Hai mươi phút sau, trên đỉnh đầu vang lên những tiếng vù vù từ trực thăng, Hướng Diệp Lân cầm lấy ống nhòm, "Đại ca, là Trảm!"
"Để hai người lại, những người khác đuổi theo!" Lôi Khiếu Thiên trầm giọng phân phó. Lôi Triển Lâm, Tần Chính sớm hơn bọn họ một bước, có Lôi Triển Lâm rồi thì việc biết cửa vào ở đâu không phải vấn đề nữa, anh phải mau chóng đuổi theo.
Hướng Diệp Lân trực tiếp chỉ thị. Mọi người chưa đi được mấy bước thì lại có thêm một chiếc máy bay quân sự bay theo hướng ngược lại với chiếc trực thăng kia, giờ này không cần nhìn cũng biết đó là Phó Hạnh Lương và Thẩm Dương Kỳ, lại để lại hai người dẫn đường rồi đoàn người tiếp tục đi. …
Hướng chạy của dãy Âm Sơn rất kỳ lạ, chu vi đều là đại thụ che trời rậm rạp, cành lá tươi tốt, quanh năm sương mù bao phủ toàn bộ sườn núi lúc bình minh. Những con đường đan xen phức tạp, không cẩn thận rất dễ đi nhầm. Nếu không có người đi cùng thì chẳng ai dám một mình đến gần ngọn núi này.
"Lão đại, năm đó đã xảy ra chuyện gì? Vụ án giết người ấy là thế nào?" Khi ấy bọn họ còn nhỏ, không rõ ân oán trong đó. Lôi gia, Ngục Thiên Minh đều chịu thiệt hại nghiêm trọng. Anh còn nhớ bác Lôi người đầy máu nằm trong lòng lão đại, cầm tay anh ấy bảo anh ấy không được báo thù. Đó cũng là lý do bọn họ khoan dung để Lôi Triển Lâm được sống. Lão đại luôn trọng cam kết, chuyện đã đáp ứng thì dù có không muốn cũng sẽ không vi phạm!
Đây là nguyên tắc của anh ấy!
"Tần Chính nắm giữ Ưng Giới, hắn là người của đối phương." Lôi Khiếu Thiên trầm lặng, khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước sau như một! Con ngươi đen nhánh thoáng qua sự giết chóc.
Năm đó anh đáp ứng với bố không giết Lôi Triển Lâm, thế nhưng, anh nghĩ, ông ta sống hai mươi mấy năm đã đủ rồi!
"Ưng Giới!" Đế Văn khiếp sợ, "Ám Minh - Bằng Tín?" Lẽ nào hắn ta là con trai người đó?
"Phải." Nhớ lại chuyện năm đó, Lôi Khiếu Thiên có chút mâu thuẫn, "Sau cuộc nổi loạn, Ưng Giới cũng biến mất. Tôi không rõ trong mộ địa có thứ gì mà Tần Chính hoặc Lôi Triển Lâm muốn có được, nhưng Ưng Giới không phải chìa khóa mở mộ địa. Cho dù chúng có đi cũng không thể làm gì!"
"Thế sao lão đại còn muốn đuổi theo?" Đế Văn kinh hãi đồng thời có chút khó hiểu. Nếu mộ địa không gặp nguy hiểm, vì sao còn phải chơi trò này cùng với chúng?
"Nếu chúng đã nhọc lòng dẫn tôi tới đây, tôi sao có thể để chúng thất vọng?" Lôi Khiếu Thiên cười nhạt. Lôi Triển Lâm muốn nhất lao vĩnh dật, lẽ nào anh không muốn? Để ông ta lại chẳng khác nào giữ bom bên mình, nếu chúng đã chọn đây là nơi táng thân cuối cùng thì anh thành toàn cho chúng!
Đế Văn đã hiểu, lão đại đây là minh tri sơn hữu hổ, thiên hướng hổ sơn hành [1], "E rằng Lôi Triển Lâm cũng không biết chìa khóa mở mộ địa chỉ có Dạ Chi Tâm và Dạ Đêm đâu nhỉ?"
([1] Minh tri sơn hữu hổ, thiên hướng hổ sơn hành: biết trên núi có hổ nhưng vẫn hướng núi hổ mà đi. Dù biết là nguy hiểm nhưng vẫn cứ lao vào)
Nghĩ vậy anh có chút hả hê. Cho dù Lôi Triển Lâm là người Lôi gia, nhưng bí mật này chỉ truyền cho đương gia Lôi gia, những người khác căn bản không thể biết. Đó cũng là lý do vì sao nhiều năm qua mộ địa vẫn an toàn, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
"Tốt nhất ông ta đừng có ngu ngốc dùng Ưng Giới mở cửa, bằng không..." Lôi Khiếu Thiên híp mắt lại hiện lên sát khí!
Đế Văn cười lạnh lẽo, những việc Lôi Triển Lâm chẳng có việc nào không phải ngu xuẩn cả.
Vù vù vù!
Trong lúc Đế Văn còn điên cuồng nghĩ ra đủ kiểu chết dành cho Lôi Triển Lâm, Tần Chính thì xa xa trên bầu trời lại truyền tới từng tiếng vù vù của máy bay quân sự, tầm mắt mọi người liền đồng loạt nhìn ra nơi đó.
Cùng phương hướng với Phó Hạnh Lương, Thẩm Dương Kỳ.
Hướng Diệp Lân đứng sang bên cạnh Lôi Khiếu Thiên, kinh ngạc hỏi, "Sao lại có thêm máy bay? Của ai vậy?"…
Đế Văn lắc đầu, bảo anh ta nhìn. Tiểu đệ bên cạnh cũng thông minh, đưa ống nhòm cho Hướng Diệp Lân. Anh ta nhìn một lúc cũng không thấy rõ là ai, bởi chiếc máy bay ở đối diện, chỉ có thể nhìn ra đây là loại máy bay tổ chức khủng bố sản xuất ra, có vài nhóm giao dịch ra ngoài. Lần trước thì súng đạn đã bán cho Tần Chính, tất nhiên là đó cũng là tình huống bọn họ không biết chuyện thì đã giao dịch rồi.
"Không biết là của người nào."
"Hôm nay thật đúng là náo nhiệt, ai nấy đều tới Âm Sơn." Đế Văn cười hi ha làm trò mà ánh mắt không có chút ý cười nào.
Lôi Khiếu Thiên cầm ống nhòm, sau khi nhìn rồi thì khóe miệng nhếch lên. Anh đã thấy bóng dáng kia, vóc người nhỏ nhắn, dù cách rất xa nhưng bóng dáng của người khiến anh ngày nhớ đêm mong ấy thì anh không nhìn lầm.
Đế văn thấy lão đại còn cười được thì sợ hãi, "Lão đại?" Bây giờ còn tâm tình để cười nữa sao?
Quan trọng hơn, nụ cười này là thật sự, coi đi, mắt cũng híp lại thành một đường kìa.
"Diệp, cậu xuống đón cô ấy đi!" Nếu không cô ấy dù tìm được đường lên cũng phải đi mất một vòng.
Hướng Diệp Lân chớp mắt, chỉ tay vào mặt mình hỏi lại, "Em?"
Lôi Khiếu Thiên liếc xéo qua, mặt Hướng Diệp Lân cứng đờ, rất thức thời gật đầu, "Em đi!"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, xoay lại nhìn ba con đường nhỏ trước mặt, đứng một lúc rồi đi tiếp con đường ở giữa. Đế Văn nhìn Hướng Diệp Lân vội vã chạy xuống chân núi, nhìn lên bóng lưng lão đại phía trước, trừng mắt rồi đuổi theo.
"Là chị dâu hả anh?" Đế Văn đặc biệt không bình tĩnh hỏi! Trảm tới mà lão đại cũng chỉ cho hai tiểu đệ Ngục Thiên Minh chờ ở chỗ cũ, lần này bảo Diệp xuống dưới đón, ngoại trừ đại nhân vật như chị dâu thì anh thực sự không nghĩ ra là ai nữa. …
"Ừ!" Trong chớp nhoáng này tâm tình Lôi Khiếu Thiên trở nên vô cùng tốt. Anh thực sự không nghĩ tới Tâm Nhi sẽ tới tận đây, mặc dù là anh không hy vọng cô xuất hiện chút nào. Bất kỳ địa phương nguy hiểm nào anh cũng không muốn để cô đặt chân tới, thế nhưng, khi trông thấy người trên máy bay là cô, tâm bình tĩnh như giếng cạn của anh liền mất khống chế trở nên cuồng loạn.
Điều này làm cho anh thật mâu thuẫn, bức thiết muốn gặp cô rồi lại muốn bảo cô đi ngay, trách cứ cô lỗ mãng theo anh tới nơi này.
Đế Văn teo tóp, không vận hơi lên được, ngây ngốc đi theo Lôi Khiếu Thiên, "Ai nói cho chị dâu vị trí Âm Sơn vậy?" Cho dù đi theo Kỳ thì khoảng thời gian cách xa nhau cũng không đúng!
Hơn nữa anh thật lòng không cho là chị dâu sẽ để tiểu Lôi Mông ở biệt thự một mình!
Lôi Khiếu Thiên đứng sững lại. Đúng rồi, vừa rồi vui quá mà bỏ quên đi vấn đề quan trọng ấy, đôi lông mày nhíu chặt.
"Không phải chứ, lão đại, anh cũng không biết?" Đế Văn kinh ngạc!
"Cậu không cho là bây giờ hỏi vấn đề này đã quá muộn rồi sao?" Người cũng tới rồi, cho dù biết ai nói cho cô ấy thì có ích lợi gì?
"Được rồi!" Coi như anh không hỏi, Đế Văn rất thức thời câm miệng. Tâm tình lão đại luôn khó đoán, anh không nên đi khiêu chiến cực hạn ấy làm gì.
"Chị dâu cũng tới rồi mà sao Chris còn chưa tới nhỉ?" Lẩm bẩm xong liền bảo người bên cạnh liên lạc, đúng là tốc độ con rùa. Khi bò lên giường đàn bà thì nhanh hơn thỏ, đến lúc làm chính sự lại chậm hơn cả rùa.
Bên kia, Lôi Triển Lâm mặc bộ đồ đen bó sát đặt tay lên vai Tần Chính, hai người đứng trước một cửa sơn động bỏ hoang ở giữa sườn núi.
"Đây là cửa vào?" Sự hưng phấn hiện lên trong mắt Tần Chính đồng thời hoài nghi nhìn về phía Lôi Triển Lâm. Không phải hắn không tin ông ta, thật sự nói tới cửa vào mộ huyệt thì ai cũng khó tin cả.
"Không phải!" Lôi Triển Lâm vỗ vỗ vai Tần Chính, "Đi từ đây qua một đường hầm nữa sẽ tới cửa!" Chẳng qua là ông ta cũng không nói, bắt đầu từ đây thì mọi chuyện sẽ không yên ổn nữa.
Bởi vì đến ngay ông ta cũng không biết nơi đó có cơ quan, có thể chân trước bọn họ còn cười đùa, chân sau đã bị vạn tiễn xuyên tâm nữa không chừng.
Hai mắt Tần Chính sáng lên, vội vã đi vào thì bị Lôi Triển Lâm kéo áo lại quát, "Anh gấp cái gì."
Tần Chính bị kéo áo siết vào cổ, "Đương nhiên là phải gấp, Lôi Khiếu Thiên sắp đuổi theo tới nơi rồi, chúng ta phải vào trong trước khi chúng đuổi tới đây."
"Ngu xuẩn!" Lôi Triển Lâm mắng, "Anh tưởng mộ huyệt này vào dễ dàng vậy ư?" Nếu dễ dàng thì như thế thì đâu đến phiên tiểu tử mày, ông ta đã sớm đi trước mấy chục năm rồi.
Tần Chính trông thấy sắc mặt Lôi Triển Lâm khó coi, cũng vội vàng thu liễm, "Vậy khi nào chúng ta ra tay?"
"Đưa nhẫn cho tôi."
"Không được!" Tần Chính cự tuyệt không chút suy nghĩ, "Đây là thứ bố tôi để lại, không thể tháo ra được." Hắn còn nhớ kỹ lời bố hắn nói, chưa tới vạn bất đắc dĩ thì không thể tháo nhẫn ra, đến lúc nguy hiểm có thể sẽ cứu hắn một mạng.
Lôi Triển Lâm chỉ hận sắt không thành thép gõ mạnh lên đầu hắn ta, "Anh đúng là không có tiến bộ, bây giờ chúng ta đã lên cùng con thuyền, tôi liệu có thể hại anh? Tôi giả chết để thoát khỏi tai mắt của Lôi Khiếu Thiên là vì cái gì hả? Không phải vì mộ huyệt này sao. Ưng Giới là chìa khóa mộ huyệt, nếu không đưa tôi thì anh vào được mộ huyệt à? Anh cứ nằm mơ đi!"
Năm đó chính tai ông ta nghe đại ca nói chiếc nhẫn là chìa khóa để vào mộ huyệt, ông ta đã phải tìm mấy năm mới biết Ưng Giới nằm trong tay tiểu tử này, vì để hắn vào tròng mà đã nhịn mấy chục năm, hôm nay ông ta nhất định phải vào mộ huyệt. Chẳng qua muốn ra ngoài còn cần hai viên bảo thạch, cho nên ông ta mới trắng trợn để Lôi Khiếu Thiên biết hành tung của mình. Ông ta biết rõ, hai viên bảo thạch nằm trong tay tên ranh con Lôi Khiếu Thiên.
Đó là điều mà đại ca trước khi chết đã nói, người sắp chết thì đều nói chuyện tốt, đại ca sẽ không lừa ông ta!
Chẳng qua đến khi ông ta chết mới hiểu được, người anh đã chết kia còn muốn mở ra cho ông ta một con đường!
Tần Chính có chút do dự, hắn biết Lôi Triển Lâm nói không sai, muốn vào được chỉ có thể dựa vào ông ta, thế nhưng...
"Còn nghĩ gì nữa, mau tháo ra, chúng ta không còn nhiều thời gian."
Tần Chính sau khi suy xét một giây, cắn răng tháo nhẫn ra bỏ vào tay Lôi Triển Lâm, "Ông cẩn thận đấy, đừng làm hư nó."
Lôi Triển Lâm hừ lạnh, "Chiếc nhẫn này cũng chỉ có tác dụng như thế, yên tâm, sau khi mộ huyệt mở ra sẽ trả lại cho anh, cho tôi tôi còn chướng mắt!"
Tần Chính gật đầu, Lôi Triển Lâm nhìn lên trên, giữa sườn núi, không có ánh mặt trời chiếu xuống, quanh năm sương mù làm không khí vô cùng ẩm thấp. Lôi Triển Lâm suy tư chốc lát túm lấy hai tên thủ hạ, "Hai người đi trước."
Hai tên kia không chút phản đối, thậm chí một chút biểu cảm cũng chẳng có, tay cầm súng gạt đi cổ dại ở cửa động rồi đi vào.
Lôi Triển Lâm hất đầu bảo Tần Chính đi theo, còn ông ta theo sau hắn, cả đoàn người đi vào động...