Khóe miệng Đường Kiến Tâm nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, cô hơi nghiêng người tránh khỏi viên đạn sượt qua.
- Mau....
- Cô ta chạy đến chỗ cầu thang rồi.
Những tiếng nói ồn ào vang lên, Đường Kiến Tâm giơ súng bắn vào chốt cửa rồi nhanh chóng lấy một miếng cao su ra, bóp mạnh rồi dính vào chỗ cửa sổ...
Ầm! Đường Kiến Tâm giơ tay lên che những mảnh vụn bắn tung tóe về phía mình, vừa định nhảy ra ngoài cửa sổ thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một tia sáng chợt lóe lên. Đường Kiến Tâm nhạy bén nghiêng người tránh được đòn công kích vừa rồi!
- Là anh?
Sau khi đứng vững lại, cô liền nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất, đôi mắt trở lại như cũ. Đơn giản là cô không hề để tâm đến anh ta... chỉ cười nhạt!
Hừ! Có gì buồn cười đâu chứ? Đột nhiên cô thấy một cảm giác tê dại đang lan ra từ chỗ thắt lưng, sắc mặt Đường Kiến Tâm trầm xuống. Chết tiệt! Không kịp rồi! Cô hờ hững liếc nhìn người đàn ông rồi xoay xoay cổ tay. Cũng vừa hay, nợ cũ nợ mới tính luôn một thể...
Lôi Khiếu Thiên nhếch miệng cười, ý cười trong mắt càng rõ nét hơn, đúng là một con mèo đang giương móng vuốt nhọn!
- Không ngờ cô cũng dịu dàng ít nói quá nhỉ! – Nhìn sắc mặt cô ngày càng trầm xuống, Lôi Khiếu Thiên mở miệng nói những lời mà anh chưa từng nói. Điều này cũng cần phải thay đổi, hơi một tý là đã bày ra vẻ mặt này rồi!
Thẩm Dương Kỳ hoàn toàn kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng Lôi Khiếu Thiên, bước chân lảo đảo, người hơi nghiêng, suýt nữa thì ngã nhào.
Mấy người thuộc hạ phía sau cũng sửng sốt...
Người vừa rồi chính xác là đại ca của bọn họ sao? Không ngờ cô lại dịu dàng ít nói ư?
Mẹ kiếp, đây là ông anh họ quý hơn vàng của anh ta sao? Khốn thật, đại ca, đại ca đừng dọa người thế chứ?
Đường Kiến Tâm mím chặt môi lại! Người này cô mới chỉ gặp có hai lần, nghe anh ta nói đúng hai câu mà cô đã cảm thấy như lửa giận đang sôi sùng sục trong người rồi...
Cảm giác tê dại bên hông ngày càng mãnh liệt, Đường Kiến Tâm biết mình còn nán lại đây thì sẽ càng gặp nguy hiểm. Không chỉ có riêng cô mà quan trọng hơn là cả Tiểu Ngải nữa!
Tiểu Ngải, nếu Tiểu Ngải bị tìm ra, vậy thì... Đường Kiến Tâm càng hoảng hốt, ánh mắt nhìn mấy người đứng trước mặt lại càng thêm lạnh...
- Hừ, trong xã hội bây giờ, mấy đứa con gái dịu dàng ít nói đã sớm đầu thai sang kiếp khác rồi!
Dứt lời, cô cũng không thèm quan tâm gì nữa, hai tay nắm chặt lại tung nắm đấm về phía người đàn ông. Cô cũng không biết vì sao tự dưng lại nói ra câu đó, lúc này cô thật sự rất hối hận khi nói câu đó. Nhưng lời vừa tới miệng thì tự nhiên lại được thốt ra, có muốn đổi ý cũng chẳng kịp...
Lôi Khiếu Thiên nheo hai mắt lại, nhẹ nhàng tránh đòn của cô. Chiêu thức của cô cực kì nhanh và tàn nhẫn, vừa chuẩn xác lại mạnh mẽ, chỉ thủ chứ không tấn công.
- Vậy à?
Lôi Khiếu Thiên nắm chặt lấy tay phải của Đường Kiến Tâm, thầm ngăn chặn lại lực mạnh mẽ của cô. Đối phương chỉ dựa theo lực phản của anh ta rồi xoay tay lại, thành công thoát ra, lui về phía sau nửa bước...