Mê Mẩn Vì Em

Chương 231




Du Lệ nhàm chán ngồi bên hồ nhìn cảnh mặt hồ yên tĩnh,  thỉnh thoảng lại nhặt một cây cỏ ném về phía mặt hồ.

Cây cỏ còn chưa kịp rơi xuống mặt nước thì đã có cá nhảy dựng lên, há mồm ngậm cây cỏ kia lại rồi lại lặn xuống nước khiến từng đợt sóng nhỏ nổi lên.

Ma Long ngồi xổm một bên, cái đuôi cũng thỉnh thoảng phe phẩy đung đưa. Rốt cuộc vào lúc Du Lệ ném một đóa hoa  tới, cái đuôi kia  vung vút một cái chộp trên mặt nước, khiến cá trong hồ nhảy lên mặt nước cũng chụp, đồng thời cũng chộp được đóa hoa kia, sau đó nhảy nhót đưa tới trước mặt Du Lệ.

Du Lệ liếc mắt nhìn nó một cái, chẳng thèm để ý tới bông hoa kia, lại tiếp tục bứt hoa cỏ ném đi.

Cái đuôi lại uể oải thả xuống lần nữa, bộ dáng không còn vui vẻ tý nào.

Du Lệ cũng không thèm để ý đến trái tim yếu ớt của Ma Long, đột nhiên vỗ vỗ tay, từ bên hồ đứng lên, sau đó túm lấy cây kiếm đang cắm ở gần đó âm thầm tìm kiếm đường đi ra.

Theo quan sát gần đây của cô thì muốn rời khỏi đây chỉ có hai con đường để chọn: một là bám vào vách núi mà đi lên, hai là bơi quan hồ mà rời đi. NHưng bất kể là vách núi hay bơi hồ thì trong thời gian ngắn cũng không cách nào hoàn thành được, bởi vì có Ma Long cứ nhìn cô rất chặt.

Lúc Du Lệ lởn vởn chung quanh, tuy Ma Long không đi theo nhưng cặp mắt kia cứ nhìn cô chằm chằm, mãi cho đến khi cô đi xa mới ầm ầm đi theo, dọc đường đi lao như máy ủi khiến mọi thứ chung quanh nghiền nát, theo sát bên cô, bảo đảm cô không rời khỏi tầm mắt của mình.

Tình hình cứ nhìn chằm chằm như thế thì cô trốn được thành công mới là quỷ đó.

Thử hỏi dưới tình hình có người cứ nhìn mình chằm chằm đến thế thì sao cô có cơ hội chạy trốn chứ? Trừ phi cô biết bay, hơn nữa tốc độ bay phải nhanh hơn Ma Long mới được.

Hai cách đều không được, Du Lệ đành đem chủ ý lên người Ma Long.

Nếu cô được nó mang tới đây vậy nó cũng có nghĩa vụ mang cô trở về.

Sau khi làm rõ lựa chọn của mình, Du Lệ cũng không làm ầm ĩ nữa mà cô đi tới trước mặt Ma Long, một người một rồng khó khăn đối diện nhau.

Du Lệ ngửa cổ lên đến mỏi không kìm được bảo, “Mày có thể cúi đầu xuống được không, cao quá tao khó chịu lắm”

Ma Long nhìn cô từ trên cao xuống, từ góc này nhìn nó thì biết chỉ số thông minh của Ma Long cực cao, cũng không phải là sinh vật không có lý trí nhưng vẫn thấy kinh khủng.

Lúc cô đang nghĩ mình có nên lùi ra sau mấy bước, rời khỏi phạm vi hơi thở áp bức của Ma Long không thì Ma Long cúi đấu tới.

Du Lệ không kìm được mà liếc mắt nhìn cái đuôi kia, thấy cái đuôi rất nhanh nhẹn, hiện giờ tâm tình Ma Long có vẻ khá ổn, chỉ thích hợp nói nghiêm chỉnh thôi.

Du Lệ đã có kinh nghiệm lần trước, lần này không dám mạo muội bảo rời đi nữa mà nói chuyện mình trước, từ lúc cô vẫn là một nhân loại thuần túy bắt đầu dốc sức tiến vào giới giải trí, đến lúc cô đột nhiên phát hiện ra trên thế giới này có yêu ma quỷ quái, sau nữa là cô vì bản thân mà tìm một hộ vệ…

“…. Sau đó chúng tôi kết hôn”

Lúc Du Lệ nói đến đây, giọng vô cùng cảm khái, không phát hiện ra con Ma Long kia cái đuôi vốn nhàn nhã đong đưa bỗng hoảng hốt, rồi cứng đờ treo cứng giữa không trung.

“Sau khi kết hôn không lâu, Chử Hiệt mua toàn bọ phòng ở hẻm Thanh Xuyên, thuê người trang trí sửa sang nó. Sau đó chúng tôi dọn về ở hẻm Thanh Xuyên, hẻm Thanh Xuyên cũng càng ngày càng được phát triển, càng ngày càng tốt lên. Đương nhiên chuyện này ít nhiều cũng nhờ Chử Hiệt….”

Hai mắt Ma Long nhìn cô chăm chú, trong mắt màu vàng kim của nó in rõ ảnh ngược của cô, mỗi lần Du Lệ nhắc đến Chử Hiệt, trên mặt sẽ lộ ra nét vui mừng không hề che giấu, lúc cứ mãi nhắc đến người đó, thần sắc cô vừa dịu vàng vừa đẹp, khiến người ta có cảm giác được rằng cô thật sự thích người đàn ông tên Chử Hiệt đó.

Thích là một chuyện tốt đẹp đến cỡ nào lại khiến lúc nào cũng chỉ muốn gọi tên người đàn ông tên Chử Hiệt đó.

Du Lệ đang nói đến lúc họ tham gia sinh nhật của Lai Nhân Tư trên du thuyền kia thì đột nhiên Ma Long ngậm lấy cô, đưa cô lên lưng, vung hai cánh ra bay lên trời.

Gió mạng ập vào mặt, Du Lệ ghé nằm trên lưng Ma Long suýt nữa thì bị gió thổi bay mất.

Đợi lúc cô khó khăn lắm mới thích ứng được mở to mắt ra nhìn thì thấy Ma Long cõng cô bay qua hồ, hướng về phía bờ hồ bên kia mà đi.

Du Lệ đã từng ngồi máy bay, cưỡi ngữa, những chưa từng cưỡi rồng, bảo rồng mang mình bay đi, loại trải nghiệm ngày nói ra chắc chẳng ai tin, có nằm mơ cũng chưa huyền ảo như thế.

Cô ôm cổ Ma Long nhìn xuống phía trước, cảnh sắc trước mắt khác hẳn lúc đứng trên mặt đất.

Tốc độ Ma Long cực nhanh, vào lúc Du Lệ đang ngơ ra không rõ cuối hồ là ở đâu thì như chỉ mất quá nửa giờ đã qua bên hồ,

Bên kia  bờ hồ là dãy rừng núi trải dài, dưới dãy núi là rừng cây rậm rạp, trong rừng có rất nhiều loại ma thú sinh sống, đang nhàn nhã đi săn ở khu vực hoạt động của từng loại, lúc Ma long bay qua rừng rậm, cái bóng trùm tới, các ma thú đột nhiên phát ra tiếng kêu cảnh giác, cả đám chim thú tán loạn, chạy trốn rất nhanh.

Du Lệ nghi ngờ đây hẳn là nơi dự trữ thức ăn của Ma Long, mỗi ngày Ma Long đều tới đây săn thú.

Hôm nay Ma Long không có dục vọng để đi săn.

Nó chở con người đến một khu đất trống ở rừng cây bên cạnh rồi thả xuống.

Du Lệ trượt từ trên lưng nó xuống nhìn chung quanh, cô không quen Ma giới cho lắm, dù có rời khỏi vực sâu thì cũng không rõ đây là đâu.

NHưng bị vây dưới vực sâu so với chỗ này thì còn tốt hơn, cơ hội chạy trốn nhiều thêm.

Tâm tình Du Lệ không tồi, đang định đi dạo chung quanh xem đột nhiên thấy quần áo căng ra, cô quay đầu nhìn lại thấy cái đuôi Ma Long đang thò tới chọc cô, túm lấy quần áo cô.

“Gì thế?”

Ma Long đáp lại là lè lưỡi ra liếm mấy cái lên mặt trắng nõn của cô, trong cổ họng phát ra mấy thanh âm xì xụp.

Du Lệ, “…”

Ánh mắt Du Lệ vẫn nhìn chằm chằm nó đầy vẻ không tốt, cố gắng bảo, “Lại muốn đánh nhau à?”

Ma Long lấy ánh mắt khinh miệt, khiêu khích liếm cô mấy cái, cả quần áo cô đều bị nó liếm ướt hết, chỗ nào cũng là nước miếng của nó cả.

Du Lệ giận tím mặt, tung kiếm chém qua.

Chém giết một hồi, thần sắc Du Lệ khó chịu kéo kiếm ma rời đi, không thèm để ý đến con rồng đáng ghét kia nữa.

Ma Long nhàn nhã đi theo sau, không đau không nứa, thân thể cao lớn của nó đi đến đâu thì ở đó hoa cỏ cây cối đều gẫy rạp, đám thú thì chạy trốn, có động vật nhỏ chưa kịp trốn thì nằm bẹp trên mặt đất run lật bật, hy vọng xem chúng nó không đủ để nhét kẽ răng mong đừng ăn chúng nó.

Cái đuôi Ma Long xách một con động vật nhỏ lên đưa Du Lệ làm đồ ăn. Du Lệ lạnh nhạt cự tuyệt cái đuôi lại uể oải lần nữa.

Du Lệ đi dạo chung quanh, cứ nhìn chằm chằm dấu vết của ma thú lớn trên mặt đất không biết là đang nghĩ gì.

Cả một đêm họ không trở về  vực sâu bên đó mà qua đêm trong rừng rậm.

Nhóm lửa trại trên mặt đất, cho một tảng đá lên lửa, trên mặt đá cắt phẳng, đặt mấy miếng thịt lên đó, âm thanh xèo xèo phát ra, mùi thịt xông vào mũi.

Ma Long kéo một con động vật nhỏ giả chết tới cho Du Lệ thêm thức ăn, Du Lệ lại cự tuyệt, “Thôi, thoạt nhìn có vẻ không ăn được”

Ma Long nghi ngờ nhì cô, rõ ràng động vật nhỏ này thịt nó non mềm lắm mà, sao lại không thể ăn được chứ?

Du Lệ không để ý đến nó, cứ đơn giản ăn một chút, rửa sạch tay bên hồ rồi cùng Ma Long ngủ.

Tuy nằm giữa trời đất nhưng Du Lệ cũng không thấy lo lắng bất an, ma thú dù ở đây có lợi hại thì sao có thể so sánh với loại săn mồi đỉnh cấp lợi hại như Ma Long chứ? Có thể ở đâu cũng cóCổ Ma với thiên sư và đại yêu vương mà bắt cóc được cổ ở thành Trung ương đi, thì thực lực của con Ma Long này khó dò lắm.

Một đêm yên tĩnh trôi qua. Sáng sau chung quanh Du Lệ lại àm ầm. Ầm ầm này cô đã nhìn thấy nhiều trái cây và thực vật quen thuộc, thậm chí cả quả sóng bà mà chỉ có ở khu rừng của A Trát Bỉ Dặc cũng có. Cứ như chỗ này là toàn bộ tổng hòa của sinh vật Ma giới vậy, bất cứ ở đâu có, thì chỗ này đều có, sản vật vô cùng phong phú, quả thật chính là một bảo tàng cực lớn.

Du Lệ đột nhiên có suy đoán đến chỗ này. Cô không kìm được nhìn Ma Long ở phía sau.

Ma Long một tấc cũng không rời cô, thấy cô đột nhiên nhìn mình, cái đuôi cứ đập bèm bẹp xuống sau đó xấu hổ thò tới chọc chọc cô, cứ như đang hỏi cô là có chuyện gì vậy.

“Không có gì, cách xa tôi một chút” Du Lệ lạnh nhạt bảo.

Cái đuôi đang hưng phấn bỗng chốc cứng đờ lại, cuối cùng đau lòng lùi lại đằng sau Ma Long, mãi rất lâu mới trở lại bình thường.

Ở tỏng khu rừng đối diện hồ mấy ngày, mỗi lần Du Lệ nhìn nhìn không kìm được lại quay đầu nhìn Ma Long chằm chằm, trên mặt Ma Long không có biểu hiện gì khiến Du Lệ cũng khó nhìn ra, nhưng lúc nào cái đuôi kia vui vẻ thì sẽ thò tới chọc chọc cô, hỏi dò cô xem đang nhìn gì, nhưng mỗi lần thế đều bị cô lạnh nhạt làm tổn thương.

Cho dù là thế mỗi lần cô nhìn lại phía sau cái đuôi vẫn bám riết mà thò tới chọc chọc cô, ra vẻ rất vui vừng hưng phấn.

Buồn vui đau khổ của Ma Long có vẻ như bị cô khống chế cả.

Theo lý thuyết thì có thể chi phối được một quái vật có lực sát thương đáng sợ thế này, Du Lệ nên cao hứng mới phải, nhưng suy đoán anof đó khiến cô càng thêm mất hứng.

Lúc chạng vạng, một người một rồng lại thích ngồi ven hồ, nhìn mặt trời ngả về tây non nước tươi đẹp, lúc này Du Lệ lại cố ý nói chuyện của mình và Chử Hiệt ra với Ma Long, vừa nói vừa âm thầm quan sát Ma Long.

Mỗi lúc thế, tâm tình Ma Long có vẻ không ổn lắm, thậm chí có thể nói là vô cùng kém, cái đuôi cứ phe phẩy trên cỏ, phẩy đi phẩy lại, thậm chí thỉnh thoảng còn không kìm được phẫn nộ đập mạng xuống đất khiến bùn đất tung tóe, nhìn trông vô cùng xấu xí, cuối cùng lúc Du Lệ kháng nghị mới liếm lấy cô từ đầu tới chân.

Du Lệ, “…”

Du Lệ lau mặt, nhảy vào hồ tắm sạch sẽ, dùng lời lẽ đầy chính nghĩa kháng nghị hành vi của Ma Long, bảo nó phải rút lại chút, đừng có tùy tiện liếm liếm người khác, rốt cuộc cô cũng có người đàn ông của mình, cô phải giữ mình cho người đàn ông của cô chứ.

Ma Long, “….”

Ma Long càng phẫn nộ thêm rồi.

NHưng mặc kệ nó phẫn nộ tới mức nào, nó đều không làm Du Lệ bị thương một đầu nhón tay, nhiều nhất thì chính là lấy đám hoa cỏ và ma thú trong rừng trút giận, chúng nó gặp phải vận xui gì mà bị đổ máu thế này? Sau khi trút giận xong, lại chạy về liếm cô một trận, cứ như đang cảnh cáo cô, hiện giờ cô đã có con rồng rồi, không được nhớ thương đến gã đàn ông hoang kia nữa.

Du Lệ, “….”

Du Lệ cố tình nói, “Tôi và anh ấy đã kết hôn rồi, là quan hệ vợ chồng, hôn  nhân có hiệu lực pháp luật, trừ phi tôi và anh ấy ly hôn, nếu không chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau”

Ma Long nhìn cô thâm trầm, không nói câu nào.

Du Lệ lại tiếp tục cố gắng kích thích nó, “Thật ra thì lần này tôi tới Ma giới cũng là muốn tìm anh ấy để ly hôn”

Ma Long hoài nghi nhìn cô, cái đuôi đằng sau cứ phẩy phẩy, rõ ràng không tin cô. Đại khái là trong khoảng thời gian này ngày nào nó cũng bị cô lải nhải chuyện cô và chồng Chử Hiệt, vì thế tâm tình Ma Long lần nào cũng khói chịu, ghen tuông, cuối cùng túm lấy cô liếm một trận, cho cô biết rằng hiện giờ đã có nó rồi.

Vì thế Ma Long biết cô thực ra rất thích cái vị ma tộc tên Chử Hiệt kia.

“Thật đó, vì tôi phát hiện ra anh ấy là một kẻ lừa đảo, anh ấy thế mà lừa tôi, vì thế tôi không cần anh ấy nữa, tôi quyết định tìm anh ấy để ly hôn. Sau khi ly hôn tôi sẽ được tự do, đến lúc đó tôi còn phải đi tìm đối tượng kết hôn khác đều được cả, cho dù có là một con rồng … cũng đều được.” Du Lệ nói chẳng chút nghĩ nhiều.

Cái đuôi Ma long dừng lại, sau đó lại chậm rãi dao động. Du Lệ nhìn chằm chằm cái đuôi đó một lát cứ như chẳng có việc gì xoay người đi.

Bọn họ ở chơi mấy ngày trong rừng, Ma long mới mang cô về vực sâu.

Du Lệ sửa lại tính tifh nóng nảy, trở nên bình thản hẳn, thậm chí còn lấy lòng Ma Long, cũng vui vẻ chấp nhận, không còn lạnh nhạt cố chống đỡ như trước nữa. NHưng cô vẫn giữ vững điểm mấu chốt, mỗi lúc Ma Long làm quá mức, thì vẫn dùng lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt nó, nói cho nó biết, cô chính là có đàn ông rồi, phụ nữ chưa ly hôn thì không thể gần gũi với sinh vật khác được.

Vẻ mặt Ma Long lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, cái đuôi hung hãn quật xuống hồ cá, khiến bọt văng tung tóe, biến Du Lệ ở bên bờ ướt như chuột lột.

Du Lệ cũng không có sức sống, vẫn bộ dạng lãnh đạm như cũ. Nhưng Ma Long thì mất hứng rồi.

Ngay lúc Du Lệ cự tuyệt Ma Long liếm cô lần nữa, cũng tỏ rõ thái độ đuổi nó đi để tắm, Ma Long ủ rũ cụp đuôi xoay người đi, bước chân nặng nề đi đến rừng cây bên vách núi.

Du Lệ tắm xong, thay quần áo sạch vào, ngồi trên tảng đá bên hồ, dưới ánh nằng chiều chiếu xuống mặt hồ lóng lánh đẹp đến ngây người.

Đột nhiên eo bị thứ gì đó chọc nhè nhẹ.

Du Lệ quay đầu nhìn thấy Ma long không rõ đứng đó từ lúc nào, cái đuôi kia cẩn thận thò tới chọc cô.

“Làm gì thế?”

Cái đuôi do dự phẩy phẩy mấy cái, trong cổ họng Ma Long phát ra mấy tiếng xì xụp.

Du Lệ dĩ nhiên nghe không hiểu gì, nhưng không ngại đoán, hơn nữa trong khoảng thời gian này ở chung, cô ước chừng cũng đoán ra một số ý nghĩ của nó.

“Tôi đương nhiên nói là thật, chỉ cần cứu Chử Hiệt về thì lập tức ly hôn với anh ấy ngay” Vẻ mặt Du Lệ chắc chắn, thần sắc trên mặt bình thản, cứ như đã buông xuôi rồi.

Cái đuôi lại chọc eo cô hai cái, cứ như đang hỏi là có thật vậy không?

“Đương nhiên là thật rồi” Du Lệ khẳng định nói, tiếp tục khéo léo, “Nhà mẹ đẻ của tôi đều tới rồi, họ đều ở thành Trung ương, vốn lần này nhờ họ giúp đỡ, cứu Chử Hiệt về trước, sau đó mới ly hôn với anh ấy”

Ma Long nghe xong, ngồi xổm ở đó trầm tư, Du Lệ không làm phiền nó, mà bình thản ngồi ở đó tiếp tục chải tóc.

Ngày hôm say lúc Du Lệ tỉnh lại thấy Ma Long đã mang bữa sáng về cho cô. Sau khi ăn sáng xong, đợi cô xử lý mình xong, ma Long dùng đuôi cuốn cô lên lưng, gầm lên một tiếng rồng ngâm, vung cánh ra bay  thẳng về phía vách núi.

Gió ập tới dát mặt.

Mãi cho đến khi gió biến mất, lúc cô nhìn thấy rừng rậm trên vách núi, trên mặt Du Lệ lộ ra nụ cười nhẹ.