Du Lệ ép người xuống, nấp dưới bộ lông xù của Tuyết Lang nhún nhảy, tốc độ như gió.
Mãi cho tới khi họ dừng lại, Du Lệ ngẩng đầu mới phát hiện ra họ đang tránh ở những cột đá khổng lồ, những cột đá cao lớn ấy đã che chắn người họ, mượn khe hở ở đó quan sát tình hình.
Tuyết Lang ngồi xổm trước một tảng đá, đằng trước có một tảng đá to che lại, Vân Thố thì đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn về trước.
Du Lệ bò từ trên lưng Tuyết Lang xuống, Tuyết Lang quay đầu nhìn cô một cái, kêu lên một tiếng ngao ô nhẹ nhàng, cứ như đang có ý hỏi cô định làm gì.
Du Lệ đặt một ngón tay giữa môi nó, nép sang một bên quan sát tình hình.
Núi rừng im ắng, thỉnh thoảng truyền đến một số tiếng động vật kêu gào, có thể thấy diện tích hải đảo này cũng không nhỏ.
Một lúc sau, từ xa truyền tới tiếng ầm ĩ, rồi âm thanh đó tiền tới gần, Du Lệ lập tức rụt đầu lại, sợ đám Ma Binh đi qua phát hiện ra.
Ở đây có Ma Binh, đoán chắc sẽ có Thành Chủ ma tộc cao cấp tồn tại, không rõ đối phương có thể nói ma ngữ hay là ngôn ngữ bên ngoài không.
Ngôn ngữ không thông, thật sự là một chuyện thảm hại.
Du Lệ nghĩ mà đau đầu, trong lòng tính toán xem bọn họ sẽ sống ở Ma Cảnh thế nào.
Từng có kinh nghiệm hai lần vào Ma Cảnh, Du Lệ cũng hiểu ra, trước khi thông đạo xuất hiện lần nữa, bọn họ bắt buộc phải sống ở Ma Cảnh một thời gian ngắn, mới có thể trở lại thế giới hiện thực được.
Muốn sinh sống ở Ma Cảnh cho tốt, điều thứ nhất là ngụy trang thành Ma tộc; thứ hai là phải có chỗ dựa cực kỳ cường đại.
Muốn ngụy trang thành ma tộc cũng dễ, chỉ cần có loại áo choàng che lấp hơi thở là được. Nhưng bọn họ một là người, hai con yêu cũng chẳng có đồ vật gì, ngụy trang thành Ma tộc rất khó; còn chỗ dựa, lại càng không có, không thể dùng cách sống ở A Trát Bỉ Đặc áp dụng vào đây được.
Trong lòng Du Lệ cân nhắc, cảm thấy vẫn phải cố gắng sống ở dã ngoại thì tốt hơn.
Mãi cho tới khi đám Ma Binh kia rời đi, Vân Thố mới khéo léo nhảy tới gần núi đá cạnh Du Lệ và Tuyết Lang, thương lượng với Du Lệ xem sinh sống ở Ma Cảnh thế nào, còn đệ đệ ngốc thì anh ta lờ đi.
Theo ý tưởng của Vân Thố, trước tiên họ phải thu thập tin tức gần hòn đảo này, xem xem tình hình Ma Cảnh thế nào, sau khi biết rõ mới bước đi tiếp theo. Đương nhiên, trong thời gian này, chỉ đành ấm ức cho Du Lệ phải theo họ cùng ăn cùng ngủ ngoài trời rồi.
Với hoàn cảnh không thể tạo cho nữ thần một cuộc sống tốt đẹp khiến Vân Thố thấy tự trách.
Du Lệ cười bảo, ‘Tôi cũng nghĩ vậy, vậy nghe theo Vân Thố tiên sinh đi”
Vân Thố lạnh mặt, lòng càng thêm tự trách, nữ thần thật hiểu chuyện quá, lại còn rất biết quan tâm. Bọn họ là yêu canh rừng núi, đã quen sinh hoạt ở trong rừng, sinh tồn dã ngoại với họ đơn giản như ăn cơm vậy, nhưng nữ thần là con người tay trói gà không chặt, lại càng thích sống yên ổn bình thản, mà không phải theo chân họ sống phiêu đãng ở bên ngoài.
Tuy trong lòng áy náy, nhưng trước khi chưa biết rõ tình hình Ma Cảnh, Vân Thố cũng không dám mạo hiểm quyết định điều gì, hoặc vì tốt cho Du Lệ, để cô ở một nơi an toàn nào đó, nhưng không phải địa bàn của mình, chẳng có nơi nào an toàn cả, chẳng bằng cả nhà ở cùng nhau trong hang.
Tạm thương nghị xong, họ lại trở lại rừng lần nữa, tiện quan sát những Ma Binh đó.
Vân Thố và Tuyết Lang đều là những cao thủ sinh tồn ở dã ngoại, mỗi lần trước khi có ma Binh tới, đã tránh đi kịp thời, nấp trong tối quan sát họ.
Trận quan sát này họ lại phát hiện như Ma Binh đang tìm thứ gì đó vậy.
“Chắc không phải tìm kiếm chúng ta đó chứ?” Du Lệ trầm ngâm bảo, hơi hoài nghi không rõ có phải lúc họ vào Ma Cảnh đã bị lộ hành tung rồi không.
Chẳng lẽ có liên quan tới đám ma vật phục kích họ lúc trước? Tuy ma vật cấp thấp cũng chẳng được đám Ma tộc cao cấp coi ra gì, nhưng có rất nhiều ma tộc cao cấp cũng dùng ma vật cấp thấp để thu thập tin tức.
Vân Thố chưa dám kết luận, dẫn theo Tuyết Lang và Du Lệ trốn tránh đám Ma Binh như chuột trốn mèo vậy.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.
Trước khi màn đêm buông xuống, Vân Thố tìm được một hang động ẩn nấp, vẫn dùng bạo lực đuổi đám ma thú bên trong hang ra ngoài, bọn họ chiếm hang nghỉ ngơi.
Tuyết Lang ngồi xổm trước mặt Du Lệ, cùng Du Lệ chơi trò móng vuốt.
“Tay trái” Du Lệ nói.
Tuyết Lang thò móng vuốt bên trái đặt lên tay trái của cô.
“Tay phải” Du Lệ lại bảo.
Tuyết Lang lại thò móng vuốt bên phải đặt lên tay phải của cô.
Một người một sói chơi trò móng vuốt vô cùng vui vẻ, Vân Thố ở bên nướng mồi, nhìn đỏ cả mắt, cũng muốn hóa thành sói, cùng họ chơi trò móng vuốt. Nhưng nhìn bộ dạng ngây ngốc của đệ đệ, lại không ngờ được có biểu hiện ngốc đến thế trước mặt nữ thần, cố ép luồng suy nghĩ vớ vẩn kia xuống.
Mãi cho tới khi trong hang bốc lên mùi thức ăn thơm nức, nhóm Du Lệ mới dừng trò chơi móng vuốt lại, bắt đầu ăn tối.
Ăn tối xong, Du Lệ đi rửa mặt, dựa vào Tuyết Lang ngủ.
Vân Thố vẫn ngồi ở vị trí gần cửa hang canh như cũ nhắm mắt dưỡng thần, tiện cảnh giới.
Sáng hôm sau họ vẫn trốn tránh đám Ma Binh như chuột trốn mèo, trong lúc trốn cũng tiện tra xét hoàn cảnh chung quanh.
Với sức đôi chân của Vân Thố và Tuyết Lang, thời gian một ngày họ có thể chạy rất xa, nhưng chạy lâu như thế lại chẳng thấy hoàn cảnh chung quanh thay đổi gì, càng khẳng định chỗ này là hải đảo vô cùng rộng lớn.
Để biết rõ tình hình hải đảo, Vân Thố còn thầm tóm được một Ma Binh, vật lộn một hồi mới phát hiện ra ngôn ngữ không biết.
Vân Thố: =khổ ghê=!
Du Lệ đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, thật ra không thất vọng cho lắm, bảo, “Ma tộc này ngăn cách với thế nhân, nên có rất ít hiểu được ngôn ngữ nhân loại, có lẽ chủ nhân Ma Cảnh là một trong số ít đó đi”
Chẳng lẽ bọn họ phải đi dò hỏi ở chỗ chủ nhân Ma Cảnh ư? Vân Thố chưa biết rõ thực lực Ma tộc, không rõ bản thân mình có đánh thẳng được không nữa.
Tuy nói thực lực Ma binh không mạnh, anh ta và Thương Mộc Quyết có thể đối phó được, nhưng Vân Thố cũng không kiêu ngạo tới mức cho rằng Ma Tộc không chịu nổi một kích. Ma tộc hẳn là giống yêu, đều có mạnh và yếu, biết đâu chừng chủ nhân Ma Cảnh là kẻ mạnh nhất trong đám Ma tộc, không rõ thực lực có so được với cấp bậc đại yêu không nữa.
Ngôn ngữ không biết, Vân Thố cũng không có ý định giao lưu với Ma binh.
Len lỏi trong rừng mấy ngày như thế, quần áo trên người Du Lệ cũng hơi bẩn loạn, tuy vẫn xinh đẹp như cũ nhưng cũng chật vật nhiều hơn.
So ra, coi hải đảo như ngọn núi nhà mình nên Vân Thố và Tuyết Lang vẫn y như cũ, không thay đổi cho lắm.
Trong mắt fan hâm mộ, nữ thần có chật vật đi nữa cũng là nữ thần, cứ như bỏ thêm lăng kính dày vậy, vốn chẳng nhìn thấy mặt xấu nào hết. Song Vân Thố cũng biết cứ vậy thì không ổn, cứ vậy tiếp con người sẽ chịu không nổi. Để anh ta thấy vui là, mấy ngày nay nữ thần đi theo họ chạy đông chạy tây, chẳng oán hận câu nào, lúc nghỉ tối lại còn chơi trò chơi với Thương Mộc Quyết nữa, quả thật tốt đến mức khiến ai cũng cảm động.
Không thể không nói, Du cô nương có năng lực thích ứng khác hẳn người ta.
Từ lần đầu tiên biết trên thế giới còn có yêu ma quỷ quái mà nói, cô đã vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh tìm một vệ sỹ cho mình, rồi tự dưng thân lọt vào Ma tộc, cô vẫn nhanh chóng chấp nhận những chuyện này.
Cũng với năng lực thích ứng cường đại thế, để cô đi tới hiện giờ.
Người đàn ông của cô là Ma tộc cô cũng không thèm để ý, còn để ý những chuyện khác sao?
Chạy trốn mấy ngày trong núi, cũng bị những Ma Binh đó đuổi chạy vài vòng, rốt cuộc Vân Thố quyết định dẫn Du Lệ tới nơi Ma tộc ở. Đến mức em trai Tuyết Lang tuy không phải ma thú nhưng cũng biết quá rõ, tiến vào nơi ở Ma tộc, sẽ khiến người ta để ý, chỉ đành chịu đau để nó lại nơi rừng núi.
Lúc Tuyết Lang biết mình bị ở lại, cứ như bị sét đánh ngang tai vậy. Nó kêu ngao ô một hồi, vùi đầu vào lòng Du Lệ ấm ức kêu ô ô.
Du Lệ dịu dàng trấn an nó, xoa xoa đầu nó mấy lần.
Vân Thố nhìn mà ngứa mắt, đệ đệ ngốc của anh ta chẳng có trái tim mẫn cảm và tinh tế, chẳng qua chỉ mượn cơ hội muốn làm nũng với nữ thần thôi, đang định túm đuôi đệ đệ quăng ra ngoài thì đột nhiên lỗ tai anh ta giật giật, cảnh giác chạy tới trước hang.
Tuyết Lang cũng ngước đầu lên, dựng thẳng lỗ tai giật giật, gương mặt sói lúc trước nhìn hơi ngốc đột nhiên lộ ra tia sắc bén của mãnh thú có tính cảnh giác và hung ác.
Chỉ mình Du Lệ nhìn hai anh em mù mịt, nhưng cô biết tính cảnh giác của hai con yêu rất cao, chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra.
Vân Thố trầm mặt lại bảo, “Thương Mộc Quyết, dẫn tiểu thư Du đi”
Tuyết Lang kêu ngao ô một câu, dùng đuôi cuốn Du Lệ ném lên lưng, đuổi kịp chân người anh, chạy vội trong đêm.
**
Trung tâm đảo nhỏ, có một tòa lâu đài nguy nga đứng lặng ở đó.
Lúc một tiếng kêu to vang vọng từ biển sâu lên toàn bộ Ma Cảnh, hải đảo bị chấn động, cả chủ nhân hải đảo cũng bừng tỉnh trong giấc mơ.
Ma tộc cao cấp bước nhanh vào phòng ngủ, vừa đến trước sân phơi, đã thấy đứng ở đó một người một yêu.
Đồng tử Ma tộc cao cấp co lại, nhanh chóng trấn định, dùng giọng nói trơn tru bảo, “Áo Phỉ Nick thân mến, xem ra bia Mễ Nại Tư đã cảm ứng được đồ vật có tương liên với số mệnh của nó, nó đang có ý đồ phá tan gông xiềng”
Chử Hiệt không nói gì, chỉ nhìn về phương xa.
Nhạc Chính Tước quay đầu lại, thấy sắc mặt tái nhợt của Ma tộc như quỷ hút máu, cười hắc một cái, nói, “Anh biết không, anh rất giống một con quỷ hút máu mà tôi vừa bắt được đó”
Trên mặt ma tộc cao cấp lộ ra tia phẫn nộ, ép xuống trong lòng, nói lạnh lẽo, “Tiên Sinh Carlos, đừng có đem những Cổ ma vĩ đại mà so sánh với đám sinh vật hắc ám cấp thấp. Nên biết rằng, tôi và Áo Phỉ Nick là Cổ Ma cao cấp cùng một thời đại đó”
Nhạc Chính Tước nhún nhún vai, “Tôi chỉ trần thuật lại một sự thật thôi”
Nhưng con mẹ nó thật sự lại làm tổn thương lòng tự trọng của Cổ Ma nha!
Cổ Ma trợn mắt tức giận, nếu không phải không đánh lại được Áo Phỉ Nick, đã sớm xua đuổi cái loại con lai đáng ghét này ra khỏi Lôi Nạp Đa Nhĩ rồi.
Nhạc Chính Vương cười khanh khách khiêu khích mấy câu, thấy gã có vẻ tức giận mà nghẹn khuất vì đánh không được, lập tức thấy sảng khoái, lại hỏi, “Đúng rồi, đã tìm được cấp dưới đáng yêu của tôi chưa? Bọn họ là hai con tuyết lang, có bộ lông xù siêu cấp đáng yêu đó”
Cổ Ma chán ghét nuôi vật cưng nói lạnh lùng, “Họ vẫn cứ luôn tránh Ma binh của ta, hết cách tìm ra rồi’
Nhạc Chính Tước như suy tư nói, “Có lẽ là hành vi của các anh khiến họ hiểu lầm, …..Địch, địch thành chủ gì đó ạ, ngài có phải không muốn tìm được họ không nhỉ?”
“Tôi là Địch Mạn Nhân, xin anh nhớ kỹ tên này cho!” Cổ Ma tức giận nói, tức giận tới mức sừng trên đầu thò ra.
Nhạc Chính Tước à một câu, nhún nhún vai, tỏ vẻ khinh thường cách dịch tên của Ma tộc mấy người, anh ta chẳng nhớ nổi.
Địch Mạn Nhân suýt thì không thở nổi, phẫn nộ nói, “Anh cái tên con lai này…”
Chưa nói xong thì đột nhiên bị Nhạc Chính Vương tung một đấm vào hốc mắt, tống mạnh một đấm cho gã bay đi.
Nhạc Chính Tước nhìn Cổ Ma từ trên cao xuống, cười khành khạch bảo, ‘Ta ghét nhất là nghe thấy con lai gì gì đó, nhớ kỹ cho, ta đây là Nhạc Chính Vương vùng Tây Bắc, khác hẳn các ngươi”
Địch Mạn Nhân trợn trừng đôi mắt sưng đỏ nhìn anh ta.
Lúc này Chử Hiệt đang đứng ở sân phơi nhìn ra xa quay đầu nói lãnh đạm, “Đi thôi”