Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Chương 119: Sự đe dọa khác




Thẩm Dương Kỳ, Chris đình chỉ động tác đi tới chỗ Đế Văn, "Làm sao vậy?"

Thẩm Dương Kỳ đứng cạnh Đế Văn tò mò nhìn động tác của anh ta.

"Cậu xem, đây là cái gì?" Đế Văn xê dịch một hòn đá nhỏ trên vách tường ra, chỉ vào dấu hiệu bên dưới, kinh ngạc trông thấy kiểu chữ khó hiểu.

Thẩm Dương Kỳ cũng trợn to hai mắt, "Đây là văn tự triều đại nào vậy?" Nó khắc cái gì? Nét rất nhỏ ai nhìn cũng không hiểu.

Chris chen vào đẩy tay Đế Văn ra, đưa đầu lại gần, "Để tôi xem nào!"

Đế Văn lui ra phía sau, "Ố ồ, phải chữ cổ đại không?"…

"Nói nhảm, hiện đại có kiểu chữ như thế này sao?" Thẩm Dương Kỳ bị kinh sợ, không giống như chữ giáp cốt, cũng không như chữ số Ả Rập, nét vẽ cũng chẳng giống nét vẽ, chữ không ra chữ. Thế là gì?

"Trên đó có viết gì không?" Chris xoa bụng hỏi, Đế Văn lắc đầu, "Tôi cảm thấy cái này không bình thường, như là bị người ta đụng vào."

Thẩm Dương Kỳ liếc Đế Văn, hoài nghi nhìn cái lỗ nhỏ kia, Đế Văn bỏ hòn đá lại chỗ cũ giải thích, "Cậu xem, theo lý thuyết, kích cỡ hòn đá hoàn toàn khớp, nhưng bây giờ cho dù ấn mạnh vào thì nó cũng lộ ra một nửa ở bên ngoài."

Thẩm Dương Kỳ, Chris cùng nhìn hòn đá kia, "Trước cứ để hòn đá lại chỗ cũ, đuổi theo anh họ xem bản đồ thế nào rồi nói."

Đế Văn đồng ý, sau khi đặt lại hòn đá thì cả ba mất mấy phút chạy xuống sườn núi, đuổi theo Lôi Trảm Thiên. Đường Kiến Tâm quay lại hỏi, "Sao giờ mới đi theo?"

Thẩm Dương Kỳ nhếch miệng, cười nói với Lôi Trảm Thiên, "Anh, bản đồ đâu?"

Lôi Trảm Thiên móc bản đồ trong túi ra đưa cho anh ta hỏi, "Làm sao vậy?"

Đế Văn giải thích, "Vừa rồi ở cửa động thấy một chữ kỳ quái, không biết là của triều đại nào, khả năng là bị người ta đụng chạm rồi, xem trên bản đồ có ghi không."

Lôi Khiếu Thiên cũng dừng bước nhìn lại Thẩm Dương Kỳ, mấy giây sau, Thẩm Dương Kỳ hô lên, "Mẹ kiếp, đó là chốt mở?"

Lôi Trảm Thiên cầm bản đồ, nhìn một lúc thì khóe miệng giật giật, "Tên khốn kiếp Lôi Triển Lâm."

Đường Kiến Tâm hỏi, "Ông ta động tay?"

"Đúng vậy, đáng ra chúng ta qua đoạn đường nhỏ này căn bản không có nguy hiểm, nhất định sau khi Lôi Triển Lâm qua đây mới mở chốt ra, đến phiên chúng ta đi thì phải chịu cảm giác vừa nóng vừa lạnh ấy." Lôi Trảm Thiên nắm chặt bản đồ, hận không thể bóp vỡ đầu Lôi Triển Lâm.

"NND, bảo sao chúng ta mãi mà chưa đuổi kịp ông ta." Thẩm Dương Kỳ sắc mặt tái xanh.

Lôi Khiếu Thiên thản nhiên liếc qua gương mặt đầy căm phẫn của bọn họ, lạnh giọng nói, "Đi thôi. Qua khúc ngoặt trước mặt là tới."

Lôi Trảm Thiên cất bản đồ rồi mọi người lên đường, càng đi vào trong thì hít thở càng khó khăn, "Chúng ta xuống bên dưới mặt đất mấy mét rồi?" Sao anh cứ có cảm giác lồng ngực ngột ngạt vậy?

Thẩm Dương Kỳ kéo Lôi Trảm Thiên, hỏi, đây là tình huống khi thiếu dưỡng khí.

"Nơi này phải có chỗ thông gió mới đúng." Đế Văn túm Chris đi sau cùng, nhíu mày trả lời.

Lôi Khiếu Thiên gật đầu, "Có, chẳng qua nơi đây mấy trăm năm không có người vào, nhất thời khó chịu là bình thường, một lúc nữa sẽ tốt thôi." Đột nhiên, Lôi Khiếu Thiên dừng lại, chiếc kính nhìn đêm rọi xuống dưới chân, những dấu chân ngổn ngang, rất rõ ràng là đám người Lôi Triển Lâm lưu lại.

Lôi Trảm Thiên đứng bên cạnh Lôi Khiếu Thiên, "Bao nhiêu người vậy anh?"

"Mười hai."

"Hắc, cũng không ít đấy." Lôi Trảm Thiên cười nhạt, Lôi Khiếu Thiên gật đầu, tiếp tục đi, chuyển hướng... Hai giây sau...

Đường Kiến Tâm trợn tròn hai mắt, sắc mặt khó coi, đằng trước không phải cửa mà là một bức tường bằng đá.

"Anh xác định đây là cửa vào Hoàng Lăng?"…

"Đương nhiên." Lôi Khiếu Thiên vỗ tay Đường Kiến Tâm, "Người của Lôi Triển Lâm đều đã vào."

"Không phải anh nói là chỉ có bảo thạch mới mở được cửa sao?"

"Đúng vậy. Qua thạch bích này sẽ tới Hoàng Lăng."

Đường Kiến Tâm cau có, Hoàng Lăng này của anh rốt cuộc ẩn dấu bảo bối gì mà đi ba năm tầng rồi còn chưa tới?

Lôi Khiếu Thiên để Lôi Trảm Thiên và Thẩm Dương Kỳ đi tìm chốt mở cửa đá. Lôi Trảm Thiên dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, bước sang bên trái thạch bích, đứng cách bức tường ngoài năm bước chân thì dừng lại.

"Kỳ, bên trên!"

Thẩm Dương Kỳ gật đầu, nhảy lên, tay phải đập vào một viên đá đen ở trên rồi an toàn rơi xuống đất.

"Lách cách."

Ngay khi Thẩm Dương Kỳ về lại mặt đất, vách đá nặng nề chầm chậm mở ra, Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ nhìn nhau.

Đã xong!

Tới khi thạch bích mở ra được một nửa, Lôi Khiếu Thiên kéo tay Đường Kiến Tâm đi trước, "Người của Lôi Triển Lâm hẳn có động tay ở đây, cẩn thận một chút."

Mọi người gật đầu rút súng ở hông ra, "Mười hai người, mỗi người hai tên, rất nhẹ nhàng." Thẩm Dương Kỳ đi phía sau Lôi Khiếu Thiên vẫn không quên trêu đùa.

Lôi Trảm Thiên vỗ lên đầu Thẩm Dương Kỳ, "Đừng có làm loạn, người có thể được Lôi Triển Lâm đưa đi vào cùng thì thân thủ sẽ không kém, cẩn thận đấy, khinh địch thì sẽ không có trái cây ngon mà ăn đâu."

Thẩm Dương Kỳ bất mãn gạt tay Lôi Trảm Thiên, quay ra hỏi Đường Kiến Tâm, "Chị dâu, em nói không đúng sao?"

"Đúng, nhưng hoàn cảnh nơi đây cậu vẫn chưa quen thuộc, cẩn thận một chút thì hơn." Đường Kiến Tâm và Lôi Khiếu Thiên cùng đi phía trước, sự yên lặng này khiến thần kinh cô căng thẳng.

Trước khi trời sáng thì luôn là bóng tối.

Đi qua cửa đá là một mảnh đất trông như một sân bãi nhỏ, rất tối, nếu không phải bọn họ mang theo kính nhìn đêm thì căn bản không thấy được chỗ này trông thế nào.

Sáu người sau khi tiến vào đưa lưng về phía nhau tạo thành hình lục giác chậm rãi di chuyển, sáu người mỗi người nhìn về một góc, đều cảm thấy không khí nơi này không tầm thường. Trên mặt đất dấu chân lộn xộn, không có phương hướng, nơi nào trên đất trống cũng thấy bước chân như là có người cố ý tạo ra làm người đuổi theo rối loạn...

Đường Kiến Tâm phải đẩy Lôi Khiếu Thiên, trái đẩy Thẩm Dương Kỳ, đồng thời cảm thấy căng thẳng của hai người, Đường Kiến Tâm híp mắt lại, sự bất an trong lòng cứ rục rịch, sau khi sáu người theo sát nhau đi được mấy bước thì Đường Kiến Tâm chợt ngồi xuống, lăn đi một vòng, "Tản..." Rồi cảm giác mé đầu bị một thứ gì đó chĩa vào...

"Cấm nhúc nhích." Thanh âm xa lạ vang lên trên đỉnh đầu Đường Kiến Tâm khiến đám người Lôi Khiếu Thiên cả kinh.

Người từ bốn phía lao ra giơ súng chỉ vào đám người Lôi Khiếu Thiên. Thẩm Dương Kỳ vừa có động tác đã bị Lôi Khiếu Thiên ngăn lại, trấn định như thường đứng song song với đoàn người trước mặt.

Đường Kiến Tâm cười nhạt, "Thử xem đạn anh nhanh tới mức nào!" Khẩu lục bạc trong tay đồng thời chỉ vào eo ếch đối phương, chậm rãi đứng lên...

Theo động tác của cô đối phương chỉ để súng ở đầu, cho tới khi Đường Kiến Tâm hoàn toàn đứng lên mới nhìn rõ được diện mạo người trước mặt, rất phổ thông, bùn thoa lên mặt, mặc một bộ quần áo đi đêm, trước ngực treo khẩu M95, chỉ vào đầu cô là loại súng lục mini 67, sát khí dưới đáy mắt Đường Kiến Tâm lóe lên rồi biến mất.

Hai người đều chỉ vào điểm trí mạng của đối phương, người bên cạnh lên tiếng lần nữa, "Bỏ súng xuống, bằng không, tất cả bọn họ đừng mong giữ được mạng."

Đường Kiến Tâm âm thầm hừ lạnh, nếu đám người Lôi Khiếu Thiên đến năng lực tự cứu mình cũng không có thì cũng không xứng là những người đứng trên đỉnh cao của xã hội đen.

"Lôi Triển Lâm muốn gì."

"Bốp bốp."

Góc tóc ngay sau Đường Kiến Tâm vang lên tiếng vỗ tay thanh thúy, Lôi Triển Lâm chậm rãi đi ra, "Đúng là không thể xem thường các người, trong hoàn cảnh ấy mà vẫn còn sống vào đây." Khóe miệng Lôi Triển Lâm hếch lên nụ cười độc địa, nhìn chằm chằm vào Lôi Khiếu Thiên, nói tiếp, "Chú đây không chết, có phải cháu rất thất vọng?"

Lôi Khiếu Thiên không thèm liếc tới ông ta mà thủy chung chỉ nhìn Đường Kiến Tâm, Thẩm Dương Kỳ giơ súng lên chỉ vào Lôi Triển Lâm, tức giận mắng, "Tôi nhổ vào, ông cũng dám nói đến từ đó, những ông chú khắp thế giới này đều bị ông vũ nhục rồi. Nếu tôi là ông thì đã sớm chẳng còn mặt mũi nào sống trên đời."

Lôi Triển Lâm tựa hồ rất vui vẻ, nhất là khi nghe Thẩm Dương Kỳ nói, bây giờ thừa dịp còn cơ hội mắng người thì làm nhanh đi. Bước vài bước tới cạnh Đường Kiến Tâm, cũng không tiếp tục nói lời vô ích với bọn họ, "Mở cửa Hoàng Lăng cửa, bằng không, nơi đây chính là mồ chôn của các người."

Lôi Khiếu Thiên lúc này mới chậm rãi chuyển ánh mắt sang Lôi Triển Lâm, "Ông cho là ông có thể sống mà bước ra ngoài ư?"

"Đương nhiên, có thể chết sau các người, tôi cũng chẳng còn gì mà tiếc nuối đúng không?" Lôi Triển Lâm âm trầm đi tiếp hai bước, chết tiệt, Ưng Giới vậy mà không thể mở cửa Hoàng Lăng, đại ca tốt của ông ta lại dám chơi trò lừa dối ấy, "Lôi Khiếu Thiên, chỉ cần cậu mở cửa Hoàng Lăng, tôi đảm bảo sẽ không làm khó dễ mấy người. Cho dù tôi xấu xa cỡ nào thì trong cơ thể này vẫn chảy cùng dòng máu với các người, năm đó đại ca vì tôi mà chết, tôi không muốn cùng các cậu đối chọi với nhau để rồi không còn mặt mũi nào gặp đại ca dưới cửu tuyền."

Đầu ngón chân Lôi Trảm Thiên ngập vào trong bùn, nhấc chân đá bùn đất về phía mặt Lôi Triển Lâm. Chờ khi Lôi Triển Lâm phản xạ giơ tay lên ngăn cản thì cát đã sớm bay vào mắt rồi...

"Cút, bằng không, tiếp theo không phải là để ông ăn bùn đất đơn giản vậy đâu." Lôi Trảm Thiên cười lạnh nói.

Tần Chính ở sau Lôi Triển Lâm cuống quít lên hỏi, "Sao rồi?" Lôi Triển Lâm thả tay xuống, nháy mắt mấy cái, bình tĩnh lau hết bùn trên mặt đi, cũng không tính toán với Lôi Trảm Thiên, phất tay với Tần Chính rồi lại nhìn Lôi Khiếu Thiên, nói rằng, "Cho cậu một cơ hội, mở hay không."

Tần Chính rất yên lặng đứng một bên xem cuộc vui, Lôi Khiếu Thiên nhìn về phía Đường Kiến Tâm, tỉnh táo hai giây rồi gật đầu, "Tôi muốn mạng hắn ta." Tay chỉ vào tên sát thủ cầm súng chỉ vào đầu Đường Kiến Tâm.

"Lão đại!"

"Anh, sao anh..."

"Anh họ."

Mấy người đồng thời kinh hô nhìn Lôi Khiếu Thiên, dường như thật sự không tin anh thực sự sẽ mở cửa Hoàng Lăng cho Lôi Triển Lâm đi vào.

Sĩ khả sát bất khả nhục (kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục), lão đại làm sao có thể đáp ứng?

Lôi Khiếu Thiên híp mắt, lạnh lùng trả lời. "Câm miệng." Đường Kiến Tâm mặt không chút thay đổi nhìn Lôi Khiếu Thiên.

Chỉ có ánh mắt Lôi Triển Lâm sáng ngời, đây là điều kiện cậu ta đáp ứng, "Thành giao." Không ngờ Lôi Khiếu Thiên lại khinh địch đáp ứng như thế, thật đúng là khiến ông ngoài ý muốn, thế nhưng, vui mừng khi có thể vào Hoàng Lăng đã để ông vứt đi hết sự khác thường trong đầu, lập tức đồng ý với điều kiện của đối phương, đừng nói tới một mạng của thủ hạ ông, cho dù mạng mười người đều đưa cho cậu ta thì có sao?