Mê Mẩn Vì Em

Chương 153




Lúc trời sắp tối công việc xong, nhóm Du Lệ không vội về ngay mà đợi sau khi đoàn phim đi cả, Du Lệ lái xe đưa Chử Hiệt đi dạo chung quanh.

Trên trời cao, có một Kim Điêu đang nấn ná ở đó, phát ra tiếng hót dài. Sau đó không lâu, Du Lệ dừng xe, ôm Báo tuyết, cùng Chử Hiệt xuống xe.

Chung quanh có cỏ nuôi súc vật um tùm, giữa bụi cỏ có đám dê bò đang ăn tự nhiên, cách đó không xa có một cây rất to, cây này là cây yêu, khoảng hai người ôm, cành lá tươi tốt, đứng lặng ở sườn núi giống như một cái ô to, lá cây vàng rụng từ trên xuống phủ đầy thảm cỏ lá vàng.

Mùa thu đã gần tàn, trời đông giá rét sẽ nhanh chóng về vùng đất này.

Lúc hai người đi dưới tàng cây, Kim Điêu đang nấn ná trên bầu trời hạ xuống, đậu trên cây nghiêng đầu nhìn họ.

Tiếp đó có mấy động vật từ sau cây đi ra, có lộc, có mèo, có báo, có chim nước…. Đủ các chủng loại, hơn nữa theo tập tính của chúng tuyệt đối sẽ không tụ tập bên nhau thế này.

Nhưng hiện giờ, đám động vật này lại yêu thương tụ tập cùng nhau.

Du Lệ thả Báo Tuyết xuống, nói với những động vật này đó, ‘Cảm ơn điểm tâm của các em, ăn ngon lắm, chị rất thích”

Mấy động vật nhỏ đung đưa người, kêu một hồi với cô, hoạt bát nhất phải nói tới một con mèo rừng tuổi chưa lớn, nếu không phải bị bạch lộc dẫm chân lên, chắc chắn sẽ thò người đi tới.

Du Lệ cười to, biết rõ đây đều là đám yêu ở trang trại nhà Nhạc Chính Vương, càng thêm hài hòa hơn.

Chử Hiệt đứng bên, thần sắc lãnh đạm, cứ như thế gian này chẳng có chuyện gì khiến anh để ý cả. Mãi cho tới khi đám tiểu yêu kia nói chuyện với Du Lệ có quay đầu lại cười với anh, ánh mắt anh lấp lánh, thần sắc trên mặt ôn hòa hơn chút.

Đại ma đầu ôn hòa vẫn có tính lừa gạt, ít ra cũng khiến một số ít nhóm tiểu yêu bị anh quyến rũ.

“Chị đã đặt mua một số đồ ăn vặt trên mạng mấy ngày trước chắc đến rồi, lúc đó làm phiền các em cho người tới mang giúp cho Thương Mộc Quyết được không?” Du Lệ ôn hòa hỏi chúng, “Dĩ nhiên cũng có lễ vật tặng các em nữa”

Mấy động vật nhỏ lại kêu lên một hồi, đồng loạt gật đầu.

Du Lệ giao lưu với chúng một lúc, rồi nhanh chóng biết tên chúng luôn, là do Chử tiên sinh đứng cạnh đảm nhiệm làm phiên dịch, thuật lại lời nhóm động vật nhỏ cho cô, bảo chúng có thể giao lưu bình thường.

Sau khi ước định tốt với chúng xong, Du Lệ và Chử Hiệt mới rời đi.

Lúc rời đi, Du Lệ lại được nhóm tiểu yêu nhiệt tình tặng quà, đều là một đống trái cây.

Các con vật đứng dưới tàng cây tiễn họ đi, thoạt nhìn lưu luyến mãi không rời, chỉ có bạch lộc tự nhận là lớn tuổi hơn còn trấn định, dùng chân đè lại Báo Tuyết định lén đi theo chân họ rời đi.

Còn những động vật nhỏ khác thì châu đầu lại,  nói hưng phấn liên tục.

(Chị ấy chính là nữ thần Lệ chi của nhóm fan Vân Thố nha, nhìn xinh đẹp lắm đó)

(Tiếc là chị ấy đã có chủ, Nhạc Chính Vương nhà chúng ta không còn chỗ rồi)

(A tuyết ở lâu trong đoàn phim như thế, có thấy cô gái nào xinh đẹp không?)

Báo Tuyết chui ra từ chân bạch lộc, bảo (Chỉ có chị Du Lệ là xinh đẹp nhất thôi)

Nghe Báo Tuyết nói thế, chúng yêu lắc đầu thở dài.

Bạch lộc bảo, (Tuy Nhạc Chính Vương chẳng phải yêu tốt gì, nhưng cũng không vì thế mà bỏ lơ, ấm ức cho ngài ấy đúng không? Nhất định phải tìm một cô gái xinh đẹp dễ nhìn làm vợ cho anh ấy mới được)

Lời này được cả nhóm tiểu yêu nhất trí tán thành.

(Nếu đã không có người nào xinh đẹp như tiểu thư Du nữa, vậy A Tuyết cũng đừng có tới đoàn làm phim nữa, đỡ để con người lại phát hiện ra mày là yêu, rồi lột da mày ra làm quần áo) Bạch lộc lại đe dọa đàn em lần nữa.

Mèo rừng lại sợ tới mức lông sắp nổ tung, thế nhất định không tới gần con người.

Báo Tuyết chớp chớp đôi mắt xanh lam, nói vô cùng ngây thơ (Nhưng mà tui chỉ thích chị Du Lệ, tui muốn tìm chị ấy…)

Bạch Lộc gõ đầu nó một cái (Chẳng phải chị ấy đã nói mấy ngày nữa sẽ tìm chúng ta đó sao? Đợi cô ấy tới đây tìm mày là được, giống đực mà chủ động quá sau này không tìm được vợ đâu)

Mèo rừng ngây ngô hỏi (Là vầy sao? Nhưng Nhạc Chính Vương có nói giống đực cần phải chủ động chút, nếu không không tìm được vợ kìa)

(Vậy mày thấy ngài ấy tìm được rồi à?) Kim Điêu hỏi sắc bén.

Mèo rừng lại ngây ngốc lắc đầu.

(Vì thế tao nói đâu có sai!) Bạch lộc tổng kết cuối cùng.

Sau khi nhóm tiểu yêu nói chuyện xong, Kim Điêu lấy mỏ ngậm chặt Báo Tuyết chạy loạn, cả đám tiểu yêu xua vội dê bò chạy về trang trại.

**

Sau khi trở lại trấn nhỏ, hai người tới quán ăn ăn tạm mấy thứ gì đó rồi về nơi nghỉ.

Vừa trở lại, Chử Hiệt đã được đạo diễn Chung gọi đi, một lát sau mới về.

Du Lệ vừa tắm xong, đang ngồi ở sofa xem kịch bản, thấy anh về, hỏi ngay, “Đạo diễn Chung tìm anh làm gì thế? Chẳng lẽ vì chuyện đám đạo cụ và quần áo sáng nay bị phá hỏng sao?”

Chử Hiệt ừm một câu, thò tay vén chút tóc còn dính nước của cô, vòng vào tay, chẳng để ý bảo, “Mấy thứ đó là do ma vật làm hỏng, đạo diễn Chung bảo anh đêm nay đi xem tình hình thế nào”

Du Lệ thả kịch bản xuống, nhìn anh nghiêm túc, “Thật sự là ma vật à? Tới vì đạo diễn Chung sao?”

Chử Hiệt gật đầu, ma vật lần này không phải tới vì họ.

“Vì sao ạ?” Du Lệ khó hiểu, lần này rõ ràng chẳng có thứ gì dẫn mà.

“Không rõ, anh phải nhìn tình hình trấn nhỏ trước rồi mới chắc chắn được”

Nghe xong, Du Lệ không hỏi lại chỉ nói, “Vậy anh cẩn thận chút nhé”

Tuy Du Lệ cũng rất muốn cùng anh đi xem tình hình thế nào, nhưng nghĩ tới ngày mai phải đóng phim, nếu tinh thần không tốt mà ảnh hưởng tới, đầy là điều cô không chịu nổi, đành bỏ mất ý nghĩ đó đi.

Đêm hôm sau, Chử Hiệt liền rời đi.

Trợ lý Trịnh hỏi, “Chị Du à, tối rồi Chử tiên sinh lại định đi đâu đó ạ?”

“Đạo diễn Chung có việc tìm anh ấy” Du Lệ vừa luyện Yoga vừa nói hàm hồ.

Trợ lý Trịnh là người thức thời, tuy cứ cảm thấy thái độ của đạo diễn Chung với Chử Hiệt hơi lạ thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng Chử Hiệt có bản lĩnh gì đó khiến đạo diễn Chung nhìn khác hẳn.

Không có Chử Hiệt, Du Lệ cũng chẳng có tâm trạng gì mà tập luyện, luyện yoga xong, rửa mặt lên giường nghỉ.

Thu qua đi, nhiệt độ không khí trấn nhỏ mỗi ngày một lạnh, đặc biệt là về đêm thì càng thêm lạnh buốt.

Du Lệ nghe mơ hồ bên ngoài cửa sổ tiếng một loạt tiếng thịch thịch thịch vang lên.

Nửa đêm đúng là thời điểm ngủ ngon, hơn nữa ba ngày do đóng phim quá mệt nên lười để ý những thứ khác. Cô chùm chăn kín đầu, cuộn tròn cả người trong ổ chăn, không thèm nghe tiếng động bên ngoài, lật người ngủ tiếp.

Thanh âm đó vẫn vang lên rất lâu không dừng, tiếc là người trong phòng cũng chưa tỉnh lại.

Cửa phòng lặng lẽ mở ra, một người đi vào, chặn hoàn toàn thanh âm vang lên không ngừng kia.

Trong bóng đêm, người đàn ông đi tới trước giường, trước tiên là lật chăn lên nhìn người ngủ mặt đỏ  bừng, thấy cô ngủ ngon lành, thậm chí cũng không bị âm thanh ngoài cửa sổ quấy nhiễu, mặt mày giãn ra, ngủ càng ngon hơn, bất giác hơi mỉm cười.

Đắp chăn cẩn thận cho cô xong, mới nhìn về phía ngoài cửa sổ, đôi mắt xanh băng lóe lên tia vàng sáng.

Lúc sáng Du Lệ tỉnh lại, thấy Chử tiên sinh đã về, đang nằm chung chăn với cô, nghiêng người, tay đặt lên eo cô theo thói quen, ôm cô vào trong lòng anh.

Nhìn qua bức màn đang lập lòe sáng, Du Lệ nhìn anh ngủ, cẩn thận thò gần lại hôn anh một cái.

Chử Hiệt mở to mắt, trông rất tỉnh táo, chẳng giống như vừa mới tỉnh.

Nếu anh đã thấy rồi vậy lại hôn một cái nữa.

Hôn xong, Du Lệ dựa hẳn vào lòng anh, hỏi giọng nhẹ như bông, “Tối qua anh về lúc mấy giờ? Không ngủ à?”

“Khoảng bốn giờ sáng thì về, có ngủ một lúc” Chử Hiệt nói, thấy đã tới giờ cô dậy, kéo ra dậy theo.

Du Lệ nghi ngờ nhìn mặt anh bảo, “Nhìn không ra là anh đã ngủ đó” Thật sự là anh mở mắt ra tỉnh quá nhanh, không giống như đã từng nghỉ.

Chử Hiệt xoa xoa đầu cô,  “Em quên à, chúng mình có mấy ngày không ngủ cũng không sao”

Lúc đánh răng, Du Lệ hỏi, “Tối qua không có chuyện gì xảy ra chứ?”

“Không có gì” Chử Hiệt vừa rửa mặt vừa bảo, ‘Anh đã bóp chết những ma vật làm hỏng đó rồi, tạm thời chúng không dám xuất hiện lại nữa”

Du Lệ, “…”

Lúc đến trường quay, Du Lệ thấy đạo diễn Chung, thấy ông mắt hơi quầng thâm, nhưng tinh thần lại rất phấn khởi, bộ dạng ấy trông hơi khiếp người.

Du Lệ nhanh chóng biết lý do tại sao đạo diễn Chung lại thế, thì ra tối qua ông ấy cũng đi theo Chử Hiệt ôm cây đợi thỏ, hơn nữa tận mắt thấy cảnh Chử Hiệt bạo lực bóp chết ma vật, với ông lại càng nảy sinh cảm giác an toàn. Vì thế cho dù ngủ không đủ giấc, vẫn khiến ông vô cùng vui sướng, cảm thấy có mặt Chử Hiệt thì nguyền rủa tổ tiên chẳng là gì cả.

Tâm tình đạo diễn Chung đột nhiên vui vẻ, bảo tối lúc xong việc mời mọi người cùng ăn dê nướng nguyên con, cũng nói với Chử Hiệt, “Tối qua anh vất vả rồi, đêm nay nhất định phải ăn cho no, đừng khách sáo”

Nghe thấy thế, Du Lệ ngắm nhìn Chử tiên sinh nghĩ thầm anh sẽ hối hận vì quyết định này.

Chử Hiệt lạnh nhạt đáp lại, “Chỉ giải quyết ít ma vật thôi, căn nguyên cũng chưa giải quyết, cần phải quan sát tiếp”

Đạo diễn Chung, “….. tôi biết rồi”. Thằng bé này không để ông tạm thời vui vẻ một chút được à?

Đợi Du Lệ hóa trang xong, Chử Hiệt ngồi xuống cạnh đạo diễn Chung, nói đột ngột, “Tối qua lúc tôi về, cảm giác được có thứ đồ tới gần”

Đạo diễn Chung tay đang cầm ấm trà trượt một cái, nước trào ra, “Gì cơ?”

“Không phải là quỷ quái mà là yêu vật” Chử Hiệt đáp.

Đạo diễn Chung, “….” Tâm tình nháy mắt bay sạch.

Du Lệ thay xong quần áo đi ra, thấy khuôn mặt đạo diễn Chung vừa rồi rất vui vẻ tự dưng cứng đờ ngồi ở đó, bầu không khí căng thẳng, người cách ba mét không dám tới gần.

Chỉ có Chử Hiệt thì vẫn tự nhiên ngồi bên đạo diễn Chung, hình thành một thế giới chẳng bị ảnh hưởng bất cứ gì cả.

Toàn bộ mọi người nhìn thấy Chử tiên sinh lại khẳng định một lần nữa là Chử Hiệt chắc chắn là một vị bá tổng, biết đâu lại là người đầu tư vào bộ phim này nên không bị ảnh hưởng bởi uy thế của đạo diễn Chung.

Mấy ngày sau, cuối cùng những đồ Du Lệ mua trên mạng cũng được đưa tới trấn nhỏ.

Du Lệ đã giao chuyện này cho trợ lý Trịnh từ lâu rồi, lúc biết đồ vật được đưa tới đây, trợ lý Trịnh đã gọi nhân viên công tác tới giúp ký nhận, sau đó lái xe mang các đồ đó về đoàn phim.

Nhân viên công tác tò mò hỏi dò, “Chị Trịnh, sao tiểu thư Du lại mua nhiều đồ thế ạ?” Hơn nữa trông bên ngoài thì hình như đều là đồ ăn vặt cả.

Trợ lý Trịnh đáp, “Là tặng cho bọn trẻ của trang trại nhà Nhạc Chính tiên sinh, Chị Du và Nhạc Chính tiên sinh cũng được coi như là bạn, có đi có lại mà”

Nhân viên công tác bừng tỉnh hiểu ra, lần trước Nhạc Chính Tước mời họ đến ăn dê nướng nguyên con, chủ trang trại giàu có hào phóng hiện giờ vẫn là đối tượng cho cả nam và nữ đoàn phim tán chuyện. Hết cách thôi, cái vị chủ trang trại này trông thật sự rất đẹp trai, lại giàu có nữa, phong cách lúc lên sàn rất oách, quả thật chính là nam chính của truyện ngôn tình, được mọi người bàn luận sôi nổi.

Nếu không phải đã xác nhận Chử Hiệt và Du Lệ yêu nhau, biết đâu đối tượng tán chuyện lại biến thành Du Lệ và Nhạc Chính Tước cũng nên.

Đồ ăn vặt Du Lệ mua trên mạng rất nhiều, cần phải dùng xe tải nhỏ chở đi mới hết.

Đợi sau khi kết thúc công việc ở trường quay, Du Lệ và Chử Hiệt đã lái xe tải nhỏ đi đến nơi đã hẹn với nhóm tiểu yêu.