Đường Kiến Tâm thu súng lui về sau, Lôi Khiếu Thiên nháy mắt với Thẩm
Dương Kỳ, Thẩm Dương Kỳ cười nhạt, giơ súng lên đạn, "pằng" - viên đạn
xuyên thấu qua trán đối phương. Tốc độ nhanh tới mức người ta không dám
chớp mắt, thanh âm quanh quẩn trong không gian bịt kín, sắc mặt hai nhóm người khác hẳn nhau.
Lôi Triển Lâm sắc mặt như thường nhìn người ngã xuống, phất tay cho thủ
hạ thu súng lại, "Lợi tức đã trả, bây giờ là lúc cậu thực hiện."
Những người đó cam nguyện bán mạng cho ông ta, chết thì có gì? Chỉ cần chết mà vẫn có giá trị.
Lôi Khiếu Thiên cất súng xong nhìn xung quanh, không gian tối tăm mà bốn phía đều là vách đá... Cuối cùng tầm mắt dừng lại bên trái, nhấc chân
chầm chậm bước tới nơi đó, Đường Kiến Tâm đi theo phía sau anh, bước qua trước mặt Tần Chính thì dừng lại nhìn hắn ta một lúc mới đi tiếp.
Chỉ một cái nhìn nháy mắt mà Tần Chính lạnh cả người, ánh mắt ấy trong bóng tối làm cho hắn phải túa cả mồ hôi...
Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ, Đế Văn, Chris cắn răng khó chịu cũng đành đi theo, Lôi Triển Lâm nghiêng sang nhìn Tần Chính rồi cả hai cùng đi,
đám người sau lưng cũng cầm súng theo sau đó.
Bên trái là một bức tường trơn nhẵn cao ba mét, Lôi Khiếu Thiên bình
tĩnh nhìn vách đá trước mặt, không có chút động tác gì, Đường Kiến Tâm
sóng vai đứng nghiêng cạnh anh, "Không phải ở đây?"
"Ừ."…
"Vậy anh còn ngẩn ra đấy?" Không phải anh định dẫn bọn họ vào sao? Đổi ý rồi à? Đường Kiến Tâm thầm nghĩ, cho dù bây giờ anh đổi ý cũng vô ích,
bọn họ đã sớm mất đi thời cơ tốt nhất để giết đối phương, lúc này đằng
sau bọn họ cũng không phải một hai người nữa. Chúng có đầy đủ đạn dược,
nếu muốn xông ra ngoài là điều không thể.
Lôi Khiếu Thiên quay đầu ra nhìn Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi, nếu vào rồi
mà không ra được nữa, em có hối hận khi bỏ lại tiểu quỷ kia để đến tìm
anh không?"
Đường Kiến Tâm hiếm khi nháy mắt, "Sẽ."
Lôi Khiếu Thiên cúi mắt xuống cười khổ, biết rõ kết quả này mà mày còn
hỏi, ngu ngốc thật đấy, thầm hít một hơi, Lôi Khiếu Thiên bước lên một
bước, ngồi xổm rồi nằm xuống... Từ từ mò mẫm.
Đường Kiến Tâm cười không ra tiếng, cô biết anh hiểu lầm ý cô, nhưng cô
cũng không giải thích, nếu anh mà biết cô yêu anh, chắc sẽ đắc ý vênh
váo lắm đấy nhỉ?
Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ phía sau không ít lần ném cho Lôi Triển
Lâm, Tần Chính sắc mặt không tốt. Đế Văn, Chris cũng tiếp lời, những câu độc địa của người này đều ghê gớm hơn người kia, chẳng qua là Lôi Triển Lâm cũng không thèm lý tới mấy anh em bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm vào
Lôi Khiếu Thiên, mặc cho bọn họ mắng chửi tức giận, ánh mắt trong suốt,
ngay cả Tần Chính cũng an tĩnh rất nhiều, khiến cả bốn khó chịu một hồi, người ta căn bản không để ý tới chuyện bọn họ làm...
Lôi Trảm Thiên khẽ hích Thẩm Dương Kỳ, bảo anh ta nghỉ ngơi một chút, đừng mắng nữa, đơn thuần là tự mình chịu tội.
Mắng đến miệng đắng lưỡi khô, còn chẳng có nước uống, đối phương như con quỷ không chết không sống càng nhìn càng điên.
Lôi Khiếu Thiên nằm sạp dưới đất khẽ phủi mấy hòn đá nhỏ đi, ngón tay đi dọc theo kẽ hở nhỏ, chầm chậm duỗi tay vào hốc nhỏ dưới đất...
Đường Kiến Tâm tò mò nhìn động tác của anh rồi xoay người lại cảnh giác, Lôi Triển Lâm chỉ khoanh tay đứng đợi, mặc dù ông ta cũng tò mò không
biết Lôi Khiếu Thiên đang làm gì, liệu anh có giở trò gian trá gì không.
Lôi Trảm Thiên bước đến quỳ xuống cạnh Lôi Khiếu Thiên, thấp giọng hỏi, "Tìm được chưa anh?"
Lôi Khiếu Thiên trán chạm đất, hai tay mò vào cẩn thận lục lọi, bộ dạng tập trung ấy làm Lôi Trảm Thiên có chút nóng nảy.
Thẩm Dương Kỳ cũng tiến lên định ngồi xuống chợt nghe Lôi Khiếu Thiên trách cứ, "Đừng nhúc nhích, lui lại."
Thẩm Dương Kỳ chu mỏ, muốn phản bác lại bị Lôi Trảm Thiên đứng lên kéo lại, lui về sau rồi ra hiệu, "Đừng quấy rầy."
Thẩm Dương Kỳ đành quay lại đứng với Đường Kiến Tâm, tay nghịch súng
nhưng trong lòng vẫn bất bình hỏi, "Chị dâu, ở đây có mười một người,
chị sáu em năm, giết xong em họ mời chị uống rượu, thế nào?"
Đường Kiến Tâm liếc xéo, "Vì sao không phải cậu sáu tôi năm?"
"Không phải vì chị mạnh hơn em sao? Em đây tuyệt đối sùng bái chị." Thẩm Dương Kỳ cười hì hì, Lôi Trảm Thiên lấy cùi chỏ thọt Thẩm Dương Kỳ,
đúng là hàng loại hai.
"Được rồi, đừng làm loạn nữa."
Thẩm Dương Kỳ trốn sang bên sườn Đường Kiến Tâm, "Em làm loạn chỗ nào?
Em không được xem mấy tên này không vừa mắt được hả? Đến lão tử mà mấy
người có thể uy hiếp?"
Đế Văn nắm lấy cổ áo Chris, không để anh ta quá kích động, "Anh không
thấy mặt họ không chút thay đổi, mắt chẳng thèm nhìn kia à? Anh có la
rách cổ họng thì cũng chẳng ai phản ứng lại một câu đâu."…
Lôi Triển cười chơi một tiếng, "Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn vào Hoàng
Lăng, mạng của các cậu tôi sẽ giữ lại." Nhóm người này được ông ta dạy
dỗ hai mươi mấy năm, so với sát thủ của Ngục Thiên Minh thì không hề
thua kém chút nào.
Thẩm Dương Kỳ khinh thường giơ ngón giữa, thiết, ai thèm để ý tới ông.
Lôi Khiếu Thiên vừa nghe ngóng bọn họ vừa mò tay vào trong hốc, đột
nhiên tay anh dừng lại, đôi mắt sáng lên, chính chỗ này. Đường Kiến Tâm
nghe thấy thanh âm khác thường liền lui lại, thấy Lôi Khiếu Thiên móc từ trong ngực ra hai viên bảo thạch được bọc trong giấy...
Lôi Khiếu Thiên xé giấy ra, ánh sáng tím thoáng hiện lên, tiếp đó Đường
Kiến Tâm liền trông thấy hai viên tinh thạch màu tim sáng lấp lánh.
Đây là Dạ Chi Tâm, Dạ Đêm chân chính?
Lôi Khiếu Thiên lấy kính xuống, ngửa lên nhìn vào mắt Đường Kiến Tâm nở
nụ cười, cũng thấy được Đường Kiến Tâm hoàn toàn ngây người...
U Quang màu tím từ bảo thạch xuyên thấu qua ánh sáng tà khí trong mắt
Lôi Khiếu Thiên, phản xạ vào mắt cô như thắp sáng lên nụ cười muôn màu,
thấy vậy cô mở to mắt nhìn, trái tim chợt ngừng lại... Hoàn toàn ngừng
hoạt động...
Cô chưa bao giờ biết là Lôi Khiếu Thiên cười rộ lên có thể mê người đến
vậy, không ít đi nét quyến rũ của phụ nữ mà cũng chẳng mất đi sự cương
nghị của đàn ông...
Trong lúc cô nhìn chăm chú thì anh lại dùng tay đào một lỗ nhỏ trên mặt
đất, từ từ đẩy bảo thạch vào trong... Cái kính nhìn đêm đã đeo lên, nụ
cười kia chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, hoàn toàn là ảo giác của cô...
Đường Kiến Tâm khó khăn nuốt nước miếng, người đàn ông này mà sử dụng mỹ nam kế chắc chẳng có mấy phụ nữ chịu được...
Thẩm Dương Kỳ nhìn Đường Kiến Tâm đứng ngệch ra đấy, lấy tay thọt cánh tay cô, "Không sao chứ chị dâu?"
Đường Kiến Tâm ngơ ngơ lắc đầu, "Không có gì."
Thẩm Dương Kỳ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy cô hỏi, "Cậu biết Dạ Chi Tâm màu tím chứ?"
"Biết, sao thế chị?"
"À, không có gì!" Cô nghĩ lại trước đây đám người Sở Tử Ngang miêu tả
bảo thạch hình như có phần khác, mặc dù cô mới thấy được một góc của bảo thạch.
Lúc hai người nói chuyện Lôi Khiếu Thiên đã đứng dậy, ôm chầm lấy eo Đường Kiến Tâm, lạnh lùng nói, "Đi thôi."
Nói xong bước đi luôn, mấy người Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên sửng sốt
một giây rồi chạy theo. Lôi Triển Lâm vốn khoanh tay đứng một bên, không biết Lôi Khiếu Thiên sao phải chạy về sau, đinh ngăn cản bọn họ thì mặt đất rung chuyển với cường độ mạnh, Lôi Triển Lâm giữ lấy Tần Chính mới
miễn cưỡng ổn định cơ thể không bị ngã, trông thấy cánh cửa đá lớn chậm
rãi mở ra, cả hai nhìn nhau, "Rút lui."
Lôi Khiếu Thiên ôm Đường Kiến Tâm lui ra phía sau năm mươi bước rồi dừng lại, Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên, Đế Văn, Chris cũng dừng tại đó.
"Đây là do cửa Hoàng Lăng mở ra?" Chris nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá hỏi.
Đế Văn vỗ lên đầu Chris, "Câm miệng, dùng mắt nhìn."
Chris xoay lại đập Đế Văn, "Chết tiệt, đã nói đừng có vỗ đầu tôi mà cứ vỗ, muốn chết phải không."
"Cút."
Đường Kiến Tâm không quan tâm Hoàng Lăng có thứ gì, cô bây giờ chỉ tò
mò, "Lôi Khiếu Thiên, hai viên bảo thạch lấy lại được không?"
Cánh cửa đá đã lên cao hơn ba mét, phỏng chừng không lấy được xuống rồi, thật sự đáng tiếc.
"Tâm Nhi muốn à?"
"Ừ." Ngay từ đầu cô đã đuổi theo chúng đấy, nói thế nào thì cũng coi như là bà mối của cô và Lôi Khiếu Thiên không phải sao?
"Có thể." Lôi Khiếu Thiên nhếch môi, "Sau khi nó kéo lên hết, trong vòng một phút sẽ đóng lại, đến lúc đó có thể lấy bảo thạch ra."
Hai mắt Đường Kiến Tâm sáng ngời, quá tốt, cô rất là thích bảo thạch màu tím đấy.
Lôi Khiếu Thiên dứt lời, sau một hồi lắc lư thì toàn bộ cánh cửa đã hoàn toàn kéo lên, Lôi Triển Lâm nghe thấy anh nói liền nhấc chân bước nhanh vào trong, Tần Chính cũng không cam lòng rớt lại phía sau.
Thẩm Dương Kỳ định đuổi theo bọn họ lại bị Lôi Trảm Thiên kéo, "Gấp cái gì."
"Đám cháu trai rùa đều vào hết mà anh còn không vội?"
"Không phải có một phút sao?"
"Anh ở đây nói nhảm đã mất nửa phút rồi, còn vào cái rắm nữa à."
Đường Kiến Tâm cũng tò mò sao Lôi Khiếu Thiên không vội, anh chỉ cười
lạnh nhìn những bóng lưng vội vã kia, "Vào rồi thì không thể ra được
nữa, Tâm Nhi, em nghĩ kỹ chưa?"
Đường Kiến Tâm chớp mắt, "Tôi nói không vào anh sẽ không vào ư?"
Lôi Khiếu Thiên cười khổ, lắc đầu, "Không." Mặc kệ thế nào, anh cũng phải vào.
Đường Kiến Tâm hừ lạnh, "May mắn là cô của anh không bạc đãi con trai anh đấy." Bằng không cô sao yên tâm được về Mông Mông chứ?
Lôi Khiếu Thiên căng thẳng nắm chặt lấy tay Đường Kiến Tâm, dường như là muốn bóp nát nó vậy.
Tâm Nhi, Tâm Nhi, em làm sao có thể để anh không yêu em?
Đường Kiến Tâm thở dài, trông thấy cánh cửa đá đã có chiều hướng đóng
lại, quẫy tay thoát khỏi nắm tay anh, "Đi thôi, đi ra không phải cũng
đường này à?" Lo lắng cái lông.
Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên thâm thúy nhìn theo bóng lưng cô, Tâm Nhi, em có biết cửa mở ra rồi đóng lại, bên trong sẽ không cách nào mở được nữa?
Năm đó xây dựng không có hai mặt, chỉ có đúng một con đường, cho nên cửa ra không phải ở nơi này….