Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Tiểu Ngải, Đường Kiến Tâm hơi lo
lắng. Lúc cuối cô nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Ngải, chắc rằng bên Tiểu
Ngải đã xảy ra chuyện. Cô nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi quay đầu, trầm tư nhìn Elvin đang nằm trên giường. Khoảng hai giây sau, cô đứng lên,
dùng ga giường cuộn chặt người Elvin lại rồi vác lên vai, mở cửa đi ra
ngoài.
Đường Kiến Tâm hoàn toàn không để tâm đến những ánh mắt khác thường của
những người trong khách sạn đang nhìn mình, cô bắt một chiếc taxi rồi
nhét Elvin vào bên trong: “Đến cục cảnh sát gần nhất!”
Người tài xế taxi nuốt cục tức vào trong bụng, khởi động xe. Sau khi rẽ
qua mấy ngã rẽ, chiếc xe dừng lại, người tài xế lên tiếng: “Đến nơi
rồi!”
- Ông dẫn cậu ta vào đi!
Người tài xế kinh ngạc, ông có nghe nhầm không vậy? Bảo ông khiêng một
người còn sống vào cục cảnh sát? Ông ta đâu phải người ngốc, tự dưng
khiêng một thằng bé vào, cảnh sát còn tưởng ông ta là kẻ buôn bán trẻ
em, có khi nào còng tay ông ta vào không? Huống chi, kể cả cảnh sát thấy ông ta là người tốt thì sẽ giữ lại để hỏi thăm, ghi chép, ông ta biết
trả lời thế nào? Người tài xế rất muốn quay đầu lại, gào lên với Đường
Kiến Tâm rằng hai người chẳng quen biết nhau, sao cô lại điềm nhiên ra
lệnh cho ông ta như vậy chứ? Nhưng ông ta chỉ có thể nén giận rồi lên
tiếng...
- Chuyện đó... cô gái à... tôi thấy tốt nhất là... cô nên tự đi đi...
Đường Kiến Tâm không nói không rằng, trực tiếp lấy khẩu súng bên hông dí vào sau gáy người tài xế, lạnh giọng nói: “Mau!”
Người tài xe không cần nhìn cũng biết thứ đặt sau gáy mình là gì. Ông ta hoảng sợ, trừng mắt nhìn khẩu súng qua gương. Sao ông ta lại xui xẻo
gặp phải chuyện này cơ chứ
- Tôi... tôi... tôi... đi... Cô... đừng... nổ súng!
Đường Kiến Tâm chẳng còn mấy kiên nhẫn nữa. Người tài xế đã làm nghề này để kiếm cơm ăn suốt bao năm qua, trước mặt những người khách khác đều
ra vẻ diễu võ dương oai, thật không ngờ cũng có ngày bản thân phải khép
nép như vậy. Ông ta vội mở cửa xe ra, khiêng cả người cả ga trải giường
lên vai rồi đóng cửa xe lại, đi vào cục cảnh sát...
Quả nhiên phải trả lời một đống câu hỏi, vất vả mới thoát khỏi phiền
toái, người tài xế trở lại xe. Trong xe không hề có một ai hết. Người
tài xế chửi thề nhưng không còn cách nào khác, chỉ tiến vào trong xe...
- Mẹ kiếp, đúng là chẳng cái gì ra gì, tự dưng lại mua thêm phiền phức vào người...
Nhưng khi ông ta thắt dây an toàn xong, nhìn qua gương chiếu hậu thì đôi mắt chợt sáng lên. Đó là gì vậy? Người tài xế không thể tin nổi, quay
đầu lại nhìn chằm chằm vào một chồng tiền ở ghế sau. Hai mắt ông ta lập
tức lóe sáng, không biết có bao nhiêu tiền đây...
Chỗ tiền này chắc ông ta phải mất một năm mới kiếm được...
***
Ở sân bay, Đường Kiến Tâm cởi mũ ra, thuận lợi đi qua cửa kiểm an. Khi
máy bay cất cánh, cô vẫn còn đang suy nghĩ. Mọi người đều nói lão đại
của Ngục Thiên Minh là người thần thông quảng đại, không biết lần này
chọc vào anh ta thì anh ta có xuất hiện hay không nữa?
Thật ra, ngoài việc muốn đòi lại bảo thạch từ tay anh ta thì điều cô
muốn xem là người này liệu có “thần thông” như lời đồn hay không. Không
biết nếu xuống tay giết anh ta thì cô có cơ hội thuận lợi rời khỏi Ám
Hoàng hay không nữa?
Thoát khỏi cái ngòi nổ chết tiệt kia nữa!
Bên này, Lôi Khiếu Thiên và Huống Ngân Dịch đến địa điểm xảy ra chuyện.
Phải nói là địa điểm xảy ra vụ mất hàng là ở khu vực khá hẻo lánh trên
đường từ Washington đến Miami.
Đây phải gọi là đường đất của nông thôn
Lôi Khiếu Thiên tự mình lái một chiếc xe Kanon, Huống Ngân Dịch cũng đi theo phía sau…
- Mẹ kiếp, không ngờ chuyến hàng này lại gặp chuyện không may. Cả quá
trình di chuyển chúng ta đều giám sát cực kì chặt chẽ và cẩn thận, thậm
chí còn cực kì đề phòng và cảnh giác, không ngờ vẫn xảy ra chuyện…
- Phía trên cũng đã dặn dò cả trăm lần là nhất định phải cẩn thận, bên
mua cũng đã hỏi đến nhiều lần xem có hàng không, liệu chúng ta có giao
hàng đúng thời điểm không. Giờ thì hay rồi, giờ hàng ở đâu chúng ta còn
chẳng biết… Khỉ thật, không biết là ai ra tay nữa, để tao biết ai động
vào lô hàng đó thì tao sẽ ném cả nhà nó xuống biển cho cá mập ăn!
- Được rồi, được rồi, mấy người đừng bàn luận nhiều nữa, xảy ra chuyện
thì ai mà chẳng bực mình, trước mắt cần nhanh chóng tìm ra vấn đề nằm ở
đâu đã!
Năm người ngồi thành một vòng tròn, đột nhiên nghe thấy âm thanh kì quái vang lên…
Một người trong số đó mặt đỏ như gấc, vội vã đứng dậy chạy ra ngoài: “A… không được rồi… tôi đi đại tiện đã…”
Bốn người còn lại nhìn người vừa chạy đi, có lẽ đã quen rồi nên họ quay
đầu lại bàn tiếp câu chuyện: “Cái thằng đó có phải ăn phải cái gì rồi
không? Hai ngày nay đều như thế rồi mà vẫn chưa hết…”
- Đừng nói nữa, nhìn mặt thì thấy thằng đó vẫn còn phải chịu khổ thêm mấy ngày này…
- Đúng là thấy mệt thay nó, nếu không chúng ta… Đại… đại ca…
Một người đang hùng hổ lên tiếng chợt nghẹn lại rồi đứng bật dậy, kêu
lên một tiếng. Ngay sau tiếng đại ca được hô lên, đám người đang quay
lưng về Lôi Khiếu Thiên đồng loạt quay người lại, vẻ mặt hoàn toàn sợ
hãi khi thấy người vừa tới.
- Đại ca!
Lôi Khiếu Thiên không gật đầu mà chỉ liếc nhìn chiếc xe nông nghiệp bên
cạnh bọn họ. Anh nhíu mày lại, tiến lên đi một vòng quanh chiếc xe,
không nhìn ra cái gì khác thường rồi lên tiếng: “Có phát hiện gì không?”
Tuy trong lòng còn đang sợ hãi nhưng mấy người không dám chậm trễ, một
người vội giải thích: “Tiểu Tứ đột nhiên bị đau bụng, bọn em dừng xem ở
bên đường để chờ cậu ta, không ngờ lúc quay lại thì cậu ta vấp vào một
tảng đá liền giơ tay túm lấy sợi dây thừng. Nhưng lại thấy sợi dây bị
thả lỏng nên thấy rất kì lạ. Bọn em đã buộc dây rất chắc chắn, ngay cả
khi giao hàng, người mua cũng phải dùng dao mới có thể cắt ra được. Cho
nên bọn em xuống kiểm tra lại, không ngờ…
Những lời sau bọn họ không cần nói thì Lôi Khiếu Thiên cũng biết rõ.
Huống Ngân Dịch nhìn sợi dây thừng trên xe, thấy bị bung ra một nửa, tùy ý đặt trên mui xe. Lôi Khiếu Thiên quay đầu liếc mắt nhìn Huống Ngân
Dịch một cái, Huống Ngân Dịch lắc đầu, không tìm thấy gì bất thường cả
- Trước khi giao hàng có gì khác thường không?
Mấy người quay ra nhìn nhau, trầm tư một lúc, sau đó mới trả lời câu hỏi của Huống Ngân Dịch: “Hình như không phát hiện ra gì bất thương cả!”
Lôi Khiếu Thiên trầm mặt xuống: “Khi mấy người bước chân vào Ngục Thiên Minh, tôi đã nói thế nào?”
A Đại, cũng là người vừa trả lời câu hỏi kia liền cúi đầu xuống, vẻ mặt
xấu hổ: “Trong Ngục Thiên Minh, khi trả lời câu hỏi chỉ có thể có hai
đáp án, có hoặc không có, không được trả lời là ‘hình như’, nếu không về sau sẽ bị phạt vào Hắc Lao!”
- Tốt lắm! – Lôi Khiếu Thiên nói xong liền đi về phía chiếc xe.
Huống Ngân Dịch thở dài, vỗ bả vai A Đại: “A Đại, cậu đi theo tôi cũng
không phải mới một hai năm, sao lại mắc phải sai lầm như thế chứ. Sau
khi về thì tự mình thực hiện hình phạt đi!”. Nói xong, anh ta cũng đuổi
theo Lôi Khiếu Thiên.
A Đại run lên, cúi đầu xuống: “Vâng!”. Tuy không nhìn thấy vẻ mặt anh ta nhưng qua giọng nói thì có thể thấy anh ta đang rất sợ hãi.