Cảnh Nhã Diễm biết ở trường Bạch Bảo Đình luôn làm theo ý mình, không ai dám cản, hôm nay Công Tiệp Nga kia chỉ là thuần túy gặp tai bay vạ gió, nếu thật sự vì chuyện này mà bị Bạch Bảo Đình dạy dỗ thì chỉ sợ trong lòng bạn nhỏ kia sẽ sinh ra bóng ma mất.
Dù sao thì Bạch Bảo Đình không mặc đồng phục cũng vì cô, tìm cô tính sổ cũng không có gì sai.
Cảnh Nhã Diễm ngửa đầu:
Được rồi, cậu muốn tính sổ với tôi cũng được, đừng gây phiền toái cho em ấy nữa.
Bạch Bảo Đình hoàn toàn không dự đoán được Cảnh Nhã Diễm sẽ trả lời như vậy.
Y ngẩn ra một giây, rồi sắc mặt trở nên cực kém.
Cậu che chở cho kẻ kia như vậy sao?
Cảnh Nhã Diễm nhíu mi:
Cái gì mà che chở, vốn dĩ chuyện cũng không liên quan tới em ấy mà.
Bạch Bảo Đình nghiến răng, nảy sinh ác độc nói:
Tôi muốn tìm ả gây phiền toái thì cậu có thể làm gì?
Thật ra y căn bản không thèm để loại nhân vật nhỏ như vậy vào mắt, tuy nói trong trường đều lưu truyền y không thể trêu vào nhưng nếu phát sinh ra một chút cọ xát nhỏ bằng hạt cát như vậy đều muốn trả thù thì phỏng chừng y đã sớm mệt chết rôi.
Nhưng thái độ của Cảnh Nhã Diễm làm Bạch Bảo Đình không vui.
Lúc ấy tại nơi kia y không nói gì, đã đủ nể tình rồi, hiện tại tới gần cũng không phải để nghe Cảnh Nhã Diễm che chở cho ả Omega kia.
Mà cũng không biết vì sao Cảnh Nhã Diễm đột nhiên bắt đầu phân cao thấp với Bạch Bảo Đình.
Cậu ta đã gọi tôi một tiếng học tỷ thì sao có thể coi như không biết gì được?
Bạch Bảo Đình định thần nhìn cô vài giây, sau đó cười nhạt một tiếng:
Cậu thật sự cho rằng mình luyện vài ba ngày võ cổ truyền thì thiên hạ vô địch sao?
Đình tỷ vội vàng gì vậy.
Lưu Viên Hoa tới gần làm người giải hòa, y móc lấy cổ của Bạch Bảo Đình, dán bên tai y nhẹ giọng nói:
Ít nhất hãy xem mặt mũi của Cảnh Tư Tịnh đừng đánh em gái cô ấy chứ.
Thanh âm tuy nhỏ nhưng Cảnh Nhã Diễm vẫn nghe được.
Cô hít một hơi thật sâu, kiềm chế lại.
Lưu Viên Hoa lại cười hì hì nói với Cảnh Nhã Diễm:
Lớp trưởng à, cậu rất lợi hại, nhưng không thể so với Đỉnh tỷ đâu, Đình tỷ đã từng được huấn luyện trong sở cảnh sát, tay không có thể đoạt đao nha, bằng không cậu cho rằng 14 trường ở Thùy Thư này làm sao có thể bị đánh tới quỳ phục được.
Cảnh Nhã Diễm trầm khí nhỏ giọng lẩm bẩm:
Tôi lại không muốn đánh với cậu ta.
Cô không ý thức được những lời này nói ra nghe vào lỗ tai người nào đó mơ hồ có chút uất ức và làm nũng.
Bạch Bảo Đình đẩy cánh tay Lưu Viên Hoa ra nóng lạnh không nghe:
Tôi không xem mặt mũi ai hết, Cảnh Nhã Diễm, cậu tính hoàn toàn che chở cho Omega kia đúng không?
Cảnh Nhã Diễm dù bình tĩnh chín chắn thế nào cũng vẫn là thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, vừa bị Bạch Bảo Đình nói vậy, cô bực bội nói:
Tôi che chở thì làm sao, cậu có thể đừng báo đạo như vậy được không, điều Công Tiệp Nga làm sai duy nhất không phải chỉ là không biết cậu là đại tỷ của trường không nên trêu vào hay sao?
Lưu Viên Hoa nghe mà cả kinh, hắn mở to hai mắt biểu tình không thể tưởng tượng mà nhìn Cảnh Nhã Diễm.
Kỳ thật y cũng biết, lúc đầu Bạch Bảo Đình không phải tức giận mà chỉ cố ý trêu đùa lớp trưởng một chút mà thôi.
Nhưng không biết vì sao, nói dăm ba câu qua lại đã phát triển đến tình trạng như này.
Càng kỳ quái là rõ ràng khi Cảnh Nhã Diễm mới tới lớp 5 này, rất ẩn nhẫn, ít hoặc nhiều sẽ có chút tránh va chạm với Bạch Bảo Đình.
Nhưng lúc này mới qua 2 ngày, lá gan của cô ta đã lớn như vậy sao?
Cảnh Nhã Diễm nóng đầu nóng óc nhất thời hô lên, giờ cũng bị chính mình dọa sợ.
Có lẽ là do đêm qua làm cho cô hoàn toàn buông bỏ hết phòng bị với Bạch Bảo Đình.
Cô đã đưa quan hệ của cô và Bạch Bảo Đình vào loại tùy ý không cần chú ý đúng mực, mới có thể đột nhiên thốt ra nhưng lời như y là đại tỷ v...v...
Ánh mắt Bạch Bảo Đình lạnh xuống, nhảy xuống khỏi bàn của Cảnh Nhã Diễm, từ trên cao nhìn xuống trầm giọng nói:
Ra ngoài với tôi.
Học sinh trong lớp lục tục tiến vào, nhưng không ai dám cao giọng nói chuyện, yên lặng nhìn Bạch Bảo Đình và Cảnh Nhã Diễm.
Họ không rõ tiền căn hậu quả như thế nào chỉ biết yên lặng trong lòng chia buồn với cô.
Tại sao cứ liên tiếp đắc tội với Bạch Bảo Đình, quả thực là xui xẻo mà.
Bạch Bảo Đình rất bá đạo, nói một không nói hai, hôm nay nếu Cảnh Nhã Diễm không ra ngoài với y chỉ sợ ngay cả giáo viên tiết đầu cũng không thể lên lớp được.
Cảnh Nhã Diễm căng da đầu đứng dậy.
Cô làm đổ coca lên người Bạch Bảo Đình, hai người cũng không động thủ, cô đem quần áo của Bạch Bảo Đình tới cửa hàng giặt là hại cả hai người bị túm vào đồn cảnh sát, Bạch Bảo Đình cũng không tính sổ với cô, thậm chí trong lúc vô ý cô còn trộm nghe được mối quan hệ trong gia đình y, y cũng không nói gì.
Không nghĩ tới, lần đầu tiên bọn họ động thủ với nhau lại vì một việc nhỏ như này, chỉ vì một đàn em mà cô mới gặp qua một lần, nếu không bị nhắc tới thì cơ hồ không nhớ ra được tên gọi.
Nhưng Cảnh Nhã Diễm biết, cô và Bạch Bảo Đình sớm hay muộn sẽ có một ngày phải giao thủ với nhau.
Cô cởi áo khoác đồng phục ra, cuốn lại đơn giản, đặt trên mặt bàn, cúi đầu ra ngoài với Bạch Bảo Đình.
Còn Bạch Bảo Đình thì tới cặp cũng chưa buông xuống, cả người tràn ra áp suất thấp làm đám người cùng lớp không tự chủ được tránh ra nhường một con đường.
Hạng Thư Tuyết ngồi phía trước Cảnh Nhã Diễm duỗi cổ, dùng khẩu hình hỏi Lưu Viên Hoa:
Có chuyện gì vậy? Lớp trưởng lại đắc tội Đình tỷ à?
Lưu Viên Hoa cũng cảm thấy hai người họ không đầu không đuôi tự nhiên ồn ào lên, vì thế nhún vai nói:
Mẹ nó, ai biết.
Ánh mặt trời rất ít khi có thể chiếu vào dãy hành lang này, vừa rồi lại có không ít lớp lau dọn vệ sinh cho nên còn khá ẩm ướt, làm cho nhiệt độ giảm xuống.
Cánh tay Cảnh Nhã Diễm bị lạnh nồi hết cả da gà lên, cô đi theo sau Bạch Bảo Đình vài bước, nhịn không được hắt xì một cái.
Bạch Bảo Đình hơi hơi ngước mắt, bước chân bất động thanh sắc chậm dần.
Trong trường, mỗi tầng đều có một gian phòng nhỏ để chất đống bàn ghế và tạp vật, trước kia dùng là nơi cho giáo viên giải đáp nghi vấn cho học sinh nhưng giờ giáo viên cũng không muốn tới, cho nên dần dần trở nên hoang phế.
Cửa gian phòng nhỏ là loại kính mờ, ngày thường ít có người đi vào, vì vậy có thể xem như là một không gian kín khó mà có được trong trường học.
Lúc Bạch Bảo Đình đẩy cửa đi vào, Cảnh Nhã Diễm nhíu nhíu mày nghĩ, nơi này cũng không quá rộng rãi sao có thể thi triển tay chân.
Nhưng cô vẫn đi vào theo.
Vừa mới đi vào đột nhiên Bạch Bảo Đình vọt tới, dùng chút lực đè Cảnh Nhã Diễm trên tường.
Cảnh Nhã Diễm không thể động đậy, chỉ có thể ngửa đầu mặc y bài bố.
Bạch Bảo Đình nổi giận đùng đùng nói:
Cậu thích đối nghịch với tôi như vậy sao?
Cảnh Nhã Diễm giật giật bả vai, phát hiện sức lực của Bạch Bảo Đình rất lớn, cô không thể tránh thoát ra được.
Xem ra Lưu Viên Hoa nói không sai, Bạch Bảo Đình đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ngay cả tư thế bắt người, Cảnh Nhã Diễm nhất thời còn không nghĩ ra được biện pháp phá giải.
Cô không khỏi thở dài:
Xin lỗi cậu, tôi sai rồi.
Bạch Bảo Đình nhướng mày, không nói chuyện.
Cảnh Nhã Diễm tùy ý bị y đè nặng cũng không dùng sức thoát ra nữa chỉ thành thật dán mình trên tường.
Tôi không nên nói cậu như vậy, rốt cuộc tôi từ trước tới giờ chưa từng gặp cậu vô duyên vô cớ bắt nạt người khác.
Cô chính là một ví dụ tốt nhất.
Miệng Bạch Bảo Đình tuy rằng nói lời tàn nhẫn nhưng cũng chưa từng trả thù cô.
Huống hồ đêm qua, sau khi bị cảnh sát đưa về đồn, y cũng không nóng nảy, nếu không phải cô sợ hãi thì Bạch Bảo Đình cũng không cần gọi cho cha y.
Và cũng không cần nghe những lời châm chọc mỉa mai từ người thân cận nhất của mình.
Cổ họng Cảnh Nhã Diễm rất ngứa không thể kiềm chế được, cậu nỗ lực xoay đầu tránh mặt Bạch Bảo Đình, họ khan vài tiếng.
Lực đạo kiềm chế của Bạch Bảo Đình không tự chủ được thả nhẹ ra.
Bạch Bảo Đình hậm hực nói thầm:
Vừa rồi còn rất ngông cuồng cơ mà, giờ xin lỗi lại nhanh như vậy à.
Cửa sổ của gian phòng nhỏ này được mở ra, không khí ẩm ướt của sáng sớm theo làn gió nhẹ đưa vào, khung cửa sổ còn tích một tầng bụi dày.
Một lớp bụi mịn bị cơn gió lạnh cuốn lên phát tán thứ ánh sáng lấp lánh lập lòe trong không khí, có thể thấy rõ ràng dưới ánh sáng ban mai màu cam hồng.
Cảnh Nhã Diễm ngửi phải lớp bụi đó cho nên mới nhịn không được ho khan.
Nhưng sau khi cô ho khan xong đã quay mặt lại, mí mắt nâng lên, đôi mắt sáng ngời trong suốt nhìn Bạch Bảo Đình, ngón tay nhẹ nhàng kéo kéo lấy tay áo thể thao của Bạch Bảo Đình.
Còn đánh không?
Bạch Bảo Đình cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, đang nhẹ nhàng móc vào cổ tay áo mình, đầu quả tim tựa như bị tê rần một chút giống như bị điện giật.
CMN.
Trong lòng y thầm mắng một tiếng.
Y cảm thấy mình càng ngày càng không phải người.
Dưới tình huống này mà y còn muốn bắt nạt thêm Cảnh Nhã Diễm, tốt nhất là bắt nạt cô đến khi cô vừa khóc lóc vừa xin tha.
Hàng lông mi nồng đậm của Cảnh Nhã Diễm run rẩy, thanh âm có chút khàn khàn:
Bạch Bảo Đình?
Cổ của Bạch Bảo Đình nhẹ lăn một cái, y chậm rãi thả lỏng kiềm chế Cảnh Nhã Diễm ra, chỉ còn lại cánh tay mà Cảnh Nhã Diễm đang túm lấy là còn luyến tiếc không muốn rời đi.
Sau khi được tự do đương nhiên Cảnh Nhã Diễm đã rút tay về, xoa xoa bả vai.
Thầm nghĩ, xem ra không cần đánh nhau rồi..