Sáng hôm sau, Du Lệ và Giang Úc Linh bắt đầu giống y con quay bận rộn túi bụi. Bận một hồi, mất cả một buổi sáng.
Cuối cùng cũng có thể thở được, Du Lệ đứng lên thư giãn gân cốt, sau đó rút di động ra, gọi điện cho bạn trai nhà mình, hỏi xem anh có tới không?
“Đang đi trên đường” Chử Hiệt cất giọng trầm ổn dễ nghe vang qua.
Trên mặt Du Lệ cười cười, nụ cười ấy khác hẳn bình thường, xen lẫn bảy phần ngọt ngào, ba phần mềm mại, không rõ nghe được gì đó mà khuôn mặt mỹ lệ ấy dường như sáng lên, hấp dẫn người ta vô cùng.
Mọi người trong phòng nghỉ đều không kìm được lén nhìn qua lưu luyến, mắt không rời đi nổi.
Tầm mắt Giang Úc Linh cũng chuyển tới trên người bạn thân, đột nhiên thấy hơi tò mò cái người nói chuyện ở đầu dây bên kia với cô nàng, không rõ là ai có thể khiến cho cô ấy lộ ra vẻ mặt này, cảm giác như một cô gái đang yêu vậy.
Chẳng nhẽ bạn thân đang thực sự yêu đương sao?
“Anh tới thế nào?” Du Lệ hỏi.
“Đồ Nhĩ Tư đưa anh tới” Chử tiên sinh đáp vô cùng thành thật.
Nụ cười trên mặt Du Lệ càng thêm đẹp hơn, bảo, “Vậy được rồi, đến lúc đó anh gọi điện cho em, em đi đón anh”
Chỉ cần Chử tiên sinh không phải tự lái xe, Du Lệ cảm thấy cái gì cũng tốt hết.
Chử tiên sinh ừm một câu, lại hỏi xem hiện giờ cô đang làm gì.
Sau khi trò chuyện xong, Giang Úc Linh nhân cơ hội hỏi, “Du Lệ, là ai đấy?”
Du Lệ ngước mắt nhìn cô nàng, trong cặp mắt xinh đẹp ấy phảng phất như có ngôi sao lóe sáng, lóe sáng đến mức khiến con tim thiếu nữ đập bình bình, cô mỉm cười tủm tỉm bảo, “Ừ, là vệ sỹ của mình”
Giang Úc Linh nghi hoặc, “Vệ sỹ ư? Là người công ty tìm cho cậu ý à?” Trong đầu chợt hiện lên đám vệ sỹ vóc dáng to cao vạm vỡ, hung thần ác sát và ngập tràn uy hiếp mà công ty tìm cho Du Lệ.
“Đương nhiên không phải rồi!” Du Lệ vội vàng phủ nhận luôn, “Anh ấy là do Dì An tìm cho mình, anh ấy…”
Không đợi Du Lệ nói xong, Hề Từ đã đẩy cửa bước vào.
Hề Từ mặc trên người bộ comple được cắt may khéo léo, tóc được chải chuốt cẩn thận, vai rộng chân dài eo thon, nhìn trông rất giống công tử nhà giàu, hôm nay biến thành chú rể, trông anh rất đẹp trai.
Đôi mắt anh như viên ngọc long lanh sáng, trong vắt xinh đẹp, bước đến trước mặt vợ anh, khom người hôn nhẹ lên trán cô một cái, cất giọng đầy dịu dàng ôn hòa bảo, “Úc Linh, hôm nay trông em xinh lắm”
Giang Úc Linh, “…. Đang có người đây này”
Hề Từ nhìn ra chung quanh, rõ ràng là bộ dạng ôn hòa, nhưng không hiểu sao mà tất cả mọi người chẳng ai dám nhìn thẳng, đồng loạt quay đầu đi, coi như không thấy.
Du Lệ cũng xoay đầu đi, không muốn ăn phân chó này tý nào.
Thấy Hề Từ tới, Du Lệ kiếm cớ ra ngoài, thực ra là đi tìm Chử Hiệt.
Vừa ra cửa, Du Lệ thấy cách đó không xa ba ba Giang và thư ký của ông đang hạ giọng thì thào gì đó, trong tay thư ký cầm một bản danh sách.
Du Lệ đi qua, mơ hồ nghe thấy giọng thư ký đó hơi run rẩy, “…. Giang tổng, làm sao đây? Vị trí này không bố trí được mà”
“Cứ theo bình thường mà chiêu đãi đi, nhưng phải tách họ ra không tập trung với nhau được!”
Ba ba Giang vô cùng trấn định, giọng nhẹ nhàng bâng quơ phân công xong.
Thư ký vẫn hơi không yên tâm, “Chẳng may có kẻ nào mang ý xấu, vung tay đánh nhau ở tại hôn lễ thì….”
Giọng ba ba Giang âm trầm nghiến răng kèn kẹt, ‘Tên nào có gan này thử xem, xem ta có lột da nó không!” Ông vỗ vỗ thư ký, trấn an ông ta, “Đừng lo, dù ta không tính nhưng Hề Từ cũng không bỏ qua được đâu”
Thư ký nghe đến đó, chỉ đành lo lắng sốt ruột cầm danh sách rời đi.
Ba Ba Giang xoay người, nhìn Du Lệ đứng cách đó không xa, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiết, nói, ‘Du Lệ à, sao cháu lại tự dưng ra ngoài thế?”
Du Lệ cười đáp, “Hề Từ đang ở trong phòng với Úc Linh ạ, cháu ra ngoài nhìn xem chút”
Ba ba Giang nhìn nhìn cô, có thể là do tối qua nghe thấy vợ mình nói thế, giờ nhìn cô, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn vậy.
Một cô gái nhỏ vốn đã quá xinh đẹp rồi, hôm nay làm phù dâu, cô ăn mặc lộng lẫy, càng đẹp rực rỡ, những con yêu đến tham gia tiệc cưới đó chẳng con nào so được với cô – tiền đề là những con yêu đó chưa phóng thích yêu lực ra biến thành bộ dáng loài yêu, bảo cô là yêu chắc ai cũng tin hết.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi thư ký Lý báo cáo, ba ba Giang tự dưng thấy hơi lo lắng.
Cô gái xinh đẹp rất dễ khiến những phi nhân loại đó để ý.
Hôn lễ hôm nay, cái gì mà đầu trâu mặt ngựa cũng đều tới cả, người, yêu, ma, quỷ, thiên sư…. gì gì đó, có thể nói hôn lễ này quả thật tụ tập đủ loài người và phi nhân loại, chưa từng có từ trước tới nay.
Một cô gái nhỏ xinh đẹp như thế, không rõ có con người hay phi nhân loại nào mắt mù mà ra tay với nó không nữa? Không được, nói gì thì nó cũng là đứa bé mình che chở, tóm lại không thể để những kẻ đó làm rối loạn hủy hoại được.
Ba ba Giang lập tức dặn dò cô, “Du Lệ à, hôn lễ hôm nay có rất nhiều người tới, đồ vật rối tung cũng có nhiều, cháu đừng có chạy loạn nhé, bảo vệ tốt bản thân là được”
Du Lệ:???!!!
Ý ba ba Giang là gì nhỉ? Hôn lễ Giang thị sao có thứ đồ vật linh tinh rối loạn gì chứ?
Du Lệ còn chưa kịp hỏi rõ ba ba Giang đã bị người ta gọi đi mất rồi.
Du Lệ đành để đầu nghi ngờ, tiếp tục đi ra ngoài, tiện gửi tin cho Chử Hiệt hỏi xem anh đã tới chưa?
Chử Hiệt cũng không đáp, không rõ đang làm gì, Du Lệ cầm điện thoại, đi dạo ở gần đó, thưởng thức cảnh sắc của vườn hoa Giang thị.
Trong vườn hoa có một đám người hầu đang bận rộn, cô tìm người lấy đồ uống, ngồi xuống một góc đợi tin của Chử Hiệt.
Nhưng tin Chử Hiệt chưa đợi được thì lại gặp được một nhóm thiên sư.
Sở dĩ thấy họ là thiên sư chỉ bởi có Mễ Thiên Sư ở trong đó, lại thấy những kẻ đó đang đứng tán gẫu một chỗ với Mễ Thiên Sư, trên người họ có đủ khí chất khác người thường, khí chất ấy cô chứng kiến qua thiên sư đều trùng khớp.
Du Lệ rất có cảm tình với thiên sư, lúc Mễ Thiên Sư đi qua có hỏi anh một câu.
Mễ Thiên Sư theo bản năng quay đầu nhìn lại, lúc nhìn thấy Du Lệ trốn ở góc phòng, hai mắt trợn to hết cỡ, vừa mừng vừa sợ a lên một tiếng.
Du Lệ vội vàng dựng ngón trỏ đặt ở mỗi trước (Ý là im lặng đó).
Mễ Thiên Sư lập tức im bặt, nhìn nhìn khắp chung quanh, ở đây ngoài thiên sư ra thì cách đó không xa còn có một đám yêu ăn mặc chỉnh tề, trông giống như đã thành đạt trong xã hội vậy, bất giác thấy hơi lo.
Anh ta vừa lẩn tới chỗ góc Du Lệ ngồi, vừa mừng vừa sợ bảo, “Nữ thần, sao cô cũng ở đây thế?”
“Hôm nay tôi là phù dâu đó” Du Lệ cười giải thích, lại hỏi anh ta, “Nhưng các anh thật ra sao lại ở chỗ này vậy?” Chẳng lẽ cũng nhận được thiệp mời của Giang thị sao? Du Lệ không ngờ Giang thị cũng có hợp tác với tổ Dị Văn, có thể thấy rõ thực lực Giang thị ra sao.
Nào ngờ Mễ Thiên sư lại bảo, “Hề lão đại mời chúng tôi tới đó”
Du Lệ cũng sửng sốt, đáp án ngoài dự đoán này trong bất chợt cô cũng nghĩ là mình nghe lầm. Hề Từ sao lại biết thiên sư nhỉ? Anh ấy có quan hệ gì với thiên sư chứ? Không phải là một thanh niên làm công trẻ tuổi vất vả ngược xuôi đó à?
“Anh gọi Hề tiên sinh là Hề lão đại sao? Anh ấy cũng là thiên sư à?” Du Lệ hỏi dò.
Mễ Thiên Sư cũng không nghĩ nhiều, Du Lệ là bạn thân của Giang đại tiểu thư, hơn nữa Chử Hiệt cũng là thiên sư – tuy không có hơi thở của thiên sư, Du Lệ cũng được coi như một người lẫn lộn trong giới thần quái, có một số việc có nói với cô cũng không sao.
“Hề lão đại không phải là thiên sư nhưng là nhân viên ngoài biên chế của tổ Dị Văn”
Du Lệ, “….” Vì thế mới nói hóa ra là biết nhau à?
Tuy thân phận Hề Từ ngoài dự đoán, nhưng Du Lệ cũng không đem thân phận anh đẩy lên quá cao, nhanh chóng chấp nhận ông chồng của bạn thân mình hóa ra cũng là nhân sĩ trong giới thần quái.
Rất có duyên đó.
“Nữ thần, sao cô lại ở đây? Không ở cùng với đại tiểu thư à?” Mễ Thiên Sư hỏi, đôi mắt lặng lẽ nhìn một đám người nước ngoài đang được người hầu dẫn tới kia, mí mắt Mễ Thiên Sư giật giật.
Trong lòng anh ta thầm nói, đã có thiên sư và yêu thì thôi đi, sao cả đám người giáo đình cũng tới nữa không biết? Chắc có cả quỷ hút máu cũng cùng tới nữa chăng?
“Hề Từ đang ở cùng cô ấy, tôi tới đây tìm Chử Hiệt”
Du Lệ nói, cũng thò đầu ra thăm dò bên ngoài, tương tự cũng nhìn thấy đám người nước ngoài kia, lại nhìn thấy có một người quen trong đó nữa.
Đối phương chắc cảm giác được ánh mắt cô nhìn, cũng quay đầu lại, lúc bốn mặt chạm nhau, anh ta sững sờ, sau đó gật đầu với cô, lộ ra nụ cười anh tuấn mê người.
Mễ Thiên Sư nhạy bén phát hiện ra ánh mắt người nước ngoài kia, nói thầm, “Tên đó là ai thế? Cười trông thật ghê tởm”
Du Lệ lườm anh ta một cái, rất muốn hỏi rằng anh là người nghiêm túc à? Rõ ràng là nụ cười của nam thần khiến hàng vạn thiếu nữ mê say mà, miệng đáp, “Anh ấy là Luda – Holson, nghề chính là cha xứ Giáo Đình, nghề phụ là một siêu sao nổi tiếng, kiếm được rất nhiều tiền đó”
Sau khi Mễ Thiên Sư nghe xong, chép miệng, “Thì ra là anh ta”
Người Phương Tây thường không hay nhận ra diện mạo người Phương Đông, tương tự Mễ Thiên Sư cũng không phân biệt được diện mạo người phương Tây, thỉnh thoảng cũng tính sai. Tuy đã biết Luda, trước đó hai người từng tiếp xúc rồi, nhưng Mễ Thiên Sư lại kỳ lạ là không nhớ rõ diện mạo của anh ta, để người khác nhắc mới nhớ ra.
Lát sau, Luda cũng đi tới chỗ Du Lệ bên này.
Anh ôn hòa cười chào cả hai người, cười nói, “Anita, hôm nay cô rất xinh đẹp, không ngờ lại thấy được cô ở đây. Đúng rồi, cô cũng tới tham gia hôn lễ à? Sao không thấy Chử tiên sinh đâu vậy?”
“Anh ấy vẫn đang trên đường đi, sẽ nhanh tới đây thôi” Du Lệ tò mò hỏi anh ta, “Hôm nay tôi làm phù dâu, còn anh? Người giáo đình các anh cũng tới cả sao?”
Luda cho câu khẳng định.
Du Lệ càng thấy kỳ lạ, “Giáo đình các anh…. sao tự dưng lại tới tham gia hôn lễ thế?” Chẳng lẽ Giang thị còn hợp tác cả với giáo đình nước ngoài nữa à? Tóm lại nguyên nhân chắc không phải là Hề Từ đó chứ?
Luda cười bảo, “Đại Yêu Vương phương Đông các cô kết hôn, giáo đình chúng tôi dĩ nhiên phải cử đại biểu tới đây chúc mừng rồi, là thể hiện thành ý!”
“Đại Yêu Vương kết hôn á?” Du Lệ lẩm bẩm lặp lại, trong lòng có dự cảm không tốt.
“Đúng vậy, Tết Trung Nguyên năm ngoái, có một số ít Ma tộc lẩn vào phương Đông phi pháp, khiến Hề Triển Vương bị không ít phiền phức, chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi sâu sắc…”
Ánh mắt Du Lệ nhìn anh ta đăm đăm, sau đó anh ta nói gì thêm nữa cũng nghe không rõ, chỉ nhớ kỹ một cái tên: Hề Triển Vương!
Đây là lần thứ hai cô có nghe nói tới tên này, rốt cuộc mới ý thức được, quả nhiên Hề Triển Vương là một danh hiệu, không phải là tên.
Hề Từ, Hề Triển Vương, Đại Yêu Vương….
**
Hề Từ ra khỏi phòng nghỉ, nhìn nhìn, một đàn em đi tới, hỏi dò, “Lâm Đạt, cậu có nhìn thấy Du Lệ đâu không?”
Lâm Đạt ăn mặc bộ vét đen, gương mặt búp bê khiến cậu ta nhìn trông rất non, bảo, “Không để ý lắm, ngài muốn tìm cô ấy à?”
Hề Từ ừ một câu, “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, Úc Linh bảo ta tìm cô ấy về”
Sau khi Lâm Đạt nghe xong lập tức đi tìm người ngay.
Sau khi Lâm Đạt rời đi, Hề Từ cũng không rảnh rỗi, anh đi tìm cha vợ trước, hỏi thăm tình hình, biết hiện giờ tất cả vẫn ổn, cũng biết được lo lắng của cha vợ, Hề Từ trấn an cha vợ dăm ba câu xong thì đi ra bên ngoài.
Anh thử nhìn xem có kẻ nào to gan dám quấy rối trong hôn lễ của anh.
Vừa đi xuyên qua khu nhà ấm trồng hoa Tử Lan, một người đàn ông đối diện đi tới khiến anh bất giác dừng bước lại….