Sở Tử Ngang giơ ngón tay giữa ra với Amazon, ánh mắt đầy khinh bỉ, sau
đó anh ta quăng chiếc dây thừng về phía Diệp Trúc Phàm, hai người kết
hợp cực kì ăn ý.
- Cậu phải bền chí chút vào, nếu không định bày ra bộ dạng ma quỷ thế
này mãi à? Gầy quá đi thôi! Nếu không phải lần này A Phàm làm theo lệnh
của lão đại thì chẳng cùng cậu hợp tác nữa đâu! Làm không tốt lại bị
liên lụy!
- Này, Sở Tử Ngang, cậu đừng tưởng tôi không đánh lại cậu thì cậu có thể tỏ ra kiêu căng như thế nhé, dựa vào…
Sở Tử Ngang chẳng thèm nghe ba thứ lăng nhăng của Amazon vào tai, anh ta vất một đống dây về phía Amazon rồi xoay người nhảy xuống đất rồi cất
lời: “Dừng! Cậu thì có vũ lực gì chứ! Tự nhìn lại bản thân thì cậu cũng
thừa hiểu sức lực của mình chả ra gì, tôi việc gì…”
Amazon đá chân lên, Hạ Tâm Dung lắc đầu, Diệp Trúc Phàm cũng thấy bất
đắc dĩ, đáng lẽ Sở Tử Ngang nên nhường Amzon một chút thì tốt hơn. Còn
đang lải nhải, vừa xoay người định bám vào tay vịn để nhảy xuống thì tầm mắt anh ta nhìn về phía bồn trồng hoa hồng cách đó không xa liền nhìn
thấy một bóng người đang đứng đó, đôi mắt chợt lóe lên, tay bị trượt
khiến anh ta bổ nhảo từ trên xe tải xuống…
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, mông của Sở Tử Ngang đã tiếp đất, tay chân vặn vẹo nằm ngã vật dưới đất!
Diệp Trúc Phàm sải bước lại gần để nhìn người nào đó vừa gặp xui xẻo,
Amazon và Hạ Tâm Dung cũng đồng thời dừng tay, cả ba người đều hết sức
kinh ngạc khi nhìn Sở Tử Ngang đang kêu rên dưới đất! Chuyện này là sao
đây?
Amazon nở nụ cười đầy khoa trương: “Haha, Sở Tử Ngang, thấy không, đây
là báo ứng của cậu đấy, haha…”. Đây gọi là cười người hôm trước hôm sau
người cười, xem ra ông Trời cũng không chịu nổi cậu ta rồi! Đáng đời!
Hạ Tâm Dung ném sợi dây thừng trong tay cho Diệp Trúc Phàm, dở khóc dở cười nhìn Amazon đang cười ha hả rồi chạy về phía Sở Tử.
- Sở Tử Ngang, anh không sao chứ?
Sở Tử Ngang đáp lời: “Ui, đau chết tôi mất”.
Hạ Tâm Dung vừa an ủi vừa cười hì hì đỡ anh ta dậy: “Anh đang nghĩ cái
gì vậy? Từ trên xe nhảy xuống mà cũng bị ngã? Đúng là chẳng giống anh!”
Sở Tử Ngang ủy khất, anh ta nào biết bản thân lại phạm phải sai lầm như
vậy, đúng là quá mất mặt! À, đợi đã, khuôn mặt Sở Tử Ngang đỏ bừng bừng, anh ta nhìn về phía bồn hoa, vẻ mặt lướt qua sự kinh hãi. Không thèm
bận tân đến nỗi đau đớn trên người, anh ta hất tay Hạ Tâm Dung ra, chạy
vụt đi với tư thế cực kì quái dị…
Hạ Tâm Dung buồn cười khi chứng kiến động tác của anh ta: “Này, anh…”
- Lão đại, có phải chị không?
Sở Tử hơi sốt ruột, vừa chạy về phía bồn hoa vừa gọi. Vừa rồi anh ta
không nhìn nhầm, bóng dáng đó chính là lão đại. Tuy rằng mười tám năm
không gặp nhưng anh ta sẽ không nhận nhầm người, trước giờ con mắt nhìn
của anh ta cực kì chuẩn xác, nhất định là lão đại, lão đại đã đến đây!
Anh ta vừa thấy kích động, vừa sốt ruột cũng thấy hơi căng thẳng!
Mọi người đều nói con gái thay đổi rất nhiều sau mười tám năm, lão đạo
của bọn chắc chắn đã trở nên cực kì xinh đẹp khiến người khác khó có thể nhận ra rồi!
Sở Tử Ngang vội vàng, anh ta sợ bản thân nhìn nhầm. Đây là lần đầu tiên
anh ta nghi ngờ về thị lực của bản thân mình, đơn giản là anh ta sợ… sẽ
phải thất vọng!
Hạ Tâm Dung sửng sốt, đuổi theo Sở Tử rồi kéo tay phải của anh ta, không thể tin nổi cất lời: “Sở Tử Ngang, anh vừa nói là… lão đại? Chị ấy đến
đây?”
Sở Tử Ngang gật đầu lia lịa!
Diệp Trúc Phàm cũng vội nhảy xuống xe tải, chạy về phía anh ta, cả Amazon đang cười tươi cũng chạy theo!
- Sở Tử Ngang, lão đại đến đây? Đâu?
Sở Tử Ngang cũng sốt ruột: “Không biết, rõ ràng vừa rồi tôi nhìn thấy
chị ấy, chị ấy vừa đứng ở đây này. Chị ấy còn khoanh hai tay trước ngực
nữa, sao bây giờ lại không thấy?”. Giọng nói của anh hơi hỗn loạn.
Ba người, sáu con mắt đều đổ dồn về hướng Sở Tử Ngang chỉ, tất cả đều
chờ đợi. Chỉ tiếc là một giây sau đó, cả ba người đều cụp mắt xuống, cảm thấy hơi thất vọng!
Ở đó chẳng có ai cả? Trống rỗng, chỉ có không khí và mấy cái ống thép vứt đi!
Sở Tử Ngang cũng mở to hai mắt, không hề có ý định từ bỏ ý định. Anh ta
nắm chặt lấy cánh tay Hạ Tâm Dụng, ủy khất hét lên: “Vừa rồi rõ ràng tôi nhìn thấy chị ấy, chị ấy chính là lão đại. Thật đấy, Tâm Dung, cô phải
tin tôi! A Phàm, Amazon!”
Hạ Tâm Dung chu miệng: “Anh hoa mắt rồi! Lão đại đâu có tới đâu!”
- Không, tôi không hề hoa mắt, chính mắt tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng,
chính vì ngạc nhiên nên tôi mới ngã từ trên xe xuống… Thật đấy, tôi
không lừa mấy người đâu!
Diệp Trúc Phàm nhíu mày, giọng nói có phần mất mát: “Tôi thấy cậu bị sự
vênh váo và đắc ý của Amazon đả kích nên mới thất thần như vậy!”
- Không phải! – Sở Tử Ngang tranh cãi, tại sao mấy người lại không tin
anh ta chứ? Lão đại thật sự đã đến mà! Anh ta không nói sai!
- Thôi, Sở Tử Ngang, mười tám năm trước chị ấy đã nói là sẽ không bao
giờ muốn gặp lại chúng ta nữa, cậu đừng có nằm mơ giữa ban ngày! –
Amazon ít khi gọi hẳn tên Sở Tử Ngang, nhưng lần này giọng nói vẫn lộ ra chút chua xót.
Nghe xong những lời này, cả ba người đều đỏ mắt, trầm mặc!
Đúng vậy, sao bọn họ có thể quên đi lời thề ngày hôm đó chứ. Chị ấy đã
cứu bọn họ ra, bồi dưỡng bọn họ, nhưng điều kiện duy nhất chính là, chị
ấy sẽ không gặp lại bọn họ nữa!
Đời này kiếp này!
Vốn tưởng rằng lần này lão đại chủ động gọi điện ra lệnh cho bọn họ nhận nhiệm vụ, sau khi bọn họ hoàn thành xong sẽ có cơ hội ở lại bên cạnh
lão đại, không ngờ… Bọn họ đã đánh giá quá cao bản thân rồi!
Bốn người đều rất đau lòng!
- Đúng là có triển vọng! – Đường Kiến Tâm đập tay lên một ống thép rồi
xoay người nhảy lên, bước về phía bốn người. Sau khi dừng chân lại, cô
hơi nhíu mày, lạnh lùng nói – Dọa người!
Giọng nói bất chợt vang lên khiến cả bốn người đều hết sức chấn động! Họ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chằm chằm người vừa tới, hai mắt mở to kinh
ngạc! Mãi lâu sau vẫn không có phản ứng gì!
Đường Kiến Tâm hơi cảm động, cả bốn người đều đã lớn như vậy rồi! Bọn họ đã không còn là lũ tiểu quỹ giống con chuột nhắt bị nhốt trong lồng nữa rồi!
Sở Tử Ngang ra sức dụi mắt: “Lão đại, thật sự là chị ư?”
Amazon đá vào mông Sở Tử Ngang một cái rồi mắng: “Vô nghĩa, đương nhiên là lão đại rồi! Cậu bị cận thị à?”
Sở Tử Ngang liền bật cười, không thèm tính toán cú đá này của Amazon,
ngược lại anh ta lại hưởng thụ cú đá yêu này! Hạ Dung Tâm thì mặc kệ, cô òa lên một tiếng nhảy bổ nhào vào trong lòng Đường Kiến Tâm, khóc lóc
kể: “Lão đại, chị đúng là đồ độc ác, bỏ rơi chúng em những mười tám năm! Huhu!”
Đường Kiến Tâm căng mình lên, mấy người kia nhận ra được liền kéo Hạ Tâm Dung ra nhưng tiếng khóc của cô vẫn vang lên khiến Đường Kiến Tâm lạnh
mặt! Thật ra cô rất muốn để Hạ Tâm Dung ở lại bên cạnh mình nhưng sự
tiếp xúc thân thể giữa hai người chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Cô không thích mùi hương xa lạ!
Nhưng không biết tại sao, mùi hương tuy xa lạ nhưng lại khiến cô mơ hồ
cảm thấy hơi lo lắng, mùi hương đó như len lỏi vào lòng cô, có phần tê
dại, có chút ngưa ngứa!
Đường Kiến Tâm lạnh mặt đảo mắt về phía ba người đàn ông xuất sắc! Có hơi hoảng hốt!