Mê Luyến Theo Bản Năng

Chương 32





Lúc trước đối với Bạch Bảo Đình thì Cảnh Nhã Diễm chỉ tồn tại ở mức người này ta đây có thể bắt nạt nhưng người khác thì đừng hòng động vào.

Nhưng hôm nay y mới phát hiện, có lẽ người kia không chỉ như vậy.

Còn tâm tư Cảnh Nhã Diễm thì càng ngày càng trầm trọng.
Cô đạp xe như bay về nhà, đương nhiên vẫn muộn.

Đã trễ giờ học 25 phút, ông Trác Hạc Hòa đang cầm chiếc muỗng xào rau, đứng ở cửa phòng bếp, yên lặng chuẩn bị bộc phát.
Cảnh Nhã Diễm coi như không nhìn thấy sự tức giận của cha, mà nhanh trốn vào phòng mình, lấy máy tính ra, click mở đăng nhập vào giao diện.
Lúc cô học, ông Trác Hạc Hòa dù có xảy ra việc lớn như thế nào cũng không đi vào quấy rầy cô.
Cô giáo đang phân tích về bức tranh mùa thu của bài bài câu cá mùa thu Nguyễn Khuyến.

Ngòi bút của Cảnh Nhã Diễm lướt nhanh trên trang vở, nhưng trong đầu không hề nghĩ tới bài học.
Cô nghĩ tới Bạch Bảo Đình.

Cô có tuyến thể tâm linh, hơn nữa còn có phản ứng với Bạch Bảo Đình, chuyện này tuyệt đối không thể để y biết.

Bằng không Bạch Bảo Đình kia sẽ trêu cợt cô tới mức nào.

Cảnh Nhã Diễm dừng bút lại, ngòi bút ấn một cái.

Cô lắc lắc đầu để những ý nghĩ phân tán bớt đi rồi cúi đầu nhìn xuống trang giấy đang viết, chữ giống như cẩu gặm, hơn nữa còn râu ông nọ cắm cằm bà kia, mấy cái ý phân tích lộn xộn hết cả lên.
【Điểm nhìn: từ gần đến cao xa rồi lại từ cao xa tới gần (từ chiếc cầu ⇒ mặt ao ⇒ bầu trời ⇒ ngõ trúc rồi lại trở về ao thu ⇒ thuyền câu) ⇒ không gian được mở ra nhiều hướng sống động...】 mẹ nó Bạch Bảo Đình a a!!!!
Cảnh Nhã Diễm thở dài, xé trang vở đang viết đi tùy tiện vo viên rồi ném vào thùng rác.

Tiết học gần 2 tiếng đồng hồ mà một chút kiến thức cô cũng không nghe được.
Hiện tại Cảnh Nhã Diễm ý thức sâu sắc được vì sao trường học hay phụ huynh đều cấm không cho bọn trẻ yêu sớm.

Cả ngày chỉ có suy nghĩ miên man, sao có tâm tình để học tập được.
Sau khi cô giáo giảng bài xong, đã gửi một bộ đề, Cảnh Nhã Diễm download xuống sau đó tắt phần mềm học tập.

Thật ra những kiến thức cô giáo giảng vừa rồi cô đã nghe trên lớp, không phải là những kiến thức cô thiếu hay trọng điểm khi thi.
Vì dù sao cô giáo giảng dạy qua hình thức online không chỉ giảng dạy riêng cho học sinh ở thành phố Thùy Thư mà là tổng hợp rất nhiều thành phố, vì vậy trọng điểm khó tránh khỏi bị nghiêng lệch.
Cảnh Nhã Diễm cảm thấy mình không tiếp thu được nhiều kiến thức trong bài giảng, bởi vì nó như một mớ tri thức hỗn độn không có liên hệ gì với nhau.

Điều cô cần ở đây là được một người chỉ dẫn tiến hành chải vuốt lại toàn bộ tri thức đã có trong đầu cô, chỉ ra lỗi sai, lỗ hồng và thiếu sót trong kiến thức của cô.

Nhưng tất nhiên ông Trác Hạc Hòa không thể tiêu phí nhiều tiền như vậy để mời riêng một giáo viên về giảng dạy.
Cảnh Nhã Diễm mở email ra, lấy địa chỉ email của vị giáo viên giáo dục giới tính cô đã ghi lại trong di động lúc còn ở hội trường hôm ấy.
Cô viết một bức thư.
[Xin chào cô.
Em là một học sinh cao trung năm hai, sau khi nghe thầy diễn thuyết, em phát hiện tựa hồ mình thuộc về một trong số ít Alpha có tuyến thể tâm linh, mà cũng thật trùng hợp em có thể đã gặp được người làm em có phản ứng.


Người kia cũng là Alpha, nhưng hiện tại việc học của em rất bận cho nên hoàn toàn không muốn phát triển gì đó với đối phương.
Vì vậy, em xin hỏi một chút, xin cô cho em một số kiến nghị về vấn đề này được không ạ.
Em cảm ơn!]
Bức thư này được gửi đi như đá chìm đáy biển, ngay cả một tin nhắn phản hồi tự động cũng không có.

Có lẽ bức thư này của cô sẽ trực tiếp bị phân loại vào thùng rác rồi.
Mà cũng có lẽ, cô giáo đang vội diễn thuyết ở nơi khác, chưa có thời gian trả lời một đứa học sinh xa lạ như cô.
Cô tắt máy tính, ra khỏi phòng.
Sau khi rửa tay cô lại xoa xoa khuôn mặt một chút, lúc này mới đi tới phòng bếp.

Bên trong, đồ ăn đã được làm tốt, che bằng chiếc lồng bàn cũ.

Cảnh Nhã Diễm vừa lộ diện một cái đã bị ông Trác Hạc Hòa cầu nhàu:
Thật đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ta thấy phải nhanh chóng đổi lớp cho con mới được, có phải con yêu sớm hay không?
Cảnh Nhã Diễm ngước mắt lên nói rất chân thành:
Được ạ, cha xin đổi lớp đi.
Ông Trác Hạc Hòa sửng sốt nhìn cô, Cảnh Nhã Diễm lại cúi đầu, mềm mại nói:
Con đang cầm một ít đồ vật của bạn học, hẹn hôm nay trả bạn ấy, không nghĩ rằng chương trình học lại thay đổi, nhưng con không thể thất ước.
Đương nhiên cô biết, ông Trác Hạc Hòa chỉ xì hơi cầu nhàu một chút thôi, căn bản không có khả năng xin chuyển lớp cho cô.

Nhà cô không có nhân mạch, mà ông Trăc cũng không có mặt mũi để kêu gào khóc lóc trong văn phòng hiệu trưởng.
Ông Trác hít sâu một hơi, thanh âm thoáng nhẹ hơn một chút, hướng về một gian phòng khác kêu lên:
Tư Tịnh, đừng làm bài nữa, nhanh ra ăn cơm.
Vâng, con biết rồi.
Tiếng trả lời trong gian phòng kia vang lên.
Sau đó ông lại quay đầu nói với Cảnh Nhã Diễm:
Nếu thành tích của con ổn định giống như chị gái con thì cha cũng không ép con học bù, nếu con đã biết lớp của mình đã không tốt như vậy thì càng phải nỗ lực hơn chứ, nếu có gì không hiểu thì trở về hỏi chị của con.
Cảnh Nhã Diễm lấy một chiếc kẹo còn dư lại từ tết dưới ngăn bàn uống nước, cô bóc vỏ kẹo rồi nhét viên kẹo vào trong miệng.

Mùi xoài lập tức tràn đầy khoang miệng, thật ngọt.
Cô ậm ừ đáp:
Con biết rồi.
Cảnh Tư Tịnh đi từ trong phòng ra, tùy tiện xoa xoa mái tóc rối tung.
Chị ý vị thâm trường nhìn Cảnh Nhã Diễm một cái hỏi:
Đi ra ngoài gặp bạn à?
Trả đồ cho bạn thôi.
Cảnh Nhã Diễm ngậm viên kẹo trong miệng nên khi nói chuyện phát ra thanh âm khá hàm hồ.
"Ồ" Cảnh Tư Tịnh có chút lo lắng, nhưng vì có ông Trác ở đây cho nên chị lại khó có thể nói gì thêm.
Sáng sớm ngày thứ 2, Cảnh Nhã Diễm đến trường trước nửa giờ.

Cô dắt xe vào ngõ nhỏ quen thuộc, và khóa lại sau đó mua một hộp mì xào thập cẩm ở ngoài trường, rồi nhanh chóng đi vào trạm phát thanh, điều chỉnh thiết bị.
Văn Nghệ Tâm đã tới rồi, nhìn thấy cô thì thì thầm một câu:

Tôi còn tưởng rằng tin tức tổ của cậu có vị mì xào chứ, thơm như vậy.
Cảnh Nhã Diễm nói:
Vừa mới ăn xong, thiết bị không có vấn đề gì chứ?
Văn Nghệ Tâm vỗ vỗ microphone nói:
Không có việc gì, bản thảo cậu đã chuẩn bị chưa?
Cảnh Nhã Diễm lấy ra một tờ giấy đưa cho Văn Nghệ Tâm.
Văn Nghệ Tâm lướt lướt nhìn qua rồi nói:
Bản thảo cậu viết ok.

không có vấn đề gì.
Đúng rồi.
Bỗng nhiên Cảnh Nhã Diễm chợt nhớ.
Cậu tìm một cái bút ghi âm, chốc lát nữa tôi phát thanh thì cậu giúp tôi ghi lại nhé.
Văn Nghệ Tâm nghi hoặc hỏi:
Vì sao?
Từ trước tới giờ bọn họ chưa từng ghi lại bất cứ bài diễn thuyết hay phát thanh nào.
Có đàn em muốn mượn, là Công Tiệp Nga đã gia nhập câu lạc bộ của mình đó, em ấy cũng muốn học.
Cảnh Nhã Diễm nghiêm trang nói.
Oa, có phải cô Omega có hai má lúm đồng tiền kia không?
Văn Nghệ Tâm nhìn cậu với ý vị thâm thường.
Cảnh Nhã Diễm liếc mắt quét qua y một cái nói:
Đừng suy nghĩ vớ vẩn.
Tôi không suy nghĩ vớ vẩn nha, người ta rõ ràng đang tìm cơ hội gặp mặt cậu mà, trên mạng có rất nhiều video phát thanh chuyên nghiệp còn muốn của cậu làm gì.
Em ấy nói thích thanh âm của tôi.
Cảnh Nhã Diễm cường điệu nói.
Văn Nghệ Tâm chậc chậc hai tiếng:
Nói thật thì, người ta cũng không tồi nha, bề ngoài nhỏ xinh khả nhân, nghe nói học tập cũng tốt, rất ưu tú, rất xứng đôi với cậu.
Cảnh Nhã Diễm trừng mắt:
Còn nói nữa thì tôi đi đó.
Văn Nghệ Tâm sờ sờ mũi nói:
Đại tỷ nha, cậu là một Alpha, tại sao lại vô dục vô cầu như thế, không phải thường nói Alpha đều có khát vọng với Omega hay sao, tôi nghe nói cùng khối với chúng ta không ít người không cầm giữ được đâu.
Cảnh Nhã Diễm trợn trắng mắt đáp:
Tôi lại không phải đang trong kỳ xao động.
Đích xác cô còn chưa có kỳ xao động, chỉ ngẫu nhiên bị tin tức tổ của Bạch Bảo Đình kích thí.ch làm cho đầu choáng não trướng mà thôi.
Nghi thức chào cờ sáng thứ 2 yêu cầu toàn trường phải tham gia, đúng 6 giờ 50 sáng, toàn bộ học sinh trường lục tục tập hợp ở sân thể dục, đứng xếp hàng theo lớp.
Quốc ca được phát ra đồng thời quốc kỳ cũng được kéo dần lên, sau khi kéo quốc kỳ xong Cảnh Nhã Diễm bước lên bục phát biểu.
Bản thảo được đọc đều là những vấn đề khuyên học, khuyên người hướng thiện, có chút nhàm chán, người nghe không nhiều, thậm chí đám học sinh năm ba còn trộm cầm theo sách nghề để làm bài tập.
Bạch Bảo Đình đứng dưới bục, hơi ngửa đầu nhìn Cảnh Nhã Diễm đang đứng thẳng tắp sau microphone.
Trước kia sao y lại không chú ý thanh âm của người kia lại dễ nghe như vậy nhỉ.

Thanh âm của Cảnh Nhã Diễm cũng không trầm ấm mà rất trong trẻo ôn hòa, nghe cô nói sẽ không cảm thấy nhàm chán, ngược lại y còn muốn cô dán vào tai y thời thời khắc khắc nói lời âu yếm làm người vui vẻ.

Ngón tay Bạch Bảo Đình khảy nắp bật lửa một cái rồi lại đóng vào, cứ lặp lại như vậy đều đặn phát ra những tiếng vang thanh thúy.
Lưu Viên Hoa tiến đến gần y, vỗ trộm một cái rồi nói:
Này Đình tỷ, Lệ Giai Quỳnh đang trộm nhìn về phía này kìa, chị đoán xem cô ta đang nhìn ai?
Bạch Bảo Đình tức giận nói:
Cút đi.
Lưu Viên Hoa cười hì hì nói:
Em nghe nói Lệ Giai Quỳnh đã quăng Đàm Châu Kỳ rồi, thấy mất mặt vì ả bị người chặn đánh ở đầu hẻm.
Bạch Bảo Đình cười nhạo một tiếng:
Bao cỏ kia sao.
Đàm Châu Kỳ tức điên lên, gửi bài trên Tieba của trường, mắng Lệ Giai Quỳnh, náo loạn ồn áo huyên náo hết cả làm thầy cô đều biết nhưng lại vì có đề cập tới chị cho nên không quản...
Lưu Viên Hoa lẩm bẩm nói rất nhiều, nhưng đợi nửa ngày mới phát hiện Bạch Bảo Đình đang thất thần.
Này, Đình tỷ, chị đang nhìn gì vậy?
Y nhìn theo ánh mắt của Bạch Bảo Đình thấy Cảnh Nhã Diễm đang đứng nghiêm trang trên bục.
Ánh mắt trời xuyên thủng qua lớp mây mỏng, màu cam vàng đã nhạt đi, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào người Cảnh Nhã Diễm tựa như cô được tắm gội trong nắng đến sợi tóc cũng trở nên sáng lấp lánh rực rỡ.
Lưu Viên Hoa giật mình.

Từ trước tới giờ sao y không phát giác ra lớp trưởng lại lóa mắt như vậy.
Sau khi diễn thuyết xong, các lớp giải tán trở về phòng học.

Cảnh Nhã Diễm cầm bút ghi âm Văn Nghệ Tâm đưa, nhét trong túi quần chuẩn bị chờ tan học đưa cho Công Tiệp Nga.
Nhưng cô còn chưa về tới lớp, thì đã đụng phải Bạch Bảo Đình ở trên lối đi hành lang.
Mí mắt Cảnh Nhã Diễm run lên.

Cô không xác định được Bạch Bảo Đình tới đây làm gì, nhưng quan hệ của hai người bọn họ tựa hồ còn chưa tới nông nỗi tùy thời tùy chỗ có thể nhiệt tình chào hỏi đúng không.
Cảnh Nhã Diễm do dự một chút rồi vòng vòng sang hướng bên cạnh.
Bạch Bảo Đình lại tùy tiện chắn trước mặt cô nói:
Chậc, tôi chọc gì cậu mà vừa nhìn thấy tôi là muốn đi thế?
Cảnh Nhã Diễm khựng lại nói:
Tôi cho rằng cậu muốn đi qua.
Ánh mắt Bạch Bảo Đình rơi xuống tay của Cảnh Nhã Diễm, y hỏi:
Đang cầm gì đó?
Cảnh Nhã Diễm giơ bút ghi âm lên trả lời:
Ghi âm cho đàn em.
Bạch Bảo Đình chau mày:
Ghi âm cái gì?
Cảnh Nhã Diễm ngại y dong dài cho nên thở dài nói ngắn gọn:
Buổi chào cờ vừa rồi, cậu không có việc gì đúng không, tôi muốn đi WC.
Cô có thói quen trước khi vào học thì tới nhà vệ sinh một chuyến để tránh việc có tình huống khẩn cấp trong giờ học.
Bạch Bảo Đình lộ ra vẻ mặt không vui nói:
Sao cậu lại cho cô ta mà không cho tôi?
Cảnh Nhã Diễm nhíu mày trong lòng thầm mắng một câu, rồi nói.
Cậu đừng náo loạn nữa.
Cảnh Nhã Diễm đẩy y ra bước nhanh tới buồng vệ sinh.
Bạch Bảo Đình đi theo sau, cũng tới buồng vệ sinh với Cảnh Nhã Diễm.
Người trong phòng vệ sinh không nhiều, phần lớn mọi người đều trực tiếp về lớp rồi.

Cảnh Nhã Diễm đứng lại nhìn Bạch Bảo Đình nói:
Cậu có tật xấu sao?
Bạch Bảo Đình vô sỉ nói:
Buồng vệ sinh này là của nhà cậu sao? Tôi cũng muốn đi không được à?

Dứt lời y làm bộ cởi qu.ần.

Cảnh Nhã Diễm nhanh dời mắt đi.

Đích xác cô không thể quản được Bạch Bảo Đình đi tới WC.
Tay Cảnh Nhã Diễm để trên khuy quần, vận khí vài lần nhưng không thể tự nhiên cởi qu.ần trước mặt Bạch Bảo Đình, rõ ràng là một việc rất bình thường.

Cô mím môi cảm thấy ý muốn đi vệ sinh cũng bị nghẹn lại.
Bạch Bảo Đình chỉ hơi kéo kéo quần đồng phục xuống chứ không cởi hẳn, thậm chí y còn nghiêng đầu nhìn Cảnh Nhã Diễm:
Tại sao cậu lại không cởi.
Tay Cảnh Nhã Diễm nắm chặt thành quyền, ngực nghẹn lại:
Cậu đi ra rồi tôi sẽ cởi.
Bạch Bảo Đình không nghe chỉ tự nói:
Ừm, đồng phục này của tôi là do cậu giặt đó, thật thơm, nhà cậu dùng bột giặt có hương vị gì vậy?
Cảnh Nhã Diễm không thể nhịn được nữa nói:
Bạch Bảo Đình.
Làm sao?
Mắt thấy sắp vào tiết học, Cảnh Nhã Diễm đành phải vuốt phẳng lại quần áo hạ giọng nói:
Rốt cuộc tại sao, vừa vào học đã gây phiền toái cho tôi vậy, tôi thiếu nợ cậu à?
Tôi ghen được chưa! Ông đây đối với cậu không tồi đúng không, vậy mà cậu suốt ngày chỉ nhớ thương đàn em, thương tôi đi!
Bạch Bảo Đình buột miệng thốt ra, trong phòng vệ sinh còn mấy Alpha đang đứng, bị lời nói của y dọa sợ thiếu chút nữa không kéo nổi quần.
Bạch Bảo Đình rống xong thì cả y lẫn Cảnh Nhã Diễm đều sửng sốt.

Gân xanh trên cổ Cảnh Nhã Diễm căng chặt, hầu kết gian nan lăn lộn một chút, cô mở to hai mắt, mờ mịt khiếp sợ nhìn Bạch Bảo Đình.
Khả năng lý giải của cô không có vấn đề gì chứ, tại sao cô lại không hiểu đối phương đang nói gì, chẳng lẽ giống như thành tình học nát bét của Bạch Bảo Đình thì năng lực biểu đạt của y cũng có vấn đề?
Từ ghen có thể tùy tiện nói ra như vậy sao?
Bạch Bảo Đình thấy cô bị dọa, mới nhẹ nhàng hạ thấp thanh tuyến:
Đồ không có lương tâm, cậu xem đi, có người nào dám đối với tôi như vậy không.
Người nào?
Mọi người đối với y như thế nào sao.
Sợ y, tránh y, hoặc nịnh hót khen tặng?
Còn Cảnh Nhã Diễm hình như là chưa từng có ý chịu thua y.

Tâm tình cậu rất phức tạp, môi nhẹ giật nhưng không biết nên nói gì.
Vừa hay tiếng chuông báo giờ học vang lên, tiếng chuông chói tai ồn ào thúc giục học sinh về lớp.
Cảnh Nhã Diễm nhẹ nhõm thở dài một hơi:
Đi học thôi.
Cô bỏ lại Bạch Bảo Đình vội vàng trở về lớp, còn chưa tới chỗ ngồi thì cậu thấy một bình sữa chua đoạn chính ở trên mặt bàn mình.
Là vị óc chó.
Ánh mắt Cảnh Nhã Diễm run lên.
Hạng Thư Tuyết ở bàn trên xoay đầu xuống nói:
Ấy da, lớp trưởng mua được sao, buổi sáng tôi cũng muốn mua nhưng không được, thứ 2 mà rất nhiều người tiêu pha xa xỉ đi.
Cảnh Nhã Diễm nhẹ giọng hỏi:
Hết từ khi nào vậy?
Hạng Thư Tuyết nhún vai:
Trước khi chào cờ đã không còn rồi, phải đến thật sớm thật sớm mới có thể mua được.
Cảnh Nhã Diễm gật đầu:
Như vậy à..