Ta ghen tị.
Vào ban đêm, gió thổi lạnh lẽo. Ở vùng nông thôn không tồn tại cái gì gọi là sinh hoạt về đêm, ban đêm trời tối sầm, khắp mọi nơi đều yên tĩnh, giống y như là đang tiến vào thời kỳ ngủ đông.
Qúy Hi cùng Quý Nam ngủ chung một phòng, trong phòng bày biện đơn giản, chỉ có một cái giường cũ kỹ và một cái bàn học đã chóc sơn phai màu, từ nhỏ đến lớn các nàng đều sống như vậy.
Trên bàn sách còn có mấy bộ đề thi đang mở ra, đầy rẫy nhưng con số ký tự, là những bài toán cấp ba.
“ Nước nóng có rồi, ngươi đi tắm đi.” Quý Nam kéo tay áo xuống, từ bên ngoài phòng tiến vào.
Điều kiện vật chất ở nông thôn còn thô sơ, không có máy tắm nước nóng, núc đi tắm rửa đều phải tự nấu nước sôi mà tắm, để lâu một chút nước đã lạnh đi, lúc tắm rửa đều rất phiền toái.
Quý Hi ngẩng đầu lên: “ Ngươi tắm trước đi.”
Quý Nam cười nói: “ Ta còn bài thi chưa làm xong, lát nữa đi tắm rồi ngủ luôn.”
Quý Hi nghe xong liền bỏ điện thoại xuống, lấy áo ngủ chuẩn bị đi tắm.
Quý Nam kéo ghế ở bàn học ra ngồi xuống, cầm lên cây bút máy, cũng không cúi xuống
làm bài ngay, nghiêng đầu qua nhìn nhìn Quý Hi, “ Tỷ ___”
Quý Hi nhìn hỏi: “ Có đề không làm được sao?”
“ Không phải.” Quý Nam dừng một lát, mới cười nhỏ mở giọng bát quái: “ Ngươi có phải hay không đang yêu đương sao?”
Về nhà ở mấy ngày nay, nàng phát hiện ra Quý Hi thường xuyên đi ra ngoài nghe điện thoại, lúc nào cũng thần thần bí bí. Cùng với trước kia liền không giống nhau.
“ Ngươi lo làm bài đi.” Quý Hi không cho ý kiến gì. Tư tưởng ở nông thôn còn bảo thủ, nàng không tính đem chuyện mình có bạn gái nói ra cho mọi người biết.
Quý Nam cắn môi cười cười, nàng càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình, nàng nghĩ thầm khẳng định tỷ của mình đang yêu đương với ai đó.
Quý Hi cầm lấy quần áo ngủ, đi ra ngoài phòng. Quý Nam còn đang vùi đầu vào giải đề ôn thi, làm hết sức chăm chú. Chỉ là mới giải được một nửa đề, nàng bị một loạt tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy.
Tiếng chuông điện thoại liên tiếp vang lên.
Quý Nam để bút xuống đứng dậy xem, cầm lấy điện thoại của Quý Hi lên, nhìn nhìn đến thấy tên hiển thị lên mà choáng váng, bởi vì ba chữ “ Ác thú vị” chói mắt hiện ra.
Do dự một lát có lên tiếp nhận hay không, điện thoại bên kia đã tắt, Quý Nam buông điện thoại xuống, lại trở lại bên bàn học, tiếp tục làm đề ôn thi.
Điện thoại Quý Hi gọi đến không có người bắt máy, qua một lát, lại tiếp tục đổ chuông rung lên.
Quý Nam không tập chung học được, vẫn là cầm điện thoại lên bắt máy, sợ đối phương có việc gấp tìm Quý Hi, cho lên không dám chậm trễ.
Vừa bắt máy lên nghe.
“ Đang làm gì, sao bây giờ mới nghe ta gọi?”
Đầu di động bên kia chuyền đến giọng nói ôn nhu của một nữ nhân, hơn nữa ngữ khí khi nói _____
Không thể không nghĩ, Quý Nam nghe xong không biến làm gì chỉ ngốc ngẩn ra.
Kỳ thật trước lúc nghe điện thoại, Quý Nam còn đang nghĩ sẽ là giọng của một nam nhân. Rốt cuộc Quý Hi lưu tên đặc biệt như vậy, ai không biết còn tưởng là bạn trai.
An tĩnh một giây, Quý Nam không chút cẩu thả mà giải thích, nói: “ Tỷ tỷ của ta còn đang đi tắm.”
Lúc này đến phiên Kiều Chi Du yên lặng, nàng chưa từng nghe Quý Hi nói mình còn có một em gái. Nghe thấy một giọng nữ xa lạ, nàng ngày sau đó đã khôi phục lại giọng nói “ Đoan trang” ngày thường: “ Ân.”
“ Nàng chắc cũng tắm sắp xong rồi, ngươi chờ một lát ta nói nàng gọi lại điện thoại cho ngài.” Quý Nam lập tức nói lại. Thanh âm của nàng thiên về ngọt ngào, đặc biệt là khi vừa nói vừa cười.
“ Cảm ơn.”
“ Không cần khách khí.” Quý Nam nói có chút to, bên kia nghe liền cảm thấy âm sắc của đối phương thật tốt, còn lễ phép nói câu: “ Tỷ Tỷ ngươi có nghe thấy không.”
“ Thấy.” Kiều Chi Du cười cười, kết thúc cuộc trò chuyện. Nàng cảm thấy hiếm lạ, tích cách muội muội của Quý Hi thật rộng rãi, một chút cũng không có lạnh lùng.
Trăng đêm nay thật sáng, càng ngày càng tròn hơn. Ngày mai đã là trung thu rồi.
Vừa đến mấy loại ngày lễ đoàn viên này, Kiều gia thường sẽ làm yến tiệc, nhưng với trường hợp này, Kiều Chi Du rất thức thời mà không đến.
Dường như thời điểm tất cả mọi người đều có nhà để đoàn tụ, sẽ làm cho những người có một mình càng thêm cô đơn. Kiều Chi Du nằm yên ở trên giường, nhìn sang cái gối rỗng tếch ở bên cạnh, trong lòng càng thêm nhớ nhung đến người nào đó.
Có phải hay không đã được thử qua cảm giác có hai người ôn nhu ở bên nhau, cho lên liền sẽ chở lên sợ hãi cô đơn một mình?
Hình như là như vậy, Kiều Chi Du liền cảm thấy mấy ngày nay thời gian trôi qua thật chậm. Giống như tốc độ rùa bò. Nàng nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên toàn là hình ảnh của Quý Hi, mới có mấy ngày, đã nhớ thành như vậy rồi.
Thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, xa cách thật gian nan.
Kiều Chi Du chợp mắt một lát, lúc nghe thấy tiếng điện thoại bên gối vang lên, nàng mở mắt ra, cầm lấy điện thoại, tươi cười bắt máy, “ Tắm xong rồi sao?”
“ Ân.”
“ Vừa rồi là em gái của ngươi bắt máy.”
“ Nàng đã nói với ta.”
“ Giọng nói của Em gái ngươi so với ngươi ngọt hơn nhiều, nàng còn gọi ta là tỷ tỷ.” Kiều Chi Du vừa cười vừa nói, chỉ có những lúc nói chuyện phiếm với Quý Hi, nàng mới có thể thả lỏng hoàn toàn, âm thanh vừa ôn nhu lại lười biếng.
Quý Hi đứng ở dưới mái hiên, điện thoại kề sát bên tai, cảm giác chính mình thật không có tiền đồ, chỉ mới nghe thấy giọng nói của Kiều Chi Du,đã có thể bị câu dẫn.
Mỗi ngày đều gọi điện thoại qua lại, không có nhiều đề tài “ nào có ding dưỡng” để nói, nhưng nàng chính là muốn nghe thấy giọng nói của đối phương. Kiều Chi Du cũng giống với Quý Hi.
“ Qua hai ngày nữa thời tiết lạnh xuống, ngươi nhớ rõ mặc nhiều áo ấm một chút.”
Kiều Chi Du cười rộ lên: “ Ngươi như thế nào lại giống bộ dáng của mấy lão cán bộ vậy?”
Quý Hi dừng lại, đối với việc yêu đương, nàng đã nghiêm túc học tập chủ động, thế nhưng về khoản tình thú này, thật sự rất khó thay đổi.
Kiều Chi Du ngoài miệng thì thì trêu ghẹo đùa giỡn, nhưng trong đáy lòng nàng lúc nào cũng thích cảm giác bình đạm hạnh phúc ấm áp này. Hai người cho nhau sự nhớ thương, rõ ràng tâm ý liền tốt, không cần phải lúc nào cũng nói những lời ngon tiếng ngọt bên tai.
Quý Hi cúi đầu xuống nhìn nhìn viên đá dưới chân, thật ra trong lòng nàng vẫn rất để ý những lời Kiều Chi Du trách mình, nàng luôn lo sợ Kiều Chi Du sẽ cảm thấy mình thật nhàm chán.
“ Nhiệt độ ở nông thôn buổi tối lạnh lắm sao.”
“ Ân, lạnh hơn so với Bắc Lâm.”
“ Ta nhớ ngươi.” Một câu nói bất ngờ bật ra hoàn toàn không có chuẩn bị trước, Kiều Chi Du nói ra được một cách vô cùng tự nhiên, nàng không có cố tình nghĩ ra những lời này, điều này chỉ xuất hiện chớp mắt qua, vô tình buột miệng tự nhiên mà nói.
Nghe được những lời này, khiến cho tim của Quý Hi thoáng chống cũng nóng hẳn lên, thời điểm bản thân mình đang nhớ tới một người, lại vừa lúc lại được nghe người đó nói“ Ta nhớ ngươi.”, cái loại ngọt ngào này, chỉ có thể được trải nghiệm qua mới có thể hiểu được.
Quý Hi ngẩng đầu lên, nhìn nhìn lên vầng trăng trong trẻo trên bầu trời, nàng bỗng nhớ ra một sự kiện, ngày mai chính là tết trung thu, Kiều Chi Du sẽ về nhà sao? Nhưng lúc ấy theo cách nói của Lục Phong, quan hệ của Kiều Chi Du cùng người trong nhà không được tốt.
Trước kia khi sinh nhật cũng như lúc Kiều Chi Du nằm viện, Quý Hi đã nhìn ra một vài điều. Suy nghĩ một hồi, nàng hỏi Kiều Chi Du: “ Ngươi ngày mai về nhà ăn trung thu sao?”
“…….Không.” Kiều Chi Du dùng giọng nói ảm đạm đáp lại, trước đó nàng còn có chút ý niệm hơi ích kỷ một chút, đó là nếu mà Quý Hi còn ở Bắc Lâm, thì thật tốt rồi, lúc đó các nàng có thể ở cùng nhau trải qua trung thu ấm áp. Đối với ý tưởng đoàn viên cùng người nhà, nàng cũng chỉ có ý niệm đó trên người kia mà thôi, ngoài ra đối với nàng chẳng có ở đâu có thể gọi là nhà.
“ Ta ngày mai quay lại Bắc Lâm, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?”
Bởi vì đã từng trải qua một ít việc, cho nên Quý Hi cũng không thích mấy ngày lễ hội đoàn viên nhà đình này. Đặc biệt là mỗi khi ăn tết, nàng cảm thấy mình có vẻ dư thừa, rốt cuộc cũng chỉ là con nuôi, những lời ra tiếng vào vẫn luôn quanh quẩn bên tai. Nếu mà phải về nhà thăm bà, ngày thường thì liền có thể, không cần chọn vào ngày lễ hội nào cả.
“ Sao lại trở về, khó có được dịp về nhà, không ở nhà nhiều hơn mấy ngày nữa sao?”
Quý Hi tìm cớ nói: “ Còn có công việc phải làm, ngày mai buổi chiều ta liền trở về.”
Nàng nói muốn quay lại, Kiều Chi Du khẳng định là rất vui vẻ, “ Để ta tới đón ngươi, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”
Quý Hi đều đã nghe được âm thanh tươi cười vui vẻ của nàng, cũng cười theo: “ Được.”
*
Nhất thời trở về lên không đặt được vé xe, Quý Hi đành ngồi xe khách trở về. Ở huyện có xe đi thẳng tới bến xe bus Bắc Lâm, đi xe so với ngồi tàu đường đi dài hơn, bất quá trên đường lại không cần phải chuyển sang xe khác, tới được nơi cũng phải mất nửa ngày.
Trần Húc ở bệnh viện còn có việc, hắn cũng muốn quay lại Bắc Lâm, liền tiện đường ngồi chung xe với Quý Hi.
Xe đường dài không cho mở cửa sổ, cho nên ngồi trên xe có phần rầu rĩ.
Trần Húc trở nên hay nói, nói rất nhiều, dọc theo đường đi luôn luyên thuyên về chuyện cũ hồi học cấp hai, Quý Hi nghe lại cũng không có cảm giác gì, khả năng là những hồi ức đó không có gì tốt đẹp.
Ngồi trên xe buồn chán vài tiếng đồng hồ, thẳng cho đến 5 giờ chiều, xe mới chạy đến Bắc Lâm.
Đến trạm xuống xe, hành khách đông đúc đi ra đi vào bến xe. Vào ngày thường ở đây cũng không tấp lập đến thế, chẳng qua hôm nay là ngày lễ, cho lên có chút đông đúc chen chúc lẫn nhau.
“ Ngươi ở chỗ nào? Ta giúp ngươi gọi xe về.” Trần Húc cầm điện thoại lên, hỏi Quý Hi.
“ Ta có bạn tới đón.” Quý Hi uyển chuyển từ chối, mới vừa ra tới cửa trạm, nàng liền nhìn ngó xung quanh, mau chóng, ánh mắt bắt gọn được hình bóng quen thuộc ngày đêm nhớ nhung.
Có thể nói cho dù ở trong đám đông, để tìm được Kiều Chi Du thì cũng không có gì khó khăn, bởi vì nàng quá xuất sắc. Đặc biệt là chiều nay nàng còn đặc biệt tỉ mỉ trang điểm, lại càng thêm hấp dẫn người khác chú ý đến.
Kiều Chi Du đã đến đây từ sớm, nàng đang nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Quý Hi, thì bất chợt bắt gặp Quý Hi tay lôi kéo rương hành lý, đi ra cùng với một thanh niên tuổi tác xấp xỉ, sóng vai cùng nhau đi. Tựa hồ như là đi cùng nhau.
Lúc nhìn đến Quý Hi xong, Kiều Chi Du thu lại điện thoại, đi thẳng đến, càng đến gần, ý cười trên mặt càng hiện lên rõ ràng.
Từ lúc mới bắt đầu nhìn thấy Kiều Chi Du, ánh mắt của Quý Hi liền bất định không rời đi nơi khác, “ Ngươi chờ bao lâu rồi?”
“ Không bao lâu.” Kiều Chi Du duỗi tay qua giúp Quý Hi kéo rương hành lý.
“ Ngươi khỏe.” Trần Húc nhìn thấy Kiều Chi Du, chủ động tiến lên chào hỏi.
“ Ngươi khỏe.” Kiều Chi Du lễ phép trả lời lại, sau đó nhướng mày nhìn sang Quý Hi.
Quý Hi hiểu ý: “ Đây là bạn học ta.”
Trần Húc ngượng ngùng cười cười, nói ngược lại với Quý Hi: “ Bạn ngươi tới đón rồi ta liền đi trước đây, có rảnh thì liên hệ, ta mời ngươi ăn cơm.”. Bạn đang đọc truyện tại [ TRUMtгuy eИ. vn ]
Quý Hi cười cười nhạt. Tiễn Trần Húc đi rồi, hiện tại nàng mới cảm thấy có một tia lạnh lẽo đang hướng về phía mình, quả nhiên là Kiều Chi Du đang đứng ở trước mặt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt như có bao điều muốn nói.
“ Quan hệ tốt chứ, ta thấy ngươi đối với hắn rất nhiệt tình?” Kiều Chi Du nhíu chặt mày, lời nói mang theo ẩn ý.
Bầu không khí bỗng chốc thay đổi. Quý Hi nhìn mặt Kiều Chi Du, không khỏi mà hỏi lại: “ Nhiệt tình bao giờ?”
“ Đã thân thuộc mời nhau ăn cơm còn không nhiệt tình sao?” Kiều Chi Du bật hỏi lại.
“ Chỉ là lời mời khách sáo, hắn là bạn học hồi cấp hai của ta, chúng ta cùng quê, lại ở cùng một chỗ, tiện đường ngồi xe chung.” Quý Hi tích cực giải thích, nàng sợ Kiều Chi Du sẽ nghĩ nhiều, chuẩn xác mà nói, nàng cảm thấy Kiều Chi Du đang suy nghĩ nhiều.
Kiều Chi Du thật sự có thể thay đổi được mấu chốt vấn đề: “ Ân, vậy là thanh mai trúc mã, lớn lên còn rất soái.”
Quý Hi bất ngờ không kịp phòng ngừa, “ Không phải. Ngươi nghĩ đi đâu vậy.”
Kiều Chi Du đơn giản là thấy như vậy, đúng tình hợp lý mà nói: “ Ta ghen tị.”
Một câu tiếp một câu.
“ Ta…….” Quý Hi có điểm không biết nói tiếp cái gì, trái lại nàng bị Kiều Chi Du chọc cười, đây là lần đầu tiên nàng thấy có người nói thẳng là mình đang ghen.
“ Ngươi còn cười được.” Kiều Chi Du nói, chính bản thân nàng cũng đang cười.
Quý Hi nhịn cười xuống, nhưng không thành công, nàng học theo miệng lưỡi nhận sai của Kiều Chi Du, rất ủy khuất mà nói: “ …….. Ta sai rồi.”
Đã ủy khuất ba ba nhận sai như vậy còn có thể như thế nào nữa? Kiều Chi Du cười khanh khách dắt tay đan xen với Quý Hi, nắm tay nàng vào lòng bàn tay mình, “ Trở về lại nói.”
“ Ân.” Dắt tay nhau đi dưới ánh hoàng hôn, trên mặt Quý Hi hiện lên nụ cười nhạt, không hề biến mất.
Từ bến xe về đến chung cư, không kẹt xe nhưng cũng phải đi mất bốn mươi mấy phút, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Trong thang máy.
“ Tiểu kiều tổng đâu rồi?”
“ Hôm nay nàng ở nhà ông bà ngoại.”
Quý Hi không tiếp tục hỏi, nàng sẽ không đi hỏi chuyện mẫn cảm yếu ớt của người khác, cũng giống như chuyện vì sao Kiều Chi Du không hòa hợp với người nhà. Nàng nghĩ sẽ có thời điểm tự nhiên Kiều Chi Du sẽ nói cho nàng biết. Nàng biết rõ, chủ động nói ra so với bị người khác hỏi đến, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đứng trước số nhà quen thuộc, Quý Hi cúi đầu ấn mật mã.
Hành lang an tĩnh không một bóng người.
Kiều Chi Du không nhịn được, lặng lẽ ôm eo Quý Hi từ phía sau lưng, đem nàng vây quanh gọn trong lòng ngực, mới mấy ngày không gặp mặt, thật sự rất nhớ.
Đột nhiên bị nàng ôm sau lưng, hương thơm quen thuộc bất ngờ ập tới, một cái ôm tràn đầy cõi lòng, đầu ngón tay đang bấm của Quý Hi cứng đờ lại, trong nháy mắt nàng quên luôn cả mật mã.
Kiều Chi Du liếc từ phía sau nhìn Quý Hi cười cười, cánh tay càng ôm chặt hơn một chút, rất rất hưởng thụ.
Quý Hi quay đầu lại nhìn Kiều Chi Du, đón nhận lấy ánh mắt của nàng.
Kiều Chi Du tiếp tục cười, còn ái muội nói nhỏ: “ Không cho ta ôm a?”
“ Không có.” Nhịp tim Quý Hi đập liên hồi, lại tới trêu chọc mình, nhưng mình lại rất thích bộ dáng này của nàng, thực yêu thích không thôi.
Cả hai nhìn nhau cười.
Kiều Chi Du nghiêng nghiêng đầu sang, bờ môi như có như không hạ xuống vàng tai Quý Hi, nỉ non nhắc nhở: “ Mở cửa trước đã.”