Mê Luyến Theo Bản Năng

Chương 28: Chương 28





Sau khi Cảnh Nhã Diễm về lớp thì thầy Chu Quang Kiệt cũng rất nhanh trở lại.
Lý Bạch Tuệ duỗi cổ nhìn quanh quất qua ô cửa kính nhỏ trên cánh cửa lớp nhưng cũng không nhìn thấy thân ảnh của cha ả.

Vì thế ả thất vọng, ngục trên mặt bàn, nhắm mắt lại ngủ.
Thầy Chu chưa bao giờ quản đám học sinh trong lớp học có ngủ hay không, mà thầy cũng không quản được, mất thời gian nhắc nhở vài đứa như vậy thì làm gì còn thời gian để dạy và học nữa.

Thầy thấy Bạch Bảo Đình đang ngục trên bàn, úp một bài thi lên đầu, trang giấy mỏng manh mờ mờ ảo ảo xuyên thấu hơi ngả màu vì mái tóc đen của y.

Một tay y còn tùy tiện duỗi ra phía trước, cổ tay treo lủng lẳng cơ hồ bàn tay duỗi tới tận chiếc bàn của Cảnh Nhã Diễm dãy bên cạnh.
Mà tính tình của Cảnh Nhã Diễm cũng tốt, để cho y làm vậy.

Thầy Chu Quang Kiệt lắc đầu.
Tuy rằng thầy biết rõ đám học sinh này không cần phải cố gắng học tập thì về sau cũng có sinh hoạt tốt hơn vô số người, nhưng ở cái tuổi thanh xuân phơi phới này đã hoang phí thời gian như vậy, thật sự có chút đáng tiếc.
Dù cho đang ở thời kỳ phản nghịch nhưng muốn biến hóa nghiêng trời lệch đất cũng phải trải qua kích thích cực kỳ đặc biệt nào đó.

Như Bạch Bảo Đình này thì chỉ sợ trong nhà phá sản mới có thể kích thích được y.
Tiết học tiếng anh trôi qua rất nhanh, tiếng chuông hết tiết chói tai vang lên gần 1 phút làm cho những đứa học sinh đang ngủ ngon lành bị đánh thức dậy.
Bạch Bảo Đình nhấc mí mắt lên, trầm trầm khí sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần.
Lưu Viên Hoa còn đang đấu tranh với thiết bị che chắn sóng của trường, tín hiệu di động rất kém ngay cả mạng 2G cũng không có, y chỉ có thể chọc chọc vào phần mềm đọc tiểu thuyết, xem lướt qua câu được câu không bộ truyện mới tải về.
Thầy Chu Quang Kiệt gõ gõ cái bàn, nói:
Chiều nay sẽ có buổi tọa đàm của chuyên gia giáo dục giới tính từ thủ đô tới, yêu cầu toàn bộ học sinh năm nhất và năm 2 phải tham gia, hai rưỡi chiều tại hội trường lớn của trường.

Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của bản thân các em cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ đối với Omega tương lai của các em.

Vì vậy không ai được đến muộn nhé.

Vừa nhắc tới Omega thì trong lớp vang tiếng cười với ý vị thâm trường.

lên những
Thầy Chu lạnh mặt nói:
Đứng đắn lại cho tôi một chút đi, học tập tri thức về giới tính không phải để các em yêu sớm hay gì khác, buổi chiều phun thuốc ức chế xong rồi mới được đi, nếu ai cố ý phóng ra tin tức tổ làm nhiễu loạn các bạn Omega thì đừng trách tôi nhé!
Thầy ơi, nếu Omega lại cố ý câu dẫn chúng em thì làm sao bây giờ, ôi, tôi sợ quá nha!!!
Ha ha ha ha ha, có khả năng nha, chúng ta đều băng thanh ngọc khiết cả nha.
A, a, bảo vệ tôi với, bảo vệ tôi với, tôi muốn bảo vệ trinh tiết của mình!
Thầy Chu Quang Kiệt trợn trắng mắt, vừa đi ra khỏi phòng vừa quay đầu nói:
Yên tâm đi, không có Omega nào coi trọng mấy cô cậu đâu.
Ha ha ha ha ha, đúng vậy đâu phải ai cũng như Đình tỷ, bị các Omega vây quanh nha.
Đáng sợ, Đình tỷ, chị phải niệm Thanh Tâm Quyết đi, thanh tâm quả dục tốt hơn tới kỳ xao động nha.
Cảnh Nhã Diễm im lặng không lên tiếng, cô thu dọn bút nước vào hộp bút, kéo lại, rồi gập bài tập vừa mới được phát xuống nhét vào trong túi đựng.

Cô đứng dậy vừa muốn đi thì bị Bạch Bảo Đình túm lấy cổ tay.
Này!
Cảnh Nhã Diễm quay đầu lại:
Làm gì?
Bạch Bảo Đình đánh giá thần sắc của cô thấy trên mặt cô không có chút biến hóa cảm xúc nào, có chút thất vọng không biết tên.
Y chậm rãi buông tay Cảnh Nhã Diễm ra, thoáng như lơ đãng nói:
Cậu có cần niệm một chút Thanh Tâm Quyết không? Nói không chừng Công Tiệp Nga kia đang chờ cơ hội này đó.
Cảnh Nhã Diễm đạm nhiên nói:
Không cần, sẽ không có Omega nào thích tôi cả.
Thật ra cô nói ngược.

Là cô sẽ không thích Omega mới đúng.


Cảnh Nhã Diễm dứt lời, rồi đi tìm Cảnh Tư Tịnh.
Lưu Viên Hoa ngẩng đầu, chẹp chẹp hai tiếng với ý vị thâm trường, y vỗ vỗ Bạch Bảo Đình nói:
Đình tỷ, chị nói đi, lớp trưởng có phải hơi tự ti một chút đúng hay không? Cậu ấy cũng khá đẹp, vừa có thể đánh nhau, mà học tập cũng tốt, sao lại không có Omega thích cậu ấy được.
Mắt Bạch Bảo Đình lạnh băng quét Lưu Viên Hoa một cái:
Vì sao nhất quyết phải có Omega thích chứ.
Lưu Viên Hoa chớp chớp mắt:
MN, không phải, Beta cũng được á, ý của em là từ nhỏ lớp trưởng đã sống dưới hào quang của Cảnh Tư Tịnh, vận đào hoa sợ là đã bị chặt đứt.
Lúc trước, khi chưa phân hóa, yêu thích mọi người sẽ không suy xét về giới tính, càng không suy xét gì tới độ xứng đôi của tin tức tố.

Chỉ đơn thuần nhìn diện mạo mà thôi, đích xác Cảnh Tư Tịnh chọc người trìu mến hơn Cảnh Nhã Diễm rất nhiều.

Hai người lại là chị em, nhiều hay ít gì cũng có chút tương tự, nhưng có Cảnh Tư Tịnh thì người khác sẽ không để mắt nhìn tới Cảnh Nhã Diễm.
Bạch Bảo Đình ném bài thi lên đầu Lưu Viên Hoa:
Beta cái đầu mày.
Lưu Viên Hoa nhét bài thi bị vo viên kia vào trong ngăn bàn, uất ức sửa lại kiểu tóc.

Gần đây không hiểu tại sao Đình tỷ có chút nóng nảy, giống như khi tới kỳ.
Giữa trưa nhiệt độ tăng lên, ánh sáng mặt trời chiếu vào thân thể thực ấm áp, những nụ hoa thược dược trong trường đã sắp nở rộ.
Buổi tọa đàm vào lúc 2 rưỡi chiều, chiếm dụng mất nửa giờ nghỉ trưa rồi vì vậy đại đa số học sinh sau ăn cơm xong sẽ đi tìm chỗ ngủ.

Nay lại phải đi tới hội trường lớn chiếm chỗ ngồi.
Chờ tới khi Cảnh Nhã Diễm và Cảnh Tư Tịnh cùng tới cửa hội trường thì Lưu Viên Hoa nhiệt tình vẫy vẫy tay với bọn họ.
Lớp trưởng, lớp trưởng mang theo chị gái tới đây ngồi đi!

Bạch Bảo Đình cũng quay đầu lại nhìn theo tâm mặt Lưu Viên Hoa, bình tĩnh nhìn Cảnh Nhã Diễm.
Cảnh Nhã Diễm biết, ý của Lưu Viên Hoa chính là muốn ngồi cùng với Cảnh Tư Tịnh cho nên cô nhẹ giọng nói:
Chị…chị không muốn thì chúng ta......
Cảnh Tư Tịnh hơi nghiêm mặt nhìn lướt qua Bạch Bảo Đình nói:
Ai nói chị không muốn.
Chị đang muốn xem đám người này bình thường khi bắt nạt em gái chị thế nào đấy.

Bắt giặt quần áo lại còn đánh người, quả thực là vũ nhục nhân cách mà! Chị là chị gái, không thể mặc kệ Cảnh Nhã Diễm được.
Cảnh Nhã Diễm kinh ngạc nhíu mi:
Chị xác định chứ?
Cảnh Tư Tịnh giữ chặt lấy tay Cảnh Nhã Diễm kéo cô ra sau nói:
Chị sợ gì chứ?!
Cảnh Nhã Diễm nhăn mũi, nhất thời có chút khó hiểu đang tự hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì đã bị Cảnh Tư Tịnh túm đi.
Bạch Bảo Đình ngồi trên chiếc ghế gần nhất, lười biếng dựa vào lưng ghế, cánh tay còn gác lên một chiếc ghế trống.
Y hơi liếc mắt nhìn Cảnh Tư Tịnh một cái, mơ hồ cảm nhận được địch ý.
Lưu Viên Hoa vừa nhìn thấy Cảnh Tư Tịnh tựa như hoa hướng dương nhìn thấy mặt trời:
Chị gái của lớp trưởng ngồi bên cạnh Đình tỷ đi.
Cảnh Tư Tịnh:
Được á.
Bạch Bảo Đình chau mày, Cảnh Nhã Diễm nhanh chóng nói:
Em ngồi ở đây cho.
Cô nhanh tay nhanh mắt giành trước vị trí.

Cảnh Tư Tịnh dừng lại một chút, ánh mắt trầm xuống, sau một lúc lâu không nói chuyện.
Bàn tay Bạch Bảo Đình vẫn mở ra đặt trên mặt ghế, ngay cả khi Cảnh Nhã Diễm ngồi xuống thì y vẫn không có ý rút tay về.

Cũng may Cảnh Nhã Diễm cẩn thận chỉ ngồi xuống nửa cái ghế bằng không thì cô đã ngồi lên lòng bàn tay của Bạch Bảo Đình rồi.
Nhưng mà dù vậy, Cảnh Tư Tịnh vẫn thấy được ngón áp út của Bạch Bảo Đình chạm vào xương cùng của Cảnh Nhã Diễm.

Xuống 0,8 cm nữa là...

Tay Cảnh Tư Tịnh nắm chặt thành quyền.
Mời các bạn học sinh nhanh ngồi xuống, giữ trật tự, buổi tọa đàm của chúng ta sẽ lập tức bắt đầu, bạn học sinh nào không tìm được lớp mình thì mời ngồi vào chỗ trống, quét mã QR trong PPT, rồi vào lớp mình đăng ký tên họ.
Thiết bị chắn sóng cuối cùng cũng tạm thời được tắt đi.
Cô ơi! Chúng em không mang đi động rồi!
Trường không phải không cho mang di động hay sao, làm sao quét được mã?
Đúng vậy, em cũng không mang di động!
Được rồi, bạn nào không mang di động thì chút nữa báo tên họ và lớp cho sao đỏ, tan học rồi báo, hiện tại không làm ồn nữa.
Cô giáo liên tục nhắc nhở vài lần toàn trường giữ kỷ luật trật tự mới làm cho thanh âm trong hội trường nhỏ dần.
Lưu Viên Hoa nhịn không được trào phúng nói:
Bộ phận tổ chức hoạt động đúng là nhược trí, còn kêu quét mã gì đó, gửi mã vào trong nhóm thì mọi người có đến hay không đều có thể quét mã nhé.
Từ Viên cũng oán giận nói:
Tọa mới chả đàm làm chậm trễ ma ma đây đi ngủ.

Xem sách "vàng" cũng biết được những thứ kia, còn cần giảng giải hay sao, chờ trường học giáo dục giới tính xong thì nhân loại đều mẹ nó diệt sạch rồi.
Lưu Viên Hoa nói:
Đúng vậy, làm là được rồi, chỉ có lý luận mà không có thực tiễn thì làm sao được.
Lúc này Cảnh Nhã Diễm xoay người lại, hít sâu một hơi, vỗ vỗ cánh tay Bạch Bảo Đình:
Rút tay lại đi.
Ngồi nửa ghế có chút không thoải mái, cô cho rằng Bạch Bảo Đình có thể hậu tri hậu giác rút tay về nhưng người kia không có, cô không thể không biệt nữu nhắc nhở.
Bạch Bảo Đình giương mắt lên, lông mày nhướng lên, chơi xấu nói:
Tôi không ngại đâu, cậu ngồi lên đi, tôi không chê cậu nặng nha.
Đương nhiên Cảnh Nhã Diễm cũng không nặng, đối với Alpha thì cô được khá gầy gò.
Cảnh Nhã Diễm biết y lại bắt đầu phát bệnh, nhưng lần này không thể giống như trước, thuận theo y được.

Hơn nữa Cảnh Tư Tịnh cũng đang ở đây, hành vi giữa hai người cô và Bạch Bảo Đình có chút kỳ quái.
Tôi ngại cộm, rút tay về đi.
"Chậc." Ngón tay của Bạch Bảo Đình hơi cong lại, mặt trong của ngón tay áp út nhẹ nhàng cọ vào xương cùng của Cảnh Nhã Diễm, sau đó y không tình nguyện rút tay về, đặt lên bàn nhắc đi nhắc lại: "Vô tình" v v...
Lòng bàn tay Cảnh Nhã Diễm tất cả đều là mồ hôi, vừa rồi cô cảm thấy dây thần kinh của toàn bộ cơ thể đều tụ tập xuống xương cùng, nơi nào đó ở ngực cũng trở nên tê dại nhưng cô giả vờ như chưa có chuyện gì phát sinh..