Sự việc này khiến cả Lôi Khiếu Thiên cũng phải nhíu mày kinh ngạc!
- Có cần khoa trương thế không?
Giọng nói của Hướng Diệp Lân không lớn nhưng lại vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong biệt thự. Phó Hạnh Lương tỏ thái độ thờ ơ, lạnh nhạt, cuối
cùng anh ta cũng biết nhân vật chính trong trò chơi của đại ca rồi!
Đường Kiến Tâm nhìn Hướng Diệp Lân, họng súng vẫn nhắm thẳng về phía
Địch Long, cô nhàn nhạt lên tiếng: “Ngục Thiên Minh!”. Ba từ này vừa nói ra, bầu không khí trong nháy mắt liền trở nên vô cùng căng thẳng. Lôi
Khiếu Thiên mím môi lại, chờ cô nói nốt: “Tốt nhất hãy cầu nguyện mấy
người đủ khôn ngoan đi!”.
Đường Kiến Tâm nói xong câu đó liền cất khẩu súng lục vào bên hông. Sau
đó cô ấn xuống một cái nút nào đó, ôm chặt lấy cậu bé, trong nháy mắt,
hai người đã hoàn toàn biến mất.
Đợi đến khi mọi người kịp phản ứng lại thì bóng dáng của Đường Kiến Tâm đã biến mất khỏi căn biệt thự
Lôi Khiếu Thiên nhìn lên ô cửa sổ nhỏ bên trên biệt thự, trầm tư suy
nghĩ. Cô không biết anh chính là lão đại của Ngục Thiên Minh?
Chẳng biết từ lúc nào, tiếng của Ngân Nguyệt đột ngột vang lên trong đại sảnh: “Thật là đáng tiếc!”. "Cô ta" còn tưởng có thể được chứng kiến
trò hay, ai ngờ… Kết thúc như vậy thôi sao? Đúng là mất hứng!
Cô ta lại nhìn Địch Long và Lôi Khiếu Thiên, đáy mắt dần dâng trào ngọn sóng!
Đây là giao dịch của bọn họ? Nhường miếng thịt béo bở Đông Nam Á? Thật
không ngờ, cô gái đó lại có giá trị như vậy với Lôi Khiếu Thiên!
Địch Long cũng đưa mắt nhìn lại, sự khinh miệt trong ánh mắt của đối
phương khiến anh ta cực kì bực tức, ánh mắt càng thêm phần ngoan độc và
tàn ác. Anh ta hận không thể bước lên xé nát lớp mặt nạ ngụy trang giả
tạo đó ra! Đúng là chướng mắt!
Lôi Khiếu Thiên không nhìn ánh mắt đầy trào phúng của Ngân Nguyệt, anh
khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng như băng vốn có, không thèm quan tâm đến mấy lời nhỏ to đang vang lên trong đại sảnh. Dù bình thường những người này không có tiếng tăm gì lắm nhưng dù gì cũng là người trong giới hắc
đạo, hôm nay bọn họ lại được chứng kiến biểu cảm khác lạ của vị lão đại
đứng đầu, bị một cô gái áp chế, tuy rằng anh cam tâm tình nguyện như
vậy!
Lôi Khiếu Thiên vừa định ra ngoài thì di động của Hướng Diệp Lân vang lên, là Huống Ngân Dịch gọi đến
- Đại ca, bên Washington xảy ra chuyện rồi!
Hướng Diệp Lân cả kinh, lập tức đưa điện thoại cho Lôi Khiếu Thiên, sau đó lạnh lùng hỏi: “Sao lại thế?”
- Hàng của Mafia bị mất rồi!
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày lại, ánh mắt lạnh như băng quét qua Ngân
Nguyệt. Anh nhanh chóng đi ra ngoài, bốn người phía sau cũng vội vã đuổi theo. Lôi Khiếu Thiên lên tiếng: “Cụ thể!”
- A Kỳ đến tham gia hội nghĩ nhưng đi được nửa đường thì nhận được thông báo không có hàng!
- Ai làm?
- Tạm thời chưa rõ, bọn họ cũng chưa tìm hiểu được, chuyện này chỉ có vài người biết!
- Được rồi, cậu mau bảo A Kỳ để A Trảm trở về đi!
- Vâng
Trong biệt thự, khuôn mặt Tề Phong khó coi đến cực điểm, hai tay siết
chặt lại vào nhau. Anh ta không dám bộc phát sự tức giận trước mặt Lôi
Khiếu Thiên như những người khác. Chờ Lôi Khiếu Thiên ra ngoài, mọi
người bắt đầu giải tán, Ngân Nguyệt mới miễn cưỡng nhìn Địch Long rồi
khiêu khích: “Đúng là chẳng thú vị gì cả!”. Địch Long thầm cắn răng!
Sau khi cúp điện thoại, Lôi Khiếu Thiên ra lệnh cho Phó Hạnh Lương chuẩn bị xuất phát đi Washington. Hướng Diệp Lân nhận điện thoại, lo lắng
hỏi: “Đại ca, chuyến hàng này một tuần sau sẽ phải giao hàng, chuyện này liệu có phải do người của Nguyệt Bang làm không?”
Lôi Khiếu Thiên phủ nhận: “Không phải "cô ta"!”. Ngân Nguyệt cùng anh
đấu với nhau bao nhiêu năm, quan trọng là dù bọn họ có tranh đấu kịch
liệt đén mức nào cũng sẽ không đánh vào hàng hóa của đôi bên, đây coi
như là thỏa thuận ngầm giữa bọn họ.
Cũng là danh dự của đôi bên!
- Nhưng, đại ca, ngoài Nguyệt Bang ra thì người khác đâu có dám chống lại chúng ta!
Phó Hạnh Lương sau khi nghe những lời này của Hướng Diệp Lân liền cười
nhạt, ngồi xuống cạnh anh ta: “Chú sai rồi. Chú không biết Trung Quốc có câu ngạn ngữ ‘Đa số thắng thiểu số’ à? Một tiểu bang nhỏ lẽ không dám
đấu lại chúng ta, nhưng mười mấy hai mươi bang cùng nhau hợp sức thì sao chứ?”
Cái này không khó để suy đoán! Dù anh ta cũng chỉ đoán vậy thôi nhưng anh ta không ngờ đó lại là sự thật
Hướng Diệp Lân nhíu mày: “Xem ra đã đến lúc phải ‘thay máu’ rồi!”
Lôi Khiếu Thiên trầm tư. Anh không phủ nhận lời A Lương nói là không có
khả năng, nhưng cảm giác rất lạ, nhất là khi nghĩ đến câu nói cuối cùng
của Đường Kiến Tâm, đầu mày anh càng nhíu chặt lại! Có phải là cô đoán
trước không? Liệu việc này có phải do cô làm?
Thật ra đây cũng là một loại thủ đoạn để trả thù, buộc đối phương sống
không bằng chết! Bọn họ là những người sống trên lưỡi dao, nếu muốn đảm
bảo danh dự thì tốt nhất là phải trả thù, buôn bán trong giới hắc đạo
không thể thất tín! Đây là chuyện tàn khốc nhất!
Lôi Khiếu Thiên gọi ngay cho Thượng Quan Kiệt Thiếu, không đợi đối
phương trả lời đã lên tiếng: “Cậu có đi châu Phi không đấy?”. Yên lặng
chờ đợi một lúc, anh lại nhíu mày lên tiếng, giọng nói đã lạnh đi vài
độ: “Ai?”
- Anh là ai?
Lôi Khiếu Thiên thật sự chỉ muốn bóp chết Thượng Quan Kiệt Thiếu, lạnh lùng nói: “Bảo cậu ta nhận điện thoại ngay!”
- … Anh ta chưa nhận điện thoại được, đang tắm! – Tiểu Ngải ngồi trên
giường xoay xoay khẩu súng lục rồi nói thầm – Đúng là đồ tự đại, tính
cách còn thối hơn cả anh ta,, đúng là chó cùng một nhà!
Huyệt Thái Dương của Lôi Khiếu Thiên giật giật, anh dập ngay điện thoại. Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương ở phía sau cảm thấy sống lưng lạnh
toát, lắp bắp mở miệng: “Đại ca… A Kiệt… đã xảy ra chuyện?”
Thượng Quan Kiệt Thiếu quấn khăn tắm quanh người rồi ra khỏi nhà tắm,
nhìn cô gái đang ngồi trên giường liền nuốt nước miếng. Thứ anh ta sợ
chính là họng súng đen ngòm kia
Cô gái này căn bản là không biết dùng súng!
Tiểu Ngải quắc mắt nhìn đối phương đang gần như trần như nhộng rồi bĩu
môi: “Này, vừa rồi anh có điện thoại đấy. Tính cách của anh ta còn thối
hơn so với anh cơ, tôi còn chưa nói hết anh ta đã cúp máy rồi, đúng là
chẳng có phép tắc gì cả!”
Thượng Quan Kiệt Thiếu thất thần, sau đó dường như nghĩ ra điều gì đó
liền lập tức cầm điện thoại, bật ghi âm trò chuyện lên. Quả nhiên, anh
ta ngẩng đầu, trừng mắt với Tiểu Ngải: “Cô kia, cô chết chắc rồi!”. Nói
xong, anh ta luống cuống tay chân bấm điện thoại gọi lại.
- Đại ca, người vừa nghe điện thoại là…
- Cho cậu ba tiếng đồng hồ, Washington!
Thượng Quan Kiệt Thiếu cực kì ảo não: “Đại ca, giờ em đang ở…”. Ba tiếng đồng hồ ư? Giết anh ta đi cho rồi!
Tút! Tút!
Thượng Quan Kiệt Thiếu kinh ngạc, trừng mắt nhìn điện thoại di động, đại ca cúp máy luôn ư? Sao lại có thể như vậy? Ôi, mẹ kiếp…
Tiểu Ngải nhìn vẻ mặt âm trầm của anh ta, chép miệng: “Đúng là chẳng lớn lên được!”
- Cô… nói… cái gì cơ? – Thượng Quan Kiệt Thiếu nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu Ngải nhún vai: “Đúng rồi, không phải là đi châu Phi à? Khi nào thì
đến nơi?”. Nghĩ đến chuyện tương lai sẽ biến thành người da đen, Tiểu
Ngải lại lên tiếng: “Sau này chị ấy nhìn thấy tôi thì chắc chắn sẽ bị
dọa đến mức nhảy dựng lên cho xem!”
Thượng Quan Kiệt Thiếu đen mặt lại, thầm nguyền rủa Thẩm Dương Kỳ “đẩy quả bóng” sang cho anh ta!