“Cô chắc chắn cô gái Đông phương kia là con người mà không phải là Ma tộc chứ?”
Trong căn phòng tối om, có năm người tránh tầm mắt Ma tộc tụ tập ở cùng một chỗ an toàn, nhỏ giọng trao đổi tin tức.
Nydia khẳng định, “Tôi chắc chắn, cô ấy không có sừng”
“Thành chủ ác ma cũng không có sừng mà” Một nam nhân có thân hình cao to nói đầy sắc bén.
Một nam nhân có dáng gầy lùn phụ họa theo, “Đúng đó, tuy đại đa số Ma tộc có sừng dài, nhưng cũng có ma tộc không có sừng dài, đây cũng không phải là tiêu chuẩn để phán đoán có phải là Ma tộc không nữa. Nydia, cô nói đi”
Nydia vẫn không tức giận vì họ nghi ngờ, dùng một giọng khẳng định đáp, ‘Tôi có thể chắc chắn, cô ấy không phải là Ma tộc! Có còn nhớ đêm chúng ta đi vào A Trát Bỉ Đặc không? tôi có hỏi qua người hầu khác trong lâu đài rồi, lúc ấy cô ấy cũng được mời tham gia tiệc tối của A Kỳ Bác Nhĩ Đức, chỉ có con người mới được mời tham gia tiệc tối thôi, nếu không sẽ bị toàn bộ A Trát Bỉ Đặc đuổi đi”
Con người cọn tham gia “trò chơi ác ma” ở đây đều hiểu rõ tình hình của trò chơi, dĩ nhiên biết tính đặc thù của con người ở A Trát Bỉ Đặc, chỉ có tham gia tiệc tối của chủ nhân thì mới được A Trát Bỉ Đặc tán thành, cũng tiện ở lại tham gia trò chơi.
Sau khi được Nydia khẳng định là thật, những người ở đây đều không thể tưởng tượng nổi.
“Thêm nữa, cô ấy có vẻ có quan hệ tình nhân với một Ma tộc” Nói tới đây, trên mặt Nydia lộ ra nét kinh dị, “Vị Ma tộc đó chắc rất cường đại, anh ta cũng không có sừng”
Toàn bộ thành A Trát Bỉ Đặc, chỉ có mỗi thành chủ là Ma tộc không có sừng thôi.
Những người này cũng tiện phán đoán thân phận Ma tộc, đều không phải lấ sừng là chính, không phải cứ có sừng dài thì mới lợi hại, mà ngược lại không có sừng, vóc dáng Ma tộc gần với loài người nhất chắc mới là kẻ lợi hại nhất.
Nghe nói thế, những người ở đây đều sững sờ.
Tiếp đó, người đàn ông cao lớn nói ngay, “Nydia, cô cố gắng tranh thủ liên lạc với cô ấy xem” Ngừng chút, gã cười bảo, “Rốt cuộc chúng ta đều là con người, ở cái nơi thế này, con người và con người cùng chăm sóc lẫn nhau mới đúng”
Nydia nói bất đắc dĩ, “Bá Ân, anh biết đó, hôm trước tôi cũng có liên lạc với cô ấy, hẹn cô ấy gặp lúc ba giờ sáng, nhưng mà cô ấy không tới”
Tuy Nydia hẹn gặp, nhưng cô ta cũng không tới đúng hẹn, rốt cuộc ban đêm ở lâu đài cũng nguy hiểm quá, chỉ hơi bất cẩn chút sẽ bị Ma tộc ẩn nấp trong chỗ tối lôi đi. Nhưng cô ta là nửa người hầu ở lâu đài, cũng cố gắng để ý kỹ cô gái Đông Phương đó, dĩ nhiên cũng biết cô ấy không xuất hiện.
Cô ta có ý muốn thử xem tình hình cô gái Đông Phương kia thế nào, cô ta không tới cũng không thấy thất vọng lắm.
Nghe thấy Nydia nói, những người ở đây đều có suy nghĩ khác nhau.
“Có thể chắc chắn thái độ của cô ấy không?” Bá Ân hỏi.
Nydia lắc đầu, cô ta vốn chẳng có cơ hội tiếp xúc với cô gái Đông phương kia, lúc nào cũng có Ma tộc đi kè kè cô ấy, không tiếp cận nổi. Trừ lần đó ra, địa vị cô ấy ở lâu đài chắc còn cao hơn đám tham gia trò chơi như bọn họ nhiều, Nydia đến giỡ vẫn không hiểu nổi, là một con người, vì sao những Ma tộc đó lại vô cùng cung kính với cô gái ấy đến thế.
Chẳng lẽ là vì vị Ma tộc ở cạnh cô ấy sao?
Nydia không tin Ma tộc sẽ đối xử tốt với người tình con người như thế, theo suy nghĩ bình thường mà nói, con người và Ma tộc, đại đa số con người chỉ được xem như đồ chơi nhỏ cho Ma tộc thôi không phải sao?
“Mặc kệ nói thế nào thì cô ấy cũng là con người, có thể thử liên hệ xem” Kẻ gầy lùn không chịu từ bỏ cơ hội tốt như thế.
Nydia nhìn đám người ở đây đang mong đợi, chỉ đành gật đầu.
Bọn họ đều vì mục đích bản thân mà tự nguyện bị ác ma mê hoặc, đi vào nơi dị vực này tham gia trò chơi, dĩ nhiên hy vọng có thể sống mà về, hơn nữa cũng có thể thực hiện được nguyện vọng.
Bá Ân bảo, ‘Ngày mai là trò chơi săn thú, không rõ cô gái Đông phương kia có đi không nữa, nếu cô ấy cũng đi, thì thử liên hệ với cô ấy xem”
“Biết rồi” Mọi người đồng loạt đáp.
Tiếp đó, họ cùng bàn bạ tình hình trò chơi săn thú, trao đổi tin tức lấy được gần đây với nhau,l rồi lo lắng sốt ruột rời đi.
Nydia đi trên hành lang yên tĩnh trong lâu đài, nghiêng đầu nhìn nhìn không trung trên hành lang bên đó, mặt trời màu cam đang dần xuống núi. Bóng đêm xuống ở Ma Cảnh cực kỳ nguy hiểm, loại nguy hiểm này không phải đến từ Ma tộc mà là…
“Hắc hắc, xem này, ở đây có một tiểu khả ái nhân loại này?”
Một giọng sắc nhọn vang lên, cả người Nydia cứng đờ, nhìn một nam tính Ma tộc từ sau một cây cột bước tới, đôi mắt đỏ sậm đầy hưng phấn nhìn mình, trong mắt lập lòe dục vọng tham lam.
Nydia cúi đầu, nhìn thấy bóng nam tính Ma tộc xuất hiện phía sau, bóng dáng ấy vẫn không đứng yên vì chủ nhân, mà ngược lại như là một bóng quỷ quái nào đó, kéo dài vô hạn trên mặt đất, lan tràn tới chỗ cô ta đứng, bộ dạng giương nanh múa vuốt, cứ như đang ẩn dấu một con quái vật vậy.
Sắc mặt Nydia hơi tái nhợt.
Là kẻ tham gia trò chơi, chỉ cần họ tuân thủ quy tắc, những Ma tộc này cũng không chủ động làm họ bị thương.
Nhưng bóng của họ thì lại có thể, nếu gặp phải bóng Ma tộc, không kịp thời tránh thoát, sẽ bị bóng này cắn nuốt, kết cục như thế nào không ai rõ, vì người bị bóng ma tộc cắn nuốt chưa thấy xuất hiện nữa.
Mắt thấy cái bóng kia đang lan tràn tới chân mình, Nydia không nói câu nào xoay người bỏ chạy.
Ma tộc ở đằng sau hưng phấn đuổi theo, khóe mắt Nydia thấy thấp thoáng cái bóng tương tự Ma tộc in trên tường cũng đang đuổi theo bắt cô ta, vươn bàn tay màu đen định túm lấy cô ta.
Nydia càng chạy trốn thật nhanh. Cô ta muốn nhanh nhanh nữa! Tuyệt đối không thể chết ở chỗ này được!
Lúc Nydia cảm giác được sự trói buộc ở đằng sau, trong mắt lóe lên tuyệt vọng và hoảng sợ, đột nhiên thấy ở chỗ rẽ hành lang gấp khúc có một con người đang đi tới.
Đây là một người Đông Phương vô cùng xinh đẹp!
Dù không cách nào phân biệt được gương mặt của người Đông phương hay người Tây Phương nhưng lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của cô đã bị kinh diễm, vì cô thực sự quá xinh đẹp, và lúc cô thành người tình của một vị Ma tộc, Nydia khiếp sợ quá mức, nhưng lạ là vẫn chấp nhận được chuyện này.
Xinh đẹp tồn tại khiến con người ta nổi lên dục vọng, kể cả Ma tộc cũng vậy.
Nydia vội vàng chạy tới chỗ cô. Lúc cô vọt tới trước mặt cô gái Đông phương xinh đẹp đó, Nydia cảm giác được cái bóng đang đuổi theo sau cô ta do dự, trong nháy mắt cô ta thở phào.
Cô ta đánh cuộc quá chuẩn!
Du Lệ thò tay giữ chặt lấy Nydia khi cô ta nhào tới đây, thấy cái bóng đen đáng sợ đang đuổi theo phía sau cô ta, trên đầu bóng đen đó là một Ma tộc.
Ma tộc đứng ở đó, bóng đen hiện ra từ gót chân của gã trải dài trên mặt đất rồi lan tràn khắp nơi.
Đôi mắt Ma tộc đỏ sậm đầy tham lam và máu tanh, loại ánh mắt ấy Du Lệ đã nhìn thấy quá nhiều, ma vật có mà quỷ hút máu cũng có.
Ma tộc cũng không rời đi ngay, hai mắt gã nhìn Du Lệ chằm chằm, cái bóng đen lan ra khắp nơi đột nhiên co rút lại, sau đó dò thử lan về phía hai cô gái loài người.
Du Lệ cau mày, chỉ đứng ở đó lạnh nhạt nhìn.
Ngay lúc bóng đen bọc lấy cô, đột nhiên trong bóng đen phát ra tiếng kêu kỳ lạ thảm thiết, cái bóng đen đột nhiên rụt trở lại trong nháy mắt.
Sau khi bóng đen biến mất, sắc mặt Ma tộc cũng trở nên tái nhợt đi, nhìn cô vừa kinh vừa sợ, chậm rãi lùi lại đằng sau cuối cùng biến mất ở cuối hành lang.
Hành lang gấp khúc yên tĩnh hẳn, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của Nydia.
“Cảm, cảm ơn cô…” Nydia lẩm bẩm nói.
Du Lệ như đang suy nghĩ gì đó về hướng Ma tộc biến mất, mãi sau mới nhìn về phía Nydia, Nydia cũng nhìn lại cô.
“Meo!”
Nghe tiếng kêu nũng nịu vang lên, lúc này Nydia mới phát hiện ra trên vai đối phương còn có một con….mèo màu đen nằm đó.
Chắc là mèo rồi, tuy cái đuôi của nó có vẻ hơi lạ, bộ lông thì xù thành một cục, trông ý như cái đuôi thỏ vậy.
Nydia ôm lấy ngực hơi đau vì chạy mà thở hồng hộc, bảo, “Lần này cảm ơn cô, tôi, tôi nợ cô một ơn cứu mạng” Tuy vừa rồi cô ta không thấy được vì sao cái bóng lại biến mất, nhưng không còn nghi ngờ gì, cô ta có thể thoát khỏi bóng dáng Ma tộc hoàn toàn là bởi đối phương.
Du Lệ à một câu, không để ý đáp, “TRời tối rồi, cô vẫn nên về đi”
Nydia bật thốt lên hỏi, ‘Cô ở đâu?’
Du Lệ khó hiểu nhìn cô ta một cái, cứ tưởng cô ta nhìn thấy mình và Chử Hiệt ở chung một chỗ chắc cũng hiểu là cô và bọn họ khác hẳn nhau, không cần lo lắng gì.
Nydia cũng thấy mình hỏi quá ngu, cô ta lấy lại bình tĩnh, hỏi nhỏ, ‘Cô và cái vị Ma tộc đó…. là tự nguyện à?”
“Đương nhiên”
Sắc mặt Nydia hơi thay đổi, nói, “Trò chơi săn thú ngày mai cô có tham gia không?”
Du Lệ lạnh nhạt ừ một câu.
Thấy cô thoạt nhìn có vẻ hơi lãnh đạm nhưng cũng không vì có người yêu là Ma tộc mà giúp Ma tộc, Nydia cảm thấy khả năng hợp tác với cô rất được.
Sau khi Nydia rời đi rồi, Du Lệ ôm tiểu Hắc Cầu tiếp tục đi về phía trước. Lúc trời vừa tối, quả thật ban đêm ở lâu đài rất nguy hiểm, cái cảnh vừa gặp kia, càng thêm chứng minh suy đoán của cô, nguy hiểm không những vì những Ma tộc đó mà còn có những vật nấp trong cái bóng của họ nữa.
Từ buổi tối tham gia tiệc tối của A Kỳ Bác Nhĩ Đức ấy, Du Lệ đã phát hiện ra. Nhưng nhìn tình hình vừa nãy thì thấy, cái bóng của Ma tộc vẫn không cách nào làm cho cô bị thương được.
Sờ sờ vào chi bảo gia truyền trên cổ, trong lòng Du Lệ thở phào, cô phát hiện ra chỉ lúc Ma tộc có ác ý với cô, muốn nhằm vào để công kích cô thì sẽ bị chi bảo gia truyền ngăn cản.
Tới lúc trời tối đen hoàn toàn, Du Lệ trở lại phòng.
Tiểu Hắc Cầu đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài kêu meo một tiếng, Du Lệ tiến lại gần, đúng lúc nhìn thấy dưới quảng trường có một đám Ma tộc mặc lễ phục sang quý đang đi qua, rõ ràng trời không trăng không sao nhưng phía sau họ lại có một đám bóng đen như hình với bóng đi theo, đám bóng đen ở trên mặt đất giương nanh múa vuốt lan tràn, đối lập hẳn với cả đám Ma tộc ăn mặc nghiêm túc, đứng đắn và sang trọng kia.
Mãi cho tới khi họ biến mất, Du Lệ mới cảm thấy tòa lâu đài này còn nguy hiểm hơn cô tưởng tượng nhiều.
Cô cũng rõ mấy ngày này cô có thể mới nhìn thấy một mặt vô hại của lâu đài, kể cả a Kỳ Bác Nhĩ Đức nữa, cũng đều không phải biểu hiện ra ngoài đơn giản như gã vẫn thể hiện ra vậy.
**
“Hắt xì!”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức hắt xì một cái, dùng cái khăn tay màu bạc bịt mũi, nói, ‘Chắc chắn có người đang nghĩ tới tôi! Anh bảo có phải không Ảo Phỉ Nick?”
Chử Hiệt lạnh nhạt lườm gã một cái, chẳng thèm để ý tới vẻ tự luyến của gã.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức cười hắc một câu, “Áo Phỉ Nick thân mến, sao anh cứ lúc nào cũng phong tình khó hiểu thế chứ, cái con mồi nhỏ của anh sao chịu nổi anh nhỉ? Có cần tôi nói không, chỉ một con người thôi mà, muốn sao mà chẳng có? Mai là ngày săn thú, thực sự là cơ hội tốt đó, anh nhất định phải nắm chắc lấy, tranh thủ….Ngao!”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức kêu lên một tiếng thảm thiết, chân trượt thẳng tắp từ trên cầu tháng xuống, lăn thẳng xuống tới tận tầng ngầm trong lâu đài. Chử Hiệt đứng ở đầu thang lầu, sắc mặt thản nhiên, cứ như chẳng có việc gì vậy, rụt chân đá A Kỳ Bác Nhĩ Đức xuống tận chân cầu thang lại, rồi bình thản đi xuống.