếc xe về phía sau tạo ra âm thanh
chói tai. Lùi về sau khoảng mười thước, còn chưa đợi Huống Ngân Dịch lên tiếng hỏi, chiếc xe lại một lần nữa phóng vụt lên đằng trước, tốc độ xe đạt đến mức cao nhất, lốp xe ma sát với mặt đất rồi từ từ được nâng
lên. Huống Ngân Dịch dường như có ảo giác rằng cả người mình đang bay
lên. Sau khi hoàn hòn, anh ta mới nhận ra ngay tại lúc chiếc xe chuẩn bị đâm vào đuôi xe tải thì Lôi Khiếu Thiên đột nhiên phanh lại, dồn trọng
tâm về phía sau, thuận lợi nâng thành xe lên trên không trung, phi thẳng lên đầu chiếc xe tải rồi phóng vụt qua…
Cũng chính lúc chiếc Bentley phóng vụt qua xe mình, Diệp Trúc Phàm hưng phấn lên tiếng: “Chính là con đường này!”
Đường Kiến Tâm không hề giảm tốc độ, cô đánh tay lái về bên trái một góc chín mươi độ, chiếc xe rẽ vào con đường nhỏ… Sau khi cảm giác xóc nảy
trôi qua, tốc độ xe lại nhanh chóng khôi phục như trước… Đồng thời,
chiếc xe Bentley ở phía trên cũng tạo thành một góc vuông… Lát sau, trên đường cái vang lên tiếng va chạm ầm ầm, chiếc xe tiếp đất, bánh xe va
chạm với mặt đường tạo ra âm thanh chói tai!
Sở Tử Ngang, Hạ Dung Tâm và Amazon đều nhìn chiếc xe như từ trên trời
rơi xuống… cực kì xem thường! Coi như đối phương có kỹ thuật lái xe rất
tốt đi, nhưng cứ phải bắt được bọn họ đã rồi hẵng tính!
Đường Kiến Tâm cũng liếc nhìn về phía cửa sổ xe của đối phương, dù cô
không nhìn rõ người ngồi trong xe nhưng dù chỉ vừa nhìn thoáng qua thì
cả người cô cũng nhất thời cứng đờ cả lại. Cô khẳng định vừa rồi có một
đôi mắt sắc bén xuyên qua cửa kính thủy tinh rồi nhìn thẳng vào cô, đôi
mắt như đôi mắt chim ưng đầy dũng mãnh!
Điều này khiến cho Đường Kiến Tâm rất không thoải mái, loại ánh mắt đó
như muốn giam hãm cô vậy, tuy nhiên tình thế bắt buộc, cô cũng không thể làm gì hơn.