Mê Mẩn Vì Em

Chương 158




Mang theo tâm tình khổ sở không cách nào tưởng nổi, đạo diễn Chung ngẩng đầu nhìn về phía đại sảnh ngoài sân.

Trong sân tối đen như mực, chỉ có thể thấy hình dáng mơ hồ, lúc đạo diễn Chung đang muốn biết có phải quỷ ở đó không thì nghe tiếng đập cửa vang lên.

Cửa lớn của dân này là cửa sắt, lúc gõ phát ra âm thanh bong bong, hàng xóm hai bên đều nghe thấy rõ, vô cùng chói tai, ngày thường lúc mở chốt cửa thì dù ở tầng cao nhất cũng vẫn nghe thấy.

Lúc này tiếng đập cửa kia không chói tai lắm, chỉ là một dài hai ngắn, đến đột ngột khiến người ta thấy lông tóc dựng đứng.

Đêm khuya tĩnh lặng, tự dưng có tiếng đập cửa nghe mà khiếp người.

Mấy động vật nhỏ trong phòng khách rất hưng phấn đứng dậy, đứng ở đại sảnh nhìn chằm chằm ra cửa lớn, bộ dạng như sắp lao ra vậy.

Đạo diễn Chung nhìn mấy động vật nhỏ đó, lại nghe tiết tấu đập cửa bên ngoài, quay đầu nhìn về TRác Già, thấy cậu ta vẫn thong dong nấu trà như cũ, bất giác bội phục định lực của cậu ta.

Đột nhiên, mấy động vật nhỏ ở phòng khách đã nhảy ra ngoài cửa, nhào ra sân.

Đạo diễn Chung đứng lên theo bản năng, nhìn ra ngoài sân chằm chằm.

“Đừng có lo, bên ngoài chỉ là mấy con quỷ uổng mạng thôi, A Ngậm chúng có thể đối phó được” Trác Già an ủi ông.

Đạo diễn Chung thất thần ừ một tiếng, vẫn nhìn ra ngoài sân chằm chằm như cũ.

Nhưng thị lực người thường có hạn, ông chỉ nhìn thấy mấy động vật nhỏ ấy vọt vào nơi không có ánh đèn trong sân, ngay sau đó là tiếng cửa lớn vang ầm lên, tiếp đó thì im bặt.

Đạo diễn Chung, “Sao thế?”

Trác Già liếc mắt nhìn một cái, xuyên thấu qua cửa sắt cửa mở một nửa, đúng lúc nhìn thấy mấy tiểu yêu đang bổ nhào lên người quỷ uổng mạng đánh, bạch lộc dũng mãnh nhất, một con quỷ quét một chân, mèo rừng đợi mấy động vật nhỏ cố định đám quỷ thì nhào lên người, quỷ uổng mạng thống khổ muốn ném chúng xuống, nào ngờ nhóm tiểu yêu mượn cơ hội ấn chặt chúng xuống đất, tiếp tục đánh tơi bời….

Trác Già thu tầm mắt lại, nói ôn hòa, “Không sao đâu”

Hành vi bạo lực của nhóm tiểu yêu thì cậu ta không cần phải nói đỡ dọa cho con người.

Đạo diễn Chung vẫn tin tưởng Nhạc Chính Tước và Chử Hiệt, họ để TRác Già ở lại, đã chứng minh thực lực cậu ta không tồi, hẳn là không vấn đề gì.

Vì thế ông lại ngồi trở lại.

Thời gian chừng một phân giây trôi qua, bóng quỷ ngoài trấn nhỏ càng ngày càng nhiều, đồng loạt vọt tới nơi đoàn phim ở.

Đạo diễn Chung nhìn thời gian, thấy sắp đến mười hai giờ đêm, nhiệt độ không khí càng ngày càng lạnh, ông đành lấy áo lông vũ đã chuẩn bị ra mặc vào chống lạnh, nhìn ra bóng tối bên ngoài cửa chằm chằm.

Lúc này, TRác Già đứng dậy.

Trong lòng đạo diễn Chung nhảy dựng lên, cũng đứng lên đi theo.

TRác già gọi đám động vật nhỏ về, bảo chúng canh giữ nơi này, còn cậu ta thì mở cửa sắt đi ra ngoài.

Trong lòng đạo diễn Chung căng thẳng, không kìm được cũng đi từ phòng khách ra, đứng ở sân nhìn theo bóng TRác Già, đúng lúc nhìn thấy một dám quỷ đông nghịt ở ngoài cửa sắt vừa mở kia.

Âm khí lành lạnh, bóng quỷ lay động, ngưng thành tầng sương lạnh trên mặt đất, chẳng phải quỷ thì là gì?

Đạo diễn Chung cứng đờ đứng đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào đám quỷ đang đồng loạt vây quanh  nhào vào Trác Già, muốn phá tan phòng tuyến cậu ta ùa vào trong khu dân.

TRác Già rút ra một cây roi ngựa đen nhánh, quất vào những con quỷ nhào tới.

Đám quỷ bị roi quất trúng kêu gào thảm thiết, bay ra ngoài, thậm chí có con bị trúng chỗ quan trọng lập tức biến thành làn khói nhẹ biến mất.

Trác Già nhìn nhẹ nhàng thẹn thùng, nhưng xuống tay thì không nhẹ nhàng tý nào mà ngược lại nhanh nhẹn sạch sẽ, đánh thẳng vào chỗ yếu.

Đám quỷ ngoài cửa bị cậu ta vung roi giải quyết hơn một nửa, có mấy con quỷ đáp trên đầu tường bị Kim Điêu ở trên trời đáp xuống, một móng vuốt chộp tới quỷ khí trên người, yếu ớt rơi xuống mặt đất, rồi bị đám động vật nhỏ nhào lên, đánh chết con quỷ đó.

Tuy cảnh này khác hẳn tình hình lúc thiên sư thu quỷ, bạo lực như thế nhưng tốt xấu gì cũng giải quyết được đám quỷ đó.

Đạo diễn Chung định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại thấy TRác Già ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời đêm.

Trong trời đêm lạnh lẽo, không trăng sao, chỉ có bóng tối vô tận.

Đạo diễn Chung kinh nghiệm phong phú thấy thần sắc dị thường của trác Già, trong lòng khẩn trương, không kìm được hỏi, “Trác Già tiên sinh, có phải tình hình khác không?”

TRác Già ừm một câu đáp, “Âm khí trời đất đột nhiên thay đổi cực nhanh, trong dòng khí không ổn định, hình như có thứ gì không tốt xuất hiện rồi”

Âm khí này đều không phải vì đêm khuya tới mà thay đổi, mà sợ là có tà ám đáng sợ nào xuất thế khiến cho dòng khí vùng này thay đổi liên tục.

Chẳng lẽ bên Nhạc Chính Vương xảy ra chuyện gì rồi?

**

Gió càng lúc càng lớn, nhiệt độ không khí càng lúc càng giảm.

Hai thớt mã phi trong đêm tối về phía trước, trong trời đêm ít ỏi sao, cả đất trời như chìm trong bóng đêm vô tận.

Không rõ giục ngựa đi bao lâu, lúc dừng lại, Du Lệ cảm thấy nhiệt đột thân thể đã lạnh tới mức không còn là mình nữa. Cứ việt có Chử Hiệt giúp chắn gió, nhưng thật sự là quá lạnh, loại lạnh này thẩm thấu đến tận trong xương cốt.

Cô có một trực giác, họ chắc là đã tới nơi rồi.

Lúc này trong đêm truyền ra tiếng Nhạc Chính Vương, “Cẩn thận!”

Cùng với tiếng anh ta vang lên là tiếng hai con ngựa kêu lên, thân thể chúng nhảy vọt lên cao, suýt nữa khiến người cưỡi trên lưng bị chúng ném xuống.

Thừa lúc ngựa nhảy lên, Nhạc Chính Tước và Chử Hiệt đều nhảy xuống, hai con ngựa vừa chạy băng băng vừa kêu.

Chử Hiệt ôm Du Lệ nhảy xuống mặt đất xong, nhanh chóng lui lại, Nhạc Chính Tước thì chạy về phía trước, tụ tiễn giấu trong ống tay áo phóng thẳng về phía trước mà đi.

Không rõ mũi tên bắn trúng cái gì mà có một tiếng kêu chói tai vang lên.

Du Lệ run lập cập, ôm chặt Tiểu Báo Tuyết trong lòng, thân thể tiểu Báo Tuyết vẫn rất ấm áp, sưởi bàn tay cô ấm dần lên, đây cũng là nơi ấm áp nhất trên người cô.

Trong bóng đêm, một bó đuốc được thắp sáng, chiếu sáng phía trước.

Du Lệ nhân tiện nhìn lại, thấy như họ đang đi vào một khu rừng cây nhỏ chung quanh đều là những cây mờ ảo, cây to nhỏ đều có cả, cuối chùm tia sáng, có một đống vật quỷ quái đang giương nanh múa vuốt, nó leo lên quanh thân cây, thân thể phân ra nhiều tia đen kịt, tia đen đó giống như những sợi tóc của con người vậy, cứ thế lan tràn ra, dài vô hạn.

Có mấy sợi đen đang lan dần tới chỗ họ đứng.

Nhạc Chính Tước nắm trong tay một thanh chủy thủ màu đồng thau, nhún người nhảy lên, đánh thẳng vào đám tia đen đó, mấy tia đen bị chém đứt thành từng khúc nhỏ.

Những đoạn đen bị đứt từng khúc ấy giống như sợi tóc con người rơi xuống mặt đất, sau đó hóa thành làn khói nhẹ biến mất.

Chử Hiệt không né không tránh, thò tay ra túm lấy một đám tia đen đang lan tới trước mặt, tuy những tia đen đó rất giống tóc con người nhưng lại rất chắc chắn. Song lúc nó dừng trong tay anh một lúc thì không động đậy nổi, căng thẳng và cực khẩn, rồi bị anh giật một cái, giật đứt hoàn toàn.

Nhạc Chính Tước thấy cảnh đó khóe miệng nhếch lên, quả nhiên con ma này lợi hại thật.

Du Lệ đã quen với tác phong tay không bóp chết quỷ của Chử tiên sinh, với hành vi thô bạo đơn giản này của anh cũng không để ý, bình tĩnh đứng đó, vỗ nhè nhẹ lên lông Tiểu Báo Tuyết.

Tiểu Báo Tuyết không ngờ Chử tiên sinh là loại này, quả nhiên cũng thô bạo y chang Nhạc Chính Vương.

Con quái vật kia một kích không trúng mà ngược lại lại bị họ gọt bỏ tia đen của nó, lập tức nổi giận, phân ra nhiều tia đen tập kích hơn.

Tiếng xé gió cứ vang lên bên tai không dứt.

Nhạc Chính Tước và Chử Hiệt không coi là gì, chẳng chút do dự chặt đứt những thứ này.

Sau mấy lần, phát hiện ra một yêu một ma này rất khó chơi, con quái vật kia lại chẳng dám ra tay dễ dàng, cứ bám chặt vào cây sương tuyết, như một sân khấu màu đen kịt, có vô số tia đen múa may, giống hổ rình mồi nhìn họ chằm chằm.

Nhạc Chính Tước lấy một chiếc đèn pin ra cho Du Lệ, đèn pin này là do nhóm thiên sư chế tạo riêng, không bị ảnh hưởng bởi từ trường loạn, vào lúc này dùng nó để chiếu sáng vô cùng tiện lợi.

Du Lệ một tay ôm Báo Tuyết, một tay cầm đèn pin, đồng thời quấn chặt quần áo trên người lại.

“Ngọn nguồn âm khí hẳn chính là thứ này” Nhạc Chính Tước vừa nói vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Nơi này là chỗ cánh rừng ở chân núi gần trấn nhỏ, dòng khí hỗn loạn chỉ hướng về bên này, đây cũng là nơi âm khí trấn nhỏ chuyển hướng tới, dường như đây chính là thứ mà người luyện quỷ đứng phía sau muốn nuôi.

Còn đến mức đây là thứ gì, Nhạc Chính Vương tạm thời nhìn không hiểu, nhưng anh ta cũng không ngại giết chết nó.

Nhạc Chính Tước vứt một cây kiếm cho Chử Hiệt, bảo, “Tôi sẽ đi giết nó, phiền anh ở chỗ này canh trận”

Chử Hiệt ừ một câu.

Sau khi an bài xong, Nhạc Chính Tước rút kiếm hướng về phía đồ vật ở phía trước đang giương nanh múa vuốt mà nhào tới.

Tốc độ Nhạc Chính Tước quá nhanh, ánh sáng đèn pin có hạn, chẳng cách nào nắm giữ được hành tung của anh ta, chỉ có thể nhìn thấy con quái vật lên lên cây trong rừng kia đang phân ra rất nhiều sợi đen, muốn cuộn Nhạc Chính Tước tới gần nó, rồi cắn nuốt.

Thỉnh thoảng cũng có một số sợi đen ẩn trong bóng đêm đánh lén họ, đều bị Chử Hiệt giải quyết sạch.

Du Lệ giắt đèn pin bên hông, trong tay cầm cây kiếm gỗ đào, bảo Báo Tuyết leo lên vai cô, dùng chính thân thể ấm áp cọ cổ cô, sưởi ấm cho cô.

Đột nhiên Du Lệ hua kiếm lên, kiếm gỗ đào như đâm thứ gì bị thương vậy, đồ vật đó phát ra tiếng kêu chói tai, ngã xuống mặt đất.

Ánh đèn pin lấp loáng, cũng để cô nhìn thấy rõ thứ đồ vật mà cô cho một kiếm làm bị thương, đó là một động vật người dài ghê tởm, nó có đôi mắt cực lớn, đỏ như máu, cái miệng bị kiếm gỗ đào đâm gây ra vết thương chảy ra máu đen xì, nhuốm toàn âm khí.

Du Lệ hoảng sợ, đây là thứ gì thế?

Lúc này, chung quanh lại xuất hiện một đám động vật giống y đồ vật kia, dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn họ chằm chằm, có thể nhảy lên đánh một kích bất cứ lúc nào.

“Là yêu vật sa đọa”

Chử Hiệt nói, bao bọc lấy cô, một chân nhấc lên đá bay một con yêu vật, đồng thời cũng hua kiếm chém đám đó đang nhào tới đánh chết.

Du Lệ chưa kịp nghĩ đến vấn đề yêu vật thì mẫn cảm phát hiện ra một đám đồ vật lại tới nữa.

Dưới ánh đèn pin mỏng manh, cô thấy rất rõ mấy thứ đó, là một đám ma vật.

Nhưng chỉ trong giây lát, bọn họ đã bị một đám yêu vật cùng ma vật vây quanh, hình thể đám dồ vật này không lớn nhưng động tác thì lại nhanh nhẹn, khiến người ta khó phòng bị.

“Ngao ô!” Báo Tuyết dùng hai móng bám chặt bả vai Du Lệ, tránh cho mình sẽ bị cô ném bay khi đang chiến đấu.

Đối mặt với những yêu vật sa đọa ghê tởm đó, báo Tuyết nhe răng uy hiếp, nhân cơ hội cho một móng vuốt cào tới.

Chử Hiệt trước sau bình thản chống đỡ, cũng chẳng coi chúng ra gì, chỉ cần đám yêu vật và ma vật đến gần thì chém sạch chúng.

Cứ luân phiên tàn sát, đám yêu vật và ma vật đó cũng biết rõ hai kẻ này không dễ đối phó, không nhào tới nữa, mà đứng cách một quãng, nhìn họ chằm chằm.

TRên mặt đất la liệt thi thể yêu vật và ma vật, trong không khí bốc ra một mùi máu tanh tưởi.

Du Lệ tranh thủ thời giờ liếc mắt nhìn con quái vật đang giương nanh múa vuốt ở đằng trước, có thể nhìn thấy động tĩnh thì biết Nhạc Chính Vương đang chiến đấu với nó.

“Mấy thứ này từ đâu tới thế?” Cô nhíu mày hỏi, không rõ vì sao mà lại chạy ra nhiều ma vật và yêu vật đến thế, chúng nó có liên quan gì tới con quái vật kia vậy.

Chử Hiệt đáp, “Không kỳ lạ đâu, tà ám xuất thế, yêu mà đều ra cả”