Chương 35:
Theo thường lệ thì tiết tự học buổi tối ngày thứ tư là để giải đáp nghi vấn.
Sau khi Cảnh Nhã Diễm ăn xong cơm chiều, cô sửa sang lại toàn bộ bài tập của cả lớp rồi tính toán đi nộp cho thầy Chu Quang Kiệt.
Trước khi đi, theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn khắp lớp, không khí trong phòng học có chút kỳ quái.
Chỉ có vài người lèo tèo ngồi trong lớp, nhưng cặp của tất cả mọi người vẫn còn, cũng không thấy ai trốn về trước.
Hoặc là đám người này lại chơi bóng ở sân bóng rổ nhỉ? Ánh mắt Cảnh Nhã Diễm liễm khởi, ôm chồng bài tập đi tới văn phòng chủ nhiệm.
Trong văn phòng, sương khói gay mũi, mấy cô chủ nhiệm đang dựa bên cửa sổ hít mây nhả khói, nói chuyện phiếm chủ đề là thành tích thi thử của năm 3.
Lần thi thử này so với những trường thực nghiệm của tỉnh thì như nào?
Nghe nói chẳng ra gì, mấy thầy cô chủ nhiệm năm 3 lo lắng tới nỗi tóc muốn trọc hết rồi, mấy hạt giống cũng không phát huy được trình độ bình thường.
Dựa theo lệ những năm qua thì trường chúng ta thi vào những trường đại học TOP 2 cũng phải được 40-50 đứa, nhưng qua lần thi thử này thì phỏng chừng 30 đứa cũng không có.
Tại sao lại kém như vậy.
Thì có thể là do vội vàng, hơn 120 đứa dùng cả điểm thể dục để cộng điểm, bị tố cáo, rồi thẩm tra lại, cuối cùng chỉ có một đứa dùng bản lĩnh thật để có điểm cộng thêm, còn lại đều bị hủy bỏ.
Chậc, vậy có tiền cũng không thể làm gì rồi, thi đại học đã tới gần như vậy, chắc phụ huynh đám học sinh này gấp gáp tới điên mất.
Nhất định rồi, nhưng mà khóa chúng ta cũng nhẹ nhàng rồi, cộng điểm đã bị hủy bỏ, giờ toàn dựa vào bản lĩnh thôi.
Đúng vậy, chất lượng khóa của chúng ta không tồi, ít nhiều là do chủ nhiệm khối anh minh, đem toàn bộ rác rưởi tập trung hết vào lớp A5.
Ha ha, thật sự là con sâu làm rầu nồi canh.
Hai vị cô giáo buôn chuyện tới tận hứng, thừa dịp thầy Chu Quang Kiệt không ở đây, không chút kiêng nể nhục nhã học sinh lớp A5.
Rác rưởi, cặn bã của xã hội, thất học...
Cảnh Nhã Diễm nhíu mày, khi cô đi vào động tác rất nhẹ cho nên không có người chú ý tới cô.
Mặc dù có chú ý thì cũng không biết cô học lớp nào.
Rầm!
Cảnh Nhã Diễm đem chồng bài tập vỗ xuống bàn.
Bàn làm bằng gỗ rỗng, cho nên thanh âm va chạm rất lớn.
Hai cô giáo giật mình hoảng sợ khiến cho tàn thuốc trên tay rơi xuống quần áo, tàn thuốc vẫn nóng, mơ hồ vẫn còn tia lửa đỏ, dính lên váy công sở một cái, ngay lập tức chiếc quần có thêm một vệt den.
Ai đó! Không gia giáo gì cả!
Ở văn phòng phải nói nhỏ chút!
Cảnh Nhã Diễm lạnh lùng liếc mắt nhìn quét qua bọn họ, ngữ khí cứng rắn nói:
Rác rưởi lớp A5 vốn dĩ không có gia giáo đâu ạ, mong các cô thông cảm.
Trên mặt hai cô giáo đều có chút xấu hổ, nhưng sau đó bọn họ lại lấy danh nghĩa là cô giáo mà trách mắng cậu:
Nha, quăng vở để xả giận phải không?
Em cảm thấy tôi không nói đúng à? Lớp các người từng người từng người một trừ bỏ gây phiến toái cho trường thì còn có thể làm gì?
Cảnh Nhã Diễm kéo nhẹ khóe môi nói:
Cô là giáo viên, sau lưng lại nói học sinh như vậy thì còn gia giáo ở đâu ạ?
Lập tức sắc mặt hai cô giáo trầm xuống.
Phản rồi, âm dương quái khí cho ai xem hả?
Cô có gì không phục chứ, tối nay mấy người gây rối còn chưa đủ náo nhiệt hay sao, chuẩn bị tiếp tục gây rối ở văn phòng nữa sao?
Cảnh Nhã Diễm nhướng mày, trong mắt lộ chút nghi hoặc.
Tối nay? Bọn họ rõ ràng tan học như bình thường, đi ăn cơm rồi chờ vào tiết tự học buổi tối.
Rốt cuộc là gây rối cái gì?
Một vị giáo viên tỏ ra vui vẻ tới khoa trương:
Không phải không biết đó chứ? Bạch Bảo Đình lớp các cô không phải đã kéo toàn bộ lớp đi hay sao?
Cảnh Nhã Diễm mím chặt môi, không lên tiếng, bình tĩnh nhìn vị cô giáo kia, chờ thấy giải thích.
Bạch Bảo Đình lại mang theo người đi gây sự với đám học sinh trường cao trung giáo dưỡng gần đây, thầy Chu chủ nhiệm lớp đã đi tìm rồi.
Một năm vài lần như vậy, còn gây ra một đống việc lung tung rối loạn, sau đó lại để mẹ cô ta tới giải quyết.
Cô trừng mắt với tôi thì có lợi ích gì, xem những việc bọn họ làm đi, đây là những việc mà học sinh đứng đắn có thể làm hay sao.
Kéo bè kéo lũ đánh nhau, tự cho mình là siêu phàm, thật ấu trĩ.
Tay Cảnh Nhã Diễm nắm chặt thành quyền, hàm răng cắn lấy môi dưới, không rên một tiếng, bước nhanh trở về lớp.
Lớp vẫn trống rỗng như cũ, thiếu hơn một nửa lớp.
Bạch Bảo Đình không ở, Lưu Viên Hoa, Cô Mẫn Thảo cũng không ở, còn Hạng Thư Tuyết, Phùng Ngọc Ý, và đám đàn em đi theo Bạch Bảo Đình cũng không ở.
Ở góc cuối lớp, Lý Bạch Tuệ đang ôm một quyền truyện tranh, vừa xem vừa hít nước mũi.
Ánh mắt Cảnh Nhã Diễm dừng trên người y.
Lý Bạch Tuệ nhìn tới một tờ truyện vẽ ngực lớn, thì cười trộm hai tiếng, y đang chăm chú xem thì cảm thấy từ trường chung quanh mình có chút không đúng.
Y dừng một chút, lấy quyển sách giáo khoa che lại quyển truyện tranh, rồi ngẩng đầu lên.
Cảnh Nhã Diễm đang đi thẳng tới chỗ y, với sắc mặt không tốt, cô dùng sức nắm chặt hai bàn tay tới gắt gao, khớp xương trở nên trắng bệch.
Trời ạ? Y lại đắc tội ác thần này từ lúc nào?!
Cơ bắp Lý Bạch Tuệ căng chặt, trong lòng khiếp đảm nhưng trên mặt không dám biểu hiện.
Y ném quyển truyện tranh xuống bàn, đẩy bản đứng lên..
Chương 36:
Lúc này đại tỷ của trường giáo dưỡng mới cẩn thận đánh giá Cảnh Nhã Diễm.
Đừng nhìn cô là Alpha, bộ dạng của Cảnh Nhã Diễm cũng thật không sai nha, mặt mày tinh xảo, làn da tinh tế, cho dù dùng ánh mắt lạnh buốt trừng người khác, nhưng với dung nhan kia thì lệ khí bị giảm đi không ít. Hơn nữa khi Cảnh Nhã Diễm đi tới gần, y mới phát hiện, Cảnh Nhã Diễm cũng cao ngang y. Có lẽ bởi vì cô mảnh khảnh cho nên mới làm người khác sinh ra ảo giác cô là nhược kê, yếu đuối.
Học sinh ngoan trường cao trung trọng điểm đều trắng nõn tú khí như vậy sao?
Đèn đường vàng vọt chiếu vào khuôn mặt Cảnh Nhã Diễm, vầng sáng màu ố vàng như dừng trên hàng lông mi tinh tế cong vút của cô, bóng dáng của cô bị ánh đèn hiu hắt kéo ra rất dài, dán lên vách tường cũ.
Thật là làm người khác luyến tiếc ra tay, một học sinh ngoan ngoãn sạch sẽ như vậy nếu bị đánh tới mặt mày xám tro thì thật đáng tiếc.
Đại tỷ của trường giáo dưỡng khoe khoang đi lại trước mắt Cảnh Nhã Diễm, ưỡn ngực nói:
Bọn mày có phải đều có bệnh hay không, tao nói về Omega thì liên quan gì đến Alpha bọn mày?
Cảnh Nhã Diễm tung một quyền đấm qua.
Ả kia không hề phòng bị, hứng trọn một đấm nện thẳng vào mũi. Mũi ả tê rần, đau xót, sau đó máu múi ướt nóng bắt đầu chảy xuống.
Đám người hai bên đều nhìn ngây người, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo hai bên không biết nên làm gì, có nên cùng vọt lên hay không.
Theo quy củ trước khi đấu võ đánh hội đồng thì hai bên sẽ chơi trò chửi rủa bằng miệng trước.
Chửi rủa đã nghiền rồi mới ngươi đẩy ta một cái, ta đẩy người phen. Sau đó chờ đẩy tới cao trào mới dần dần tăng lực độ, chờ hai người dẫn đầu vung tay thì những người khác mới cùng vọt lên, lâm vào quần ẩu hỗn chiến.
Điều này tựa hồ theo ước định từ trước mà thành kịch bản, toàn bộ đám học sinh kéo bè kéo lũ đánh nhau đều làm như vậy.
Nhưng không khí hiện tại hiển nhiên chưa tới mức vung tay đánh nhau thì đột nhiên bị người đánh vỡ.
Cho nên người hai bên mới đang do dự, không ai bước lên.
Đại tỷ kia quyệt mũi một cái, trên tay đầy tơ máu. Mắt hắn chuyển sang màu đỏ tươi, hung dữ nhìn Cảnh Nhã Diễm, mắng to một tiếng:
Đ mẹ mày!
Mày cứ thử xem!
Cảnh Nhã Diễm nghiến răng nghiến lợi đáp trả một câu, sau đó lại vọt lên.
Con người khi tới lúc phẫn nỗ cực điểm thì đánh nhau sẽ không có kết cấu nữa. Chẳng sợ Cảnh Nhã Diễm đã quen thuộc với những đòn đánh võ cổ truyền như đinh tấn trái, đinh tấn phải, trảo mã tấn trái để tấn công đối phương. Lúc trước khi cô đánh nhau với Lý Bạch Tuệ cô đã dùng cách đánh như vậy, lúc ấy không chỉ bảo vệ được mình còn có thể thu lực lại.
Lão tỷ kia nâng tay lên nhằm chuẩn vào đầu Cảnh Nhã Diễm, nhưng trước khi đắc thủ đã bị Cảnh Nhã Diễm đá một phát vào cẳng chân.
Bị đau nhức đánh úp khiến cho nắm đấm của ả trật vị trí, trượt vào bả vai của cô. Nắm tay nện vào vai thịt, thực sự rất đau, nhưng mắt của Cảnh Nhã Diễm chưa chớp lấy một cái, sau khi tiếp được quyền này, cô lại lên gối, thụi một cái vào bụng của ả kia.
Mẹ....
Đại tỷ bên kia không nhịn được khom người ôm bụng, để lại phần lưng của ả cho Cảnh Nhã Diễm.
Ả thật sự không ngờ rằng, người kia nhìn như yếu ớt nhược kê vậy mà có thể đánh, hơn nữa, nắm đấm không chút lưu tình như hận không thể đấm chết ả.
Lúc vừa bắt đầu ả còn muốn thả cho Cảnh Nhã Diễm một con đường sống, kết quả, giây lát sau lập tức thay đổi, hiện tại ả không còn sức để phản kháng.
Mày lại mắng á!
Cảnh Nhã Diễm ác độc, gắn từ cổ họng ra mấy chữ, cô nâng chân lên đá vào ả đại tỷ kia.
Người này văng vào tường, phần lưng va chạm rất mạnh vào bức tường gạch lạnh lẽo, phát ta tiếng vang trầm đục.
Ả đại tỷ kia đau tới mức nhe rằng trợn mắt, cánh tay phát run lên. Nhưng ả không có khả năng đầu hàng, hôm nay nếu ả đầu hàng thì ngày mai sẽ bị toàn trường cười nhạo.
Huống chi ả không tin mình đánh không lại một Alpha gầy yếu như vậy.
Mẹ mày thích mắng đẩy XXX toàn bộ Omega của trường cao trung trọng điểm các người đều tao hóa! Ngu ngốc! một đêm 300 đồng!
Cảnh Nhã Diễm cười lạnh một tiếng, hơi gật đầu. Cô đột nhiên ngồi xổm xuống, bàn tay tùy tiện nắm một ít bùn đất cỏ dại dơ hề hề.
Cô đứng dậy đi tới gần, lôi kéo cổ áo của ả đại tỷ kia, cũng không để bụng người kia phản khảng, nắm đấm của người kia va chạm vào da thịt mình, cô nhét nắm đất trong tay vào trong miệng kẻ đang giãy giụa kia.
XXX.... ư... mẹ mày.... phì!!
Không phải miệng mày bẩn lắm sao, nói tiếp đi, nói đi a!
Cảnh Nhã Diễm nhét hết nắm đất vào trong miệng ả kia, sau đó mới hung hằng ném ả xuống mặt đất, còn mình thì vừa thối lui sang một bên vừa thở phì phò.
Quần áo của cô đã hoàn toàn rối loạn, đầu vai áo đồng phục còn bị kéo rách một lỗ nhỏ.
Mồ hôi trên mặt cô trượt vào cổ áo, làm cho những sợi tóc đen như mực ướt dầm dề dán vào vành tai.
Hiện tại cô chật vật hơn bất kỳ thời điểm nào từ trước tới giờ, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo hung ác hơn bao giờ hết, làm người khác không dám tới gần.
Mà ả đại tỷ kia thì thê thảm hơn cô rất nhiều.
Không chỉ bị nhét đất vào miệng mà còn vì lúc đánh nhau, thân thể bị thiếu oxy, hô hấp nhanh chóng cho nên ả còn hít vào trong phổi không ít tro bụi, bùn đất.
Hiện tại ả đang đỡ tường, vừa ho khan vừa phun bùn đất cùng cỏ dại trong miệng ra.
Bùn đất vừa tanh, vừa mặn, vừa hội, vừa kinh tởm khi vào miệng, chiếm lấy toàn bộ vị giác làm ả nhịn không được buồn nôn.
Cảnh Nhã Diễm nhìn chằm chằm ả, kéo kéo lại quần áo mình, bàn tay nắm chặt mới hơi lơi lỏng một chút.
Còn mắng không?
Cô lạnh buốt thốt ra câu hỏi. Nhưng lời đáp lại chỉ là tiếng ho khan không ngừng của ả kia.
Cảnh Nhã Diễm cũng không bỏ qua, đi lên đá cho ả một phát, tàn nhẫn nói:
Mắng đi, tiếp tục mắng đi!
Đối phương trừng mắt nhìn cô một cái, tiếp tục phun đất cát trong miệng ra.
Phế vật.
Hai bên, gần 80 người, cũng chưa động thủ.
Đừng thấy ả đại tỷ kia ngã xuống nhanh như vậy mà nghĩ ít thời gian, toàn bộ quá trình cũng diễn ra vài phút, bọn họ thậm chí còn không biết có nên nhúng tay hỗ trợ hay không.
Lưu Viên Hoa nhỏ giọng nói:
Mẹ ơi, lớp trưởng... điên rồi.
Y biết Cảnh Nhã Diễm lợi hại, biết Cảnh Nhã Diễm có võ, nhưng từ trước tới nay y chưa từng thấy Cảnh Nhã Diễm liều mạng đánh người như vậy.
Hiện tại y cảm thấy, nếu Cảnh Nhã Diễm điện lên thì Đình tỷ cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi. Y ẩn ẩn nghĩ lại mà sợ, nhớ lúc trước khi Cảnh Nhã Diễm vừa mới chuyển lớp, y còn ra oai phủ đầu Cảnh Nhã Diễm đó!
Cô Mẫn Thảo cũng hạ giọng nói:
Mẹ nó, thế chúng ta có không? Còn xông lên nữa hay không?. Truyện Trọng Sinh
Đại tỷ của đối phương bị Cảnh Nhã Diễm đánh ngã, mà đối phương còn không có ý động thủ. Nếu đối phương không động thủ thì bọn họ là bên thắng, càng không thể xông lên hỗ trợ nha.
Bạch Bảo Đình ngăn Cô Mẫn Thảo lại:
Cậu ấy muốn tự mình chiến đấu, Cảnh Tư Tịnh là chị gái của cậu ấy mà.
Ánh mắt Bạch Bảo Đình vẫn luôn đuổi theo Cảnh Nhã Diễm. Y nhìn thấy Cảnh Nhã Diễm bị ả kia đánh trúng vai, y nhìn thấy nắm đấm của người kia rơi trên cơ thể cô, nhưng y chịu đựng không đi lên hỗ trợ.
Bởi vì y biết, Cảnh Nhã Diễm có thể làm được, cũng bởi vì y tôn trọng ý nguyện của Cảnh Nhã Diễm muốn tự mình giải quyết.
Đám người lớp A5 đều không hề nghĩ tới, bọn họ hùng hùng hổ hổ tới đây, đã chuẩn bị đại sát tứ phương, ai ngờ chỉ trong giây lát đã biến thành người qua đường đứng xem.
Hạng Thư Tuyết rụt rụt cổ, lẩm bẩm nói:
Đất có vị gì nhỉ?
Phùng Ngọc Ý cũng hạ giọng nói:
Bằng không, mày ra hỏi đại tỷ bên kia xem?
Hạng Thư Tuyết nhanh chóng lắc đầu:
Fuc*! Tao không dám, nếu đoạt người của lớp trưởng tao sợ đến tao cậu ấy cũng đánh.
Phùng Ngọc Ý nói:
Lúc trước tao nói rồi mà, người bình thường sao có thể bị phân tới lớp A5 này, lớp trưởng cũng thật độc ác, ngay cả Đình tỷ cũng chưa bao giờ nhét đất vào miệng người ta đâu.
Cuối cùng đám người bên trường giáo dưỡng mới phục hồi lại tinh thần, dè dặt hỏi:
Chị cần hỗ trợ hay không?
Đại tỷ đỡ tường đứng lên, thanh âm tựa bị đất cát cọ xát trở nên khàn khàn, y gào lên:
Mẹ nó, bọn mày mù hết hay sao! Đập chết nó!
Y chỉ vào Cảnh Nhã Diễm ra lệnh, lúc này đám người đối phương mới vọt lên nhưng trong lòng bọn họ cũng có chút sợ sệt.
Đại tỷ bị người đánh cho nằm sấp thế kia, ngay từ lúc bắt đầu đã mất hết khí thế, hơn nữa người ta cũng chỉ tùy tiện phái một người lên đánh, Bạch Bảo Đình bên kia còn chưa ra tay đâu.
Chợt có cơn gió lùa vào trong ngõ nhỏ, làm cho vạt áo đồng phục của mọi người bị thổi vang lên tiếng phần phật.
Người của lớp A5 tất nhiên không thể nhìn Cảnh Nhã Diễm một mình chọi 40 được, vì thế đã tính xông lên phía trước. Nhưng đột nhiên đầu hẻm vang lên những tiếng bước chân hỗn độn.
Chất giọng chói tai của thầy Chu Quang Kiệt vang lên, thầy vừa chạy vừa rống:
Bạch Bảo Đình! Không được đánh nhau!
Thanh âm của thầy có lực xuyên thấu cực mạnh, toàn bộ ngõ nhỏ đều có thể nghe rõ ràng.
Cảnh sát đây! Không được động thủ!
Không ai được chạy hết, đều ngồi xổm xuống!
Đương nhiên thầy Chu Quang Kiệt không tới một mình, sau khi thầy nhận được tin nhắn của Cảnh Nhã Diễm, thầy đã gọi điện báo cảnh sát. Thầy biết, đám học sinh này một khi nóng lên thì một mình Cảnh Nhã Diễm không thể ngăn cản được, chờ tới khi thầy tới khẳng định đã đánh nhau tới khí thế ngất trời rồi.
Nếu muốn lập tức tách chúng ra thì cần phải tìm cảnh sát, chỉ một người cũng có thể ngăn được.
Đám học sinh kéo bè kéo lũ đánh nhau vừa nghe thấy có cảnh sát tới đều luống cuống tay chân, không ai dám động thủ, không khí chạm vào nổ ngay trong khoảnh khắc chìm xuống không còn sót lại chút gì.
Đám người trường giáo dưỡng ngựa quen đường cũ, vừa phát hiện có cảnh sát tới đã nhanh chóng chạy ra đầu hẻm, chạy trốn tử tán.
Ai cũng không muốn bị tóm, một khi bị tóm sẽ phải viết kiểm điểm, thông báo cho gia đình, còn sẽ bị cắt sinh hoạt phí. Thậm chí bọn họ còn không thèm quản đại tỷ của bọn họ có thể chạy hay không nữa.
Đám người lớp A5 ở ngay bên sườn ngõ nhỏ, muốn chạy cũng không kịp rồi, vừa vặn bị cảnh sát chặn đứng. Bạch Bảo Đình thừa dịp nhiều người hỗn loạn, kéo Cảnh Nhã Diễm tới gần, nhét vào trong đám người. Cảnh Nhã Diễm còn chưa khôi phục lại tinh thần, từ lúc cô nghe thấy tiếng la ó của thầy Chu cả người cô vẫn còn dại ra.
Thầy chủ nhiệm tới rồi?
Đến rất kịp thời. Mà hình như cô là người tới khuyên bảo người khác, nhưng tựa hồ cho tới hiện tại chỉ có mình cô động thủ. Cảnh Nhã Diễm nâng bàn tay mình lên, trong lòng bàn tay còn dính chút bụi bẩn, màu nâu đen của bùn đất tràn đầy trong lòng bàn tay cô.
Rốt cuộc tới tận bây giờ cô mới cảm thấy đau đớn trên người. Adrenalin giảm xuống, dây thần kinh cảm giác bắt đầu phát huy tác dụng. Bờ vai của cô, xương sườn của cô, lưng của cô, khẳng định đều đã xanh tím, lúc nhấc tay lên cô còn cảm giác được một cỗ nhức mỏi, đau tới mức trán nổi gân xanh.
Cảnh Nhã Diễm chớp chớp mắt cổ tình xem nhẹ sự không khỏe trên người, cô xoa xoa mồ hôi trên cổ. Cơn gió mạnh lại quất thẳng vào mặt cô, cuốn lên bụi bặm dưới mắt đất, khiến chúng bay lung tung trong không khí.
Ánh đèn pin lập lòe, đung đưa trong không gian làm cho những hạt bụi nhỏ đó lộ rõ dưới ánh sáng, chúng xoay vòng, quay cuồng theo làn gió, va vào vách tường rồi rơi xuống góc nhỏ.
Những chồi non của cây phượng vĩ già cũng run rẩy theo cơn gió hòa vào tiếng tranh cãi ầm ĩ ồn ào.
Cảnh Nhã Diễm thanh tỉnh lại.
Cô đánh người, nhưng cô không hối hận.
Không ai được vũ nhục chị gái của cô trước mặt cô, người này xứng đáng bị đánh. Chẳng sợ hậu quả có nghiêm trọng thế nào, thầy Chu Quang Kiệt có tức giận thế nào thì cô cũng nhận mệnh.
Lưu Viên Hoa bên cạnh còn an ủi mọi người:
Không có việc gì, không có việc gì, không cần lo lắng, có Đình tỷ ở đây, cha chị ấy chính là người trong Bộ Công An.
Bạch Bảo Đình đứng ở đầu đội ngũ, không ôm đầu ngồi xổm xuống mà cũng không bỏ chạy. Y trầm mặc không lên tiếng đi tới bên người tên đại tỷ kia, cong eo, kéo lấy cổ áo ả, xách ả lên từ ven tường.
Ả đại tỷ kia vừa nhìn thấy Bạch Bảo Đình thì da đầu căng chặt lại, ả vừa định nói chuyện thì thấy Bạch Bảo Đình hạ giọng, nói bên tai ả:
Chốc lát nữa nói theo tao, tao bảo đảm mày sẽ không có việc gì.
Ả gật mình dùng tay áo lau dòng máu vẫn chảy ra từ cánh mũi, không nói gì.
Khi thầy Chu Quang Kiệt vọt vào thì thấy cảnh ả đại tỷ với mặt mũi bầm dập đang bị Bạch Bảo Đình xách lên, đầu thầy ong một tiếng.
Bạch Bảo Đình! Không đánh nhau thì cô ngứa tay hay sao!
Thầy như hét lên, rồi giơ tay đánh mạnh vào cánh tay của Bạch Bảo Đình.
Nhưng dù sao thì thầy cũng quá gầy yếu nhỏ xinh, nắm tay còn không có uy lực bằng tiếng thét chói tai của thầy. Ả đại tỷ trường giáo dưỡng ho khan kịch liệt, bị Bạch Bảo Đình tùy tay ném sang một bên.
Bạch Bảo Đình còn nhoẻn miệng cười với thầy Chu, y nói:
Vâng, em rất ngứa tay nha.
Chương 37:
Ngón tay thầy Chu Quang Kiệt run rẩy chỉ vào Bạch Bảo Đình, thầy nghẹn lời với y, nửa ngày sau vẫn không thể nói ra một câu.
Mấy người cảnh sát cầm theo đèn pin, chỉ huy đám học sinh theo chân bọn họ về đồn. Vì nhân số quá nhiều, không ít người có ý chạy trốn, do đó một người cảnh sát hù dọa:
Nếu ai dám chạy trốn, sẽ lưu lại tiền án, về sau không thể thi đại học, cũng như không thể tìm được việc làm!
Lời nói nửa thật nửa giả mà đám học sinh này cũng tin, vì vậy trong lúc di chuyển không ai dám sinh sự.
Gần trường trung học số 1 Thùy Thư này có đồn công an, từ ngõ nhỏ đi tới đó cũng không xa, toàn bộ hành trình không có người nào dám làm ầm ĩ, thầy Chu Quang Kiệt đi theo sau bọn họ, hỗ trợ nhìn đường, nhìn xe cộ. Tuy rằng đám học sinh này không phải đèn cạn dầu nhưng xe cộ ở ngã tư quá nhiều, thầy vẫn phải nhọc lòng an toàn của bọn chúng.
Tới đồn công an, đại sảnh chen chúc thiếu chút nữa không nhét được nhiều người như vậy, đám học sinh phải xếp thành 5 hàng. Đám nữ sinh cao trung này đứa nào đứa nấy đều cao to vạm vỡ, đứng thẳng thành 5 hàng rất có khí thế.
Vị cảnh sát trực ban đốt điều thuốc rồi chắp tay sau lưng đi vòng quanh đại sảnh. Cô ta đi qua đi lại quét qua đám học sinh này vài lần, để họ đứng mười mấy phút mới mở miệng hỏi:
Nguyên nhân vì sao lại đánh nhau?
Mọi người nhìn nhau, ai cũng không mở lời nói trước.
Ả đại tỷ của trường giáo dưỡng lại lau mũi một cái, máu đã ngừng chảy, hiện tại nhìn ả cũng khá chật vật, nhưng không bị gãy xương, hay thương nặng gì, điều dưỡng 4 ngày là tốt rồi.
Tuy rằng nổi lên xung đột với trường trọng điểm số 1, nhưng chỉ là xung đột trong quần chúng, dù gì thì cũng không nên ồn ào gây sự trong đồn công an được.
12 trường cao trung ở Thùy Thư dù ồn ào thể nào nhưng cũng phải có nghĩa khí, nếu ai trốn tránh trách nhiệm, sẽ bị mọi người xem thường, sau khi về trường cũng bị thu thập.
Vị cảnh sát không kiên nhẫn nói:
Nhanh nói đi, không nói thì cũng đừng nghĩ về nhà!
Thầy Chu trầm mặt, nhìn về phía Bạch Bảo Đình:
Bạch tiểu thư, cô không phải dám làm dám chịu sao, bọn chúng không nói thì cô nói đi!
Bạch Bảo Đình vẫn nở nụ cười thản nhiên, giơ tay vẫy vẫy khói thuốc lá thấp kém vất vưởng trong không khí.
Được ạ, em nói. Bọn họ đăng bài trên mạng vũ nhục Omega của trường chúng ta, bọn em quá nhàn hạ không có việc gì làm nên muốn giáo huấn bọn họ một chút, bọn họ không phục, cho nên hẹn tới thi đấu.
Vị cảnh sát cười lạnh nói:
Tôi thấy cô vẫn còn rất kiêu ngạo đấy?
Bạch Bảo Đình không phải tới trình bày cho nên y chỉ cho thầy Chu Quang Kiệt mặt mũi, sau khi trả lời thầy xong thì y không nói chuyện nữa.
Vị cảnh sát lại hỏi:
Trường giáo dưỡng có những ai? Bài kia ai đăng, ai cho phép các cô đăng, ai là người nghĩ ra chuyện này, các cô có biết internet không phải muốn nói gì thì nói hay không?
Đại tỷ trường giáo dưỡng hít một hơi, giơ tay lên:
Tôi phát, cảm thấy chơi vui, tùy tiện nói thôi.
Y vẫn cúi đầu, ánh mắt hoảng loạn, sự khủng hoảng trong lòng khó có thể che dấu trong giọng nói đã không còn sự quật cường không phục như lúc trước.
Hai vị đại tỷ đều đã nói, những người còn lại bắt đầu lẩm bẩm mở miệng:
Không phải, chúng em cũng chưa đánh nhau mà, không coi là việc lớn đi.
Mọi người ở ngõ nhỏ chỉ là giao lưu cảm tình, không muốn đánh nhau.
Nhanh thả chúng em về đi, chúng em còn chưa động thủ mà.
Đúng vậy, cơm chiều còn chưa ăn, chết đói mất.
Trường trọng điểm đúng là nhiều chuyện, việc nhỏ thế này cũng báo cảnh sát.
Vị cảnh sát kia không thể nhịn được nữa, đột nhiên nhặt một ống thép mà trường giáo dưỡng mang tới, nện xuống mặt đất:
Câm miệng hết cho tôi! Không quản thì chúng tôi đến muộn thêm chút nữa, đám các ngươi còn không đánh nhau hay sao? Còn cô, nhìn xem có đức hạnh gì! Cô đánh với ai?
Cô ta chỉ vào đại tỷ trường giáo dưỡng. Ả đại tỷ kia dừng một chút, trộm nhìn Bạch Bảo Đình một cái.
Cảnh Nhã Diễm yên lặng đẩy đám người đi từ bên trong ra.
Trong đám người này, thoạt nhìn cô không giống loại người kéo bè kéo lũ đánh nhau nhất. Thầy Chu Quang Kiệt đi theo bọn họ, nổi giận nửa ngày thiếu chút nữa quên mất Cảnh Nhã Diễm.
Thầy thấy Cảnh Nhã Diễm vừa đi ra thì nhanh chóng kéo Cảnh Nhã Diễm tới bên người, thuận tiện giải thích với vị cảnh sát nọ:
Đây là lớp trưởng lớp tôi, giúp tôi đi tìm bọn nhóc này, không phải theo chân bọn chúng đánh nhau đâu.
Cảnh Nhã Diễm chau mày, nâng mắt lên:
Thầy ơi, em....
Em đánh.
Bạch Bảo Đình vỗ vỗ bả vai của lão đại trường giáo dưỡng, còn nở nụ cười không chút để ý với vị cảnh sát nhân dân:
Người bên trường số 1 là tôi mang đến, đám người này nghe lời tôi, tôi bảo bọn họ đi hướng đông thì bọn họ không dám đi hướng tây, mà chuyện đánh hội động này thì cũng do tôi đưa ra lời hẹn.
Bỗng nhiên mắt Cảnh Nhã Diễm trợn to, cô giật mình nhìn Bạch Bảo Đình.
Vị cảnh sát khinh thường liếc mắt nhìn Bạch Bảo Đình một cái:
Tôi thấy cậu có chút quen mắt, cô không phải là?
Vị cảnh sát trực ban hôm nay chính là vị lần trước xử lý vụ cạy khóa của cửa hàng giặt là. Sở dĩ cô ta có ấn tượng sâu sắc với Bạch Bảo Đình như vậy đương nhiên là vì cha của Bạch Bảo Đình rồi.
Tuy rằng sau khi Bạch Bảo Đình đi rồi, cô ta được cấp trên khen ngợi, nhưng cô ta biết, khen không phải do hắn bắt người mà do cô ta thả người a.
Vị cảnh sát này vui vẻ nói:
Trách không được cô lại lợi hại như vậy, còn kéo bè kéo cánh, thật sự không sợ làm mất mặt cha mẹ hay sao?
Dứt lời, co ta tới gần đồng sự nói nhỏ bên tai người kia, báo người này gọi điện thoại cho cha của Bạch Bảo Đình.
Vị đồng sự này nghe được Bạch Bảo Đình là con gái của ai thì trong nháy mắt đồng tử cũng co lại, nhưng cũng không biểu hiện quá nhiều trước mặt của đám học sinh, chỉ ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Bạch Bảo Đình một cái rồi vội vàng đi gọi điện.
Không phải cậu ta đánh, người là em đánh.
Cảnh Nhã Diễm đẩy tay thầy Chu Quang Kiệt ra, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Bảo Đình một cái.
Cô không yếu đuối như vậy, ngay cả việc mình làm cũng không dám nhận. Đặc biệt là cô không muốn Bạch Bảo Đình gánh vác cho mình. Vị cảnh sát kia lại đưa mắt nhìn về phía Cảnh Nhã Diễm.
Cô ta không có ấn tượng với Cảnh Nhã Diễm, chỉ cảm thấy có chút quen mắt, nhưng thấy bộ dạng chủ nhiệm lớp che chở cho cô như vậy thì nghĩ, cô không phải là người sẽ gây chuyện đánh nhau.
Cô sao?
Thầy Dương Liệu thấp giọng trách mắng:
Cảnh Nhã Diễm! Em đừng quấy rối nữa! Nhanh lại đây, hiện tại không phải lúc em thể hiện sự đoàn kết đâu.
Trong lòng Cảnh Nhã Diễm rất xin lỗi thầy Chu, thầy vốn trông cậy cô tới khuyên bảo nhưng kết quả một mình cô mới là người vung đánh nhau. Lúc thầy Chu chọn cô làm lớp trưởng cũng vì tín nhiệm sự thành thục ổn trọng của cô, nhưng sự thật chứng minh, cô không đáng để tín nhiệm.
Cảnh Nhã Diễm cười khổ:
Thật sự là em, cô ta vũ nhục chị của em, em nhất thời không nhịn được nên đã động thủ.
Vị cảnh sát hồ nghi nhìn về phía thầy Chu Quang Kiệt, chờ sự giải thích của thầy. Hai học sinh tranh nhau gánh trách nhiệm không phải chưa từng phát sinh, ở cái tuổi này, khí phách chị em kết nghĩa nặng hơn những thứ khác.
Thầy Chu Quang Kiệt nhìn bộ dạng chật vật thảm hại của ả đại tỷ bên trường giáo dưỡng lại nhìn mặt Cảnh Nhã Diễm trắng nõn, không có vết thương gì thì thầy thấp giọng nói:
Đừng náo loạn nữa Cảnh Nhã Diễm, em về trường trước đi, quản giờ tự học của đám học sinh còn lại trong lớp, thầy xử lý xong sẽ trở về.
Thầy không muốn Cảnh Nhã Diễm bị đám học sinh hư này quấn lấy, thầy sợ đám người Bạch Bảo Đình dạy hư Cảnh Nhã Diễm mất. Vì dù sao từ nhỏ tới lớn lý lịch của Cảnh Nhã Diễm chưa từng làm việc xấu gì, hơn nữa nhìn bộ dạng mảnh khảnh tú khí này, làm sao có thể đánh cho ả du thử du thực của trường giáo dưỡng mặt mũi bầm dập được chứ, thật là thiên phương dạ đàm.
Cảnh Nhã Diễm lại không nghĩ rằng thầy Dương lại mù quáng tín nhiệm cô như vậy. xoay đầu nói với ả đại tỷ kia.
Mau nói đi, có phải chỉ có hai ta động tay chân hay không?
Thêm lời nói của bên đương sự còn lại thì sẽ đáng tin hơn.
Ai ngờ ả đại tỷ kia chỉ nâng mắt lên, khinh miệt nhìn Cảnh Nhã Diễm một cái rồi nói:
Chỉ mình mày thôi à? Thôi đi, tao động tay động chân với tên kia.
Ngữ khí của ả chắc chắn, cứng rắn nhân tiện còn dùng ngón tay chỉ vào Bạch Bảo Đình. Khóe môi Bạch Bảo Đình vẫn treo nụ cười nhạt, cứ đương nhiên tiếp nhận sự chỉ trích này.
Trong nháy mắt, mặt Cảnh Nhã Diễm trở nên trắng bệch, bởi vì cảm xúc kích động, máu như cấp tốc bị rút sạch, thậm chí cô còn cảm thấy có chút hoa mắt. Vô luận thế nào cô không thể tưởng tượng được, người đáng lẽ ra nên nói lời thật nhất lại đang giúp Bạch Bảo Đình nói dối.
Cô xông lên kéo cổ áo của ả đại tỷ kia, ngón tay nắm chặt, xương ngón tay gồ lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
Mày nói hươu nói vượn!
Cảnh Nhã Diễm rất nóng nảy, thậm chí cô không có tinh lực để nghĩ kỹ, vì sao mọi việc lại phát sinh như vậy.
Vị cảnh sát cũng không còn kiên nhẫn, dương dương cằm với Cảnh Nhã Diễm, cau mày phun ra khỏi thuốc:
Được rồi, được rồi, hiện tại không phải lúc cô thể hiện đâu, nhanh chóng về học tập đi!
Hừm, lúc này rồi mà còn nhiễu loạn phán đoán, làm nghe nhìn lẫn lộn, quả thực là thêm phiền mà. Nếu chốc lát nữa lại có đứa nào nhảy ra thừa nhận đánh người, cô ta đây có lẽ phải đi sang bộ phận giám sát camera giao thông để tìm hiểu a. Haizz, Một chuyện rất đơn giản như thế này, lại tựa như vì đại nghĩa diệt thân vậy.
Cảnh Nhã Diễm buông ả đại tỷ kia ra, gân xanh trên cổ cô nhảy lên, giọng nói mang theo sự chất vấn cùng khó hiểu, lại một lần nữa nhìn về phía Bạch Bảo Đình:
Bạch Bảo Đình?
Bạch Bảo Đình nhìn cô một cái rất sâu, mí mắt nhẹ chớp, tựa hồ như đang ám chỉ gì đó, đồng thời không nói tỉ mỉ:
Cậu nhớ rõ chứ, tôi sẽ không có việc gì.
Đây là y chỉ lần trước khi hai người bị mang tới đồn công an, chỉ một cuộc điện thoại, Bạch Bảo Đình đã có thể mang cô ra ngoài. Chuyện này nếu là Bạch Bảo Đình làm thì hậu quả sẽ nhẹ hơn rất nhiều, nếu mà Cảnh Nhã Diễm làm chỉ sợ phải trả giá rất đắt.
Bởi vì thầy Chu Quang Kiệt dẫn người tới quá sớm, những người khác còn chưa kịp động thủ, nếu xảy ra hỗn chiến mọi người có thể chia sẽ trách nhiệm trong việc này, nhưng giờ biến thành một mình Cảnh Nhã Diễm đơn đả độc đấu. Vì vậy những người khác dễ dàng có lý do tự loại mình ra ngoài, nhưng hai người động thủ thì tuyệt đối không được, bọn họ sẽ trở thành điển hình trở thành con thí tốt để giết gà dọa khỉ, còn có thể bị viết vào hồ sơ tiền án.
Hồ sơ này sẽ đi theo ngươi cả đời, Cảnh Nhã Diễm không thể gánh vác được hậu quả này.
Chưa xuy xét về nhân tố tình cảm cá nhân, Bạch Bảo Đình cũng sẽ không để cho bất luận một ai trong lớp 5 phải đơn độc nhận điều này. Đối với Lưu Viên Hoa, Cô Mẫn Thảo thậm chí ngay cả Lý Bạch Tuệ, y đều tình nguyện nhận hết về mình. Chẳng qua đối với Cảnh Nhã Diễm, y còn thêm phần ôn nhu không biết tên nữa.
Nhưng Cảnh Nhã Diễm lại quá quật cường, cậu né tránh ánh mắt của Bạch Bảo Đình nhìn về 50-60 người phía sau.
Các người đều thấy rõ mà, là tôi đánh nhau với người kia, không liên quan tới Bạch Bảo Đình.
Những người còn lại nhìn nhau vài lần, rồi nhìn ánh mắt cấp bách của Cảnh Nhã Diễm, rồi sôi nổi cúi đầu không nói lời nào.
Không ai làm chứng điều này cho Cảnh Nhã Diễm.
Lớp A5 tất nhiên là nghe theo Bạch Bảo Đình, y nói cái gì thì chính là cái đó, bọn họ không dám vi phạm, mà mấy người trường giáo dưỡng cũng nghe theo đại ty của họ, nếu đại tỷ của họ đã chỉ ra và xác nhận là Bạch Bảo Đình thì chính là Bạch Bảo Đình.
Tay của Cảnh Nhã Diễm chậm rãi rũ xuống. Hiển nhiên cô chưa từng trải qua trường hợp này, nhưng một quyền đánh vào bông, không có một chút tác dụng nào.
Bạch Bảo Đình nhìn bộ dạng dại ra của Cảnh Nhã Diễm, thậm chỉ có chút buồn cười.
Thật đúng là đáng thương tới đáng yêu.
Thầy Chu Quang Kiệt túm Cảnh Nhã Diễm lại, gấp gáp khó thở nói:
Hôm nay em làm sao thế? Có phải bị dọa rồi hay không? Nếu không thầy hẹn cho em một giáo viên tâm lý khai thông một chút nhé? Thôi, em về nhà trước đi, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt nhé.
Đôi môi Cảnh Nhã Diễm khô nứt hầu kết gian nan lên xuống một cái:
Thầy Chu, thầycũng không tin em đánh người đúng không ạ? Bạch Bảo Đình, cô ấy không có làm, cô ấy thay em.
Thầy Chu trầm mặc, nhưng trong mắt hiển nhiên là không tin. Thậm chí thầy còn hối hận khi bảo Cảnh Nhã Diễm đi tìm đám người này, Cảnh Nhã Diễm chỉ là một học sinh đơn thuần, việc phải làm chỉ có học tập tốt, tại sao thầy có thể bảo đứa nhỏ này đi ngăn cản Bạch Bảo Đình vô pháp vô thiên kia được.
Thầy Chu, em đánh nhau với Lý Bạch Tuệ, thầy cũng biết mà.
Cảnh Nhã Diễm kiên trì nói.
Lý Bạch Tuệ còn không cao bằng em.
Cho nên có thể đánh được Lý Bạch Tuệ không đại biểu có thể đánh được đại tỷ của trường giáo dưỡng.
Lần trước em không dùng toàn lực, thật ra em...
Thầy Chu đánh gãy lời cô, thập giọng nói:
Nếu em đã nghĩ tới Lý Bạch Tuệ thì tại sao không sợ chủ nhiệm Đổng bắt được nhược điểm của mình?
Đến lúc đó không phải là gọi lên lén dạy bảo đơn giản như lần trước. Cảnh Nhã Diễm ngây người, chỉ cần đám học sinh ở đây không lên tiếng thì không ai tin tưởng lời cậu nói. Hoặc có nói cũng không ai tin tưởng Bạch Bảo Đình không làm gì.
Thầy giáo không tin, vị cảnh sát kia cũng không tin, bọn họ đều cảm thấy Bạch Bảo Đình mới là người sẽ đánh nhau mà cô, với vẻ ngoài mảnh khảnh, học tập tốt hơn, sẽ không bao giờ làm loại việc này.
Cách nhìn nhận trực quan như vậy, cô cũng thường xuyên gặp được, nhưng thường thường cô chính là người ở vị trí như Bạch Bảo Đình.
Đây là lần đầu tiên cô được xem trọng, được tin tưởng, được ở vị trí bảo hộ. Cảnh Nhã Diễm nhìn về phía Bạch Bảo Đình, ánh mắt cô có chút thê lương.
Bạch Bảo Đình thật sự rất muốn đi tới ôm người kia một cái. Rõ ràng người này ở ngõ nhỏ vung tay đá chân mười phần khí phách, hiện tại đáng thương làm người ta đau lòng như vậy. Y cũng muốn giúp Cảnh Nhã Diễm nói chuyện, nhưng đáng tiếc không phải hiện tại.
Nhiều học sinh chen chúc ở cửa như vậy đúng là chiếm dụng tài nguyên một cái nghiêm trọng, vì vậy vị cảnh sát nhân dân đành phải phạt bọn họ, mỗi người viết một phần bản kiểm điểm 1000 chữ, viết xong là có thể đi.
Đương nhiên, Bạch Bảo Đình và ả đại tỷ kia vẫn không được đi.
Lưu Viên Hoa thấp giọng hỏi Bạch Bảo Đình:
Đình tỷ, chị sẽ không có việc gì đúng không?
Bạch Bảo Đình nhàn nhã sao chép lung tung vài câu rồi nói:
Viết xong thì nhanh về đi, không cần xem vào tao.
Cô Mẫn Thảo:
Vậy chút nữa chị về tới nhà thì nhắn tin cho em và Lưu Viên Hoa nhé.
Bạch Bảo Đình trả lời:
Ừm.
Lục tục có không ít người viết xong kiểm điểm rồi nộp lên, sau đó xám xịt chạy mất, ngay cả gậy gộc cũng không dám lấy.
Cảnh Nhã Diễm kiên trì không đi, cô vẫn luôn ngồi bên cạnh họ, người khác viết kiểm điểm, cô cũng viết.
Người khác đều sao chép vài câu hối lỗi trên mạng, nhưng cô chỉ viết một câu với vài từ đơn giản.
Là em đánh người.
Cứ lặp đi lặp lại một câu này, viết hết một tờ giấy, làm cho vị cảnh sát nhân dân hết chỗ nói nổi.
Rất nhanh giờ tan học đã tới, đồn công an cũng dần thưa thớt người. Cảnh Nhã Diễm bớt thời giờ nghĩ, Cảnh Tư Tịnh khẳng định còn đang chờ cô để cùng về nhà, đáng tiếc cô không thể để một mình Bạch Bảo Đình ở lại nơi này.
Cuối cùng chỉ còn sót lại Bạch Bảo Đình, Cảnh Nhã Diễm, thầy Chu Quang Kiệt và ả đại tỷ trường giáo dưỡng.
Một cơn gió đêm thổi vào làm Cảnh Nhã Diễm lạnh tới run lên. Ít người, không khí đều trở nên lạnh lẽo. Vừa rồi cô cùng người ta đánh nhau, mồ hôi chảy đầy đầu ngay cả hương vị thuốc ức chế cũng tan gần hết.
Tin tức tổ Alpha bay ra là một cỗ hoa cẩm chướng thanh đạm. Cô có thói quen chưng hoa tươi ỷên bàn học để nâng cao tinh thần, cho nên tin tức tố cũng có vị hoa.
Tin tức tổ của cô làm cho những Alpha khác trở nên xao động, vị cảnh sát nhân dân kia chau mày vứt một bình thuốc ức chế không biết đã tịch thu từ đâu đó cho cô rồi nói.
Nhanh phun đi.
Cảnh Nhã Diễm vừa định từ chối, nói chính mình cũng có nhưng kết quả cô sờ sờ đồng phục thì trống trơn lép kẹp. Đại khái là lúc đánh nhau không cẩn thận rơi mất rồi.
Dùng của tôi.
Bạch Bảo Đình lấy ra lọ thuốc ức chế của mình, nhét vào trong tay Cảnh Nhã Diễm, rồi ném lại trả cái lọ của vị cảnh sát kia.
Lọ thuốc ức chế của Bạch Bảo Đình chính là một lọ bằng kim loại màu trắng, phía trên còn mạ chữ cái bằng tiếng Trung, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy cao cấp hơn nhiều so với thuốc ức chế ngoài thị trường.
Cảnh Nhã Diễm mở nắp, ngón tay nhẹ nhấn lên cái nút màu đen, hơi nước tinh mịn lành lạnh nhẹ nhàng phun vào làn da.
Là mùi hoa oải hương xen lẫn với xạ hương thanh đạm, nháy mắt che lại tin tức tổ của cô.
Cảnh Nhã Diễm trả cái chai cho Bạch Bảo Đình, đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau, trong nháy mắt, Bạch Bảo Đình không nhịn được kéo cô một cái, luyến tiếc thả cô ra.
Còn không đợi Cảnh Nhã Diễm hòa hoãn lại từ trong hoảng hốt thì bên ngoài đồn công an truyền tới thanh âm chói tai khi lốp xe ma sát với mặt đường.
Người có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy ở bãi đỗ xe của đồn công an thì không phải người có thân phận thấp kém đi. Cảnh Nhã Diễm vội vàng quay đầu lại nhìn, là một người đàn ông trung niên mặc áo da, đi đường còn mang theo cơn gió lạnh lẽo xuất hiện ở cửa.
Bước chân mạnh mẽ của ông bước lên bậc tam cấp mà không một chút chật vật hay th.ở dốc. Ông tới gần, ngũ quan dần lộ rõ, nếu ông không có vẻ mặt quá mức cứng nhắc thì thật ra ông cũng rất phong độ. Nhưng vì biểu tình quá mức nghiêm túc cùng cứng nhắc làm cho lực uy hiếp của ông vượt mức bình thường.
Mấy người cảnh sát ở đây vừa nhìn thấy ông, lập tức đứng lên, y quan chỉnh tề tư thế đoán chính mà hành lễ:
Chào cục trưởng!
Ông Hứa Thuần Ý khẽ gật đầu, ánh mắt ông thẳng tắp dừng trên khuôn mặt Bạch Bảo Đình.
Thầy Chu Quang Kiệt chưa từng gặp cha của Bạch Bảo Đình, bình thường khi họp phụ huynh cũng chỉ có mẹ của Bạch Bảo Đình là bà Bạch Mỹ Lâm thu xếp công việc, bớt thời giờ tới tham gia.
Nhưng thầy từng nghe nói cha của Bạch Bảo Đình là quan chức gì đó, hôm nay chợt vừa thấy làm tâm thầy Chu vốn đã quen với công việc chủ nhiệm lớp phát run lên.
Thầy rụt rè nói:
Ngài chính là....
Thầy còn chưa nói hết câu thì thấy ông Hứa Thuần Ý trực tiếp vượt qua thầy đi tới trước mặt Bạch Bảo Đình, giơ tay vung một cái tát, quát:
Phế vật, trừ bỏ ẩu đả, đánh nhau ra thì mày còn biết làm gì!