Mê Mẩn

Chương 92: Làʍ ŧìиɦ....




Làʍ ŧìиɦ…

Đầu giờ chiều Kiều Chi Du còn có hẹn với đối tác, phải đi ra ngoài một chuyến, vì vậy hai người ở trong văn phòng cũng không lâu lắm.

Quý Hi đi ra theo sau lưng Kiều Chi Du, cúi thấp đầu. Nhìn qua giống như nhân viên nhỏ mới bị lãnh đạo trách mắng xong. Nhưng chỉ cần nghĩ đến mới vừa rồi ở trong phòng làm việc, Kiều Chi Du nói “ Lúc không phải giờ làm việc, ta chỉ là bạn gái của ngươi”, nghĩ thôi đã thấy thật ngọt.

Lúc đi qua khu vực làm việc, trên mặt Kiều Chi Du đều mang theo ý cười, nàng liếm liếm nhẹ môi, bờ môi còn mang theo ẩm ướt hồng nhuận, giống như mới cùng người nào đó làm gì……..

Mấy nhân viên đang đi qua lại.

Vừa thấy Kiều Chi Du đang cười, cũng nhiệt tình chào hỏi Kiều Chi Du: “ Chào Kiều tổng.”

Kiều Chi Du hơi gật đầu chào lại.

Lúc đi lại nàng đều mang đến khí chất xuất chúng, eo thon chân dài, đi giày cao gót vững vàng ưu nhã giỏi giang. Nếu trang điểm nhẹ thì ôn nhu lãnh đạm, còn trang điểm đậm thì mị hoặc quyến rũ. Bất quá, vẫn luôn là nữ vương.

Trong công ty, người dám theo đuổi Kiều Chi Du hầu như không có ai, nhưng nếu nói Kiều tổng là người tình trong mộng, thì tuyệt đối cả một đống lớn.

……………….

Quý Hi đứng gần mấy đồng nghiệp, liền nghe được hai ba câu bàn luận. Nàng cũng không phải là người nhiều chuyện, cũng không bao giờ đi bình luận về người khác linh tinh, mấy cái này nàng cũng không quan tâm đến.

Nhưng mỗi lần khi nghe thấy ai đó khen Kiều tổng cường thế hay khí chất linh tinh, nàng sẽ luôn nghiêm túc nghe, hơn nữa còn âm thầm hưng phấn.

Chính là kiểu, kiêu ngạo, tự hào.

Trở lại vị trí làm việc, Quý Hi để túi đựng áo sơ mi bẩn trên bàn, nàng kéo ghế trước máy tính ra, ngồi xuống.

“ Ngươi thay áo rồi?” Mạnh Tĩnh đi đến, nàng còn đang tính đi trung tâm thương mại mua giúp Qúy Hi một cái áo sơ mi khác, kết quả là Quý Hi đã thay áo sạch sẽ mới, nàng nhìn vào chiếc áo sơ mi chằm chằm nhiều lần, thật quen mắt: “ Áo ngươi mặc, là của Kiều tổng sao?”

Quý Hi ngẩng đầu lên, tỏ ra bình thản trả lời: “ Ân.”

“ Ngươi……………” Ánh mắt Mạnh Tĩnh dừng lại ở khóe môi Quý Hi, son môi của Quý Hi có chút bị lem ra, tiện nhắc nhở nói: “ Môi của ngươi bị lem son.”

Quý Hi xấu hổ, theo bản năng mím môi lại.

“ Ngươi cùng Kiều tổng _________” Mạnh Tĩnh tiếp tục đánh giá mặt Quý Hi, thần thần bí bí, muốn nói lại thôi.

Quý Hi nhìn Mạnh Tĩnh, sợ hãi cứng đờ.

Tim đập nhanh.

Mạnh Tĩnh lặng lẽ hỏi: “ Các ngươi là họ hàng phải không?”

Làm sợ hãi tim đã nhảy đi nơi khác luôn rồi.

“ Không phải.” Quý Hi suy nghĩ trước, sau đó lấy cớ nói: “ Kiều tổng, tương tối quan tâm nhân viên cấp dưới.”

Mạnh Tĩnh gật đầu, giống như bỗng dưng hiểu ra, nở một nụ cười đểu mà nói: “ Ta còn tưởng rằng Kiều tổng là người không dễ ở chung, vậy nàng cũng đối với ngươi quá tốt đi, còn cho ngươi mượn áo mặc.”

Quý Hi cười nhạt lại, cũng không nói thêm nhiều lời.

Thật ra ngay từ khi mới bắt đầu, nàng cũng cảm thấy Kiều Chi Du là người khó gần, cảm giác trên người nàng ấy luôn mang theo sự xa cách đối với mọi người.

Cũng giống như bao cặp đôi cùng văn phòng yêu nhau khác, nàng cùng Kiều Chi Du là âm thầm yêu nhau, hơn nữa không công khai thực tế là cũng không có tính toán sẽ công khai.



Các nàng ở bên nhau là chuyện của hai người, có người ủng hộ hay không ủng hộ, cũng không có gì quan trọng. Hơn nữa nếu công khai, ngược lại công việc của cả hai sẽ gặp phải nhiều phiền toái không đáng có.

*

Buổi tối, sau khi cơm nước xong.

“ Lão sư ~~~~~” Kiều Thanh từ trên ghế nhảy xuống, chạy nhanh đến trước mặt Quý Hi, bàn tay nhỏ vươn ra ôm chặt lấy Quý Hi, ra sức bán manh cùng làm nũng: “ Con còn có nhiều bài tập chưa làm xong, người dạy cho con học đi, được không ạ?”

Kiều Chi Du đang cầm ly uống nước, mới được một ngụm còn chưa kịp nuốt xuống, nghe được giọng Kiều Thanh vừa nói, nước đang uống không kịp nuốt bị ho sặc xụa, “ Khụ khụ _____”

Câu nói này nàng đã từng nghe qua ở đâu nhỉ?, Quý Hi vừa nghĩ liền thấy phản ứng thái quá của Kiều Chi Du, nghĩ đến không nhịn được cười. Nói như thế nào đây, nói dối thì đều có “ Báo ứng” a.

“Ân? Có phải lần trước thi môn toán được có 95 điểm phải không?” Kiều Chi Du chống tay xuống bàn cơm, nghiêng đầu hỏi Kiều Thanh.

Kiểu Thanh thoáng ngạc nhiên, đầu nhỏ phản ứng lại cực nhanh: “ Con muốn đạt được 100 điểm.”

“Đứa nhỏ thông minh.” Kiều Chi Du cười nhẹ, thương lượng cùng nhóc con nói: “ Hay là để dì dậy cho con, hôm nay lão sư rất mệt, buổi tối phải để cho lão sư đi nghỉ sớm, biết không?”

Khi Kiều Chi Du nói chuyện, Quý Hi quay lại không chớp mắt nhìn chăm chú, ánh mắt cũng không rời đi giây nào khỏi khuôn mặt Kiều Chi Du. Nàng thích nghe Kiều Chi Du dùng giọng điệu như vậy đi dỗ trẻ nhỏ, nàng cảm thấy đặc biệt ôn nhu.

Đương nhiên, nàng còn càng thích Kiều Chi Du dùng giọng điệu như thế đi dỗ nàng…

Kiều Thanh rầu rĩ nói với Kiều Chi Du: “ Dì chính là muốn lão sư ở cùng người, con biết rồi.”

Nói xong, còn tỏ thực sự ủy khuất nhẫn nhịn.

Miệng nhỏ lẩm bẩm không ngừng.

Kiều Chi Du: “…………”

“ Con còn nghĩ sẽ được học vẽ tranh, lão sư đã thật lâu rồi người không có dạy vẽ cho con.” Kiều Thanh đem chủ ý đánh lên người Quý Hi, nắm lấy tay áo nàng, vẫy vẫy.

Khoảng thời gian vừa qua, Quý Hi vừa phải tăng ca vừa phải đến bệnh viện chăm sóc bà, sau đó còn phải đi về quê một chuyến, đúng thật là đã rất lâu rồi không ở cùng Kiều Thanh.

Nghe thấy Kiều Thanh muốn vẽ tranh, lại còn dùng đôi mắt lai tơ tròn xoe nhìn mình, sao có thể nhẫn tâm từ chối cho được, “ Vậy tối nay lão sư vẽ tranh cùng con, con muốn vẽ cái gì nào?”

Quý Hi nói cùng nhau vẽ tranh, mà không phải là học vẽ.

Nàng không nghĩ đến sẽ tiếp tục lấy học phí dậy thêm của Kiều Chi Du, tự bản thân nàng cũng muốn giúp Kiều Thanh thoát ra khỏi chứng tự kỉ, có lẽ cũng là vì có mối liên hệ giữa nàng và Kiều Chi Du hiện tại, nàng không muốn phải tiếp tục phân chia rõ ràng mọi thứ. Điều Kiều Chi Du lo lắng, nàng cũng muốn giúp đỡ chia sẻ, thậm chí là sẵn sàng hết mọi khả năng.

Ánh mắt Kiều Thanh nhanh chóng phát sáng, “ Lão sư muốn dạy con vẽ cái gì còn liền vẽ cái đó.”

Kiều Chi Du ngồi ở bàn ăn nắm lấy tay Quý Hi, nói: “ Người đừng có cái gì cũng nghe theo con bé, hôm nay ngươi không được khỏe, đi tắm nghỉ ngơi sớm đi.”

Quý Hi: “ Ta không có yếu ớt như vậy, hôm nay đi làm cũng không mệt mấy.”

“ Đã mệt một ngày rồi cần phải sớm đi nghỉ ngơi.” Kiều Chi Du cướp lời hỏi, “ Có phải lén ta uống thuốc giảm đau đúng không?”

Quý Hi nói: “ Không có.”

Kiều Chi Du nghi ngờ: “ Thật sao?”

“ Chỉ khi nào đau quá mới uống thật sự.” Quý Hi nắm lại tay Kiều Chi Du. Nàng hiểu tính cách của Kiều Chi Du, càng nàng đều là những người từng phải chịu đựng qua nhiều đau khổ, có rất nhiều chuyện diễn ra trên bản thân mình thì không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng diễn ra ở trên người đối phương, thì cho dù chỉ là chút ốm nhẹ, cũng đều cảm thấy lo lắng không chịu được.

Khổ ra sao tự mình đều có thể chịu được, nhưng lại không lỡ để đối phương phải chịu, cho dù một chút cũng đau lòng. Về điều này, Kiều Chi Du cũng có suy nghĩ y hệt Quý Hi.



“ Vậy lão sư đi nghỉ sớm cho khỏe đi, hôm nay không vẽ tranh cũng được ạ.” Kiều Thanh vẫn là so với những đứa trẻ khác hiểu chuyện hơn, nghe thấy Quý Hi không khỏe là phải uống thuốc, bé con cũng không quấn lấy Quý Hi nữa.

“ Không sao, lão sư dạy con vẽ nhân vật hoạt hình.” Kiều Thanh càng hiểu chuyện, Qúy Hi càng không đành lòng từ chối, nàng xoa xoa đầu Kiều Thanh, lại nhìn Kiều Chi Du, “ Kiều tổng muốn học chung với bọn ta sao?”

“ Được a.” Lúc Kiều Chi Du đứng dậy, liền ôm lấy eo Quý Hi thân mật.

Tối hôm qua nói là đến dạy Kiều Thanh học, thật đúng là vậy. Qúy Hi cùng Kiều Chi Du vẫn là ngồi vẽ tranh với Kiều Thanh tới hơn 9 giờ tối, Kiều Thanh ngáp ngáp hai lần mới chịu đi ngủ.

Dựa vào giường, Kiều Chi Du kể qua hai ba câu chuyện cổ tích, lúc này Kiều Thanh mới mơ mơ màng màng đi ngủ.

Nàng quay lại nhìn Quý Hi, Quý Hi ngồi bên cạnh nghe theo cũng híp híp mắt lại, cơn buồn ngủ kéo đến, mơ màng sắp ngủ.

Kiều Chi Du trộm vươn người qua, dùng chóp mũi quét tóc mai bên tai Quý Hi ra, chóp mũi cọ cọ vành tai nàng, lấn tới đặt một nụ hôn nhẹ nhàng xuống vàng tai.

Có một sự ẩm ướt ấm áp chạm vào tai.

Quý Hi mẫn cảm, giật mình, bị chọc cho ngứa ngứa tỉnh lại.

“ Đi tắm rồi ngủ.” Kiều Chi Du nhẹ giọng nói.

Quý Hi cười lười biếng, kỳ sinh lý đến so với ngày thường thật muốn ngủ nhiều hơn.

Nhưng mà, lúc đi ngủ, thì lại càng không ngủ được. Quý Hi vừa quay lại phòng ngủ cùng Kiều Chi Du, liền nhận được e-mail công việc, nàng mở ra xem, liền nhẹ thở dài.

“ Có việc gì?” Kiều Chi Du hỏi.

“ Ta phải tăng ca.” Quý Hi giơ giơ điện thoại lên.

“ Không cần gấp để mai rồi làm, thấy ngươi hôm nay cũng đủ mệt mỏi rồi.”

“ Nửa tiếng thôi là xong, ngươi tắm trước đi. Cho ta mượn notebook dùng một lát.” Sau khi tan làm vẫn thường phải làm thêm việc, Quý Hi cũng không phải là lần đầu tiên mượn notebook của Kiều Chi Du dùng, lần trước cũng đã dùng qua.

“ Ngươi biết mật mã rồi phải không.”

“ Biết nha. Ai đó cũng để giống ngươi a, tám số 0.” Quý Hi nói đến liền buồn cười, đặc biệt muốn chửi thầm.

“ Ngươi có ý kiến sao.” Kiều Chu Du khẽ cắn nhẹ môi Quý Hi, nhỏ giọng câu dẫn: “ Ta đi tắm.”

“ Ân.” Quý Hi vừa hôn một chút, tuy tỏ ra bình tĩnh, nhưng tai đã kịp đỏ lên.

Trong phong ngủ gần ban công có đặt một cái bàn làm việc không to không nhỏ, có thể làm việc cũng có thể dùng để uống trà, ngồi đây làm gì cũng thật thoải mái. Gió đêm thổi qua lá cây rào rạc rung động, loại âm thanh này làm cho lòng người trở lên thật bình tĩnh. Giống một bản nhạc không lời du dương.

Quý Hi ngồi xuống bàn, tay linh hoạt gõ phím, tóc nàng bị gió thổi bay phất phơ, nàng hơi khó chịu, lấy ra sợi thung, thuần thục buộc tóc lên.

Văn kiện gửi tới yêu cầu sửa chữa lại ít lỗi nhỏ, nhìn sơ qua chữ số rập rạp nhức mắt. Quý Hi là người cuồng công việc, nhìn thấy cũng không khỏi cảm thấy mệt mỏi.

Trình duyệt wed còn đang mở ra vài trang. Quý Hi đang tính xóa bớt đi, vô tình không chú ý ấn phải nút tắt trang wed, nàng lại phải mở ra lần nữa, nhấn vào lịch sử trang xem lại.

Sau đó ____________

Cả người ngây dại.

Đang buồn ngủ mà tỉnh cả người.

Lướt xem lịch sử tìm kiếm, một đống liên tiếp hiện ra, mà ở đó toàn là thể loại: Nữ cùng nữ làʍ ŧìиɦ, cách làʍ ŧìиɦ, tư thể kinh điển, kỹ thuật làm ………