Cảnh Nhã Diễm nghi hoặc nhìn y một cái, bất động thanh sắc kéo giãn khoảng cách với Bạch Bảo Đình, làm hơi thở như có như không kia không tới mức phun lên làn da của cô nữa.
Cảnh Nhã Diễm bình tĩnh hỏi:
Tại sao?
Trên mặt Bạch Bảo Đình vẫn treo nụ cười như trước, nhưng ánh mắt y lại dừng ở chiếc cổ dần dần cách xa kia của Cảnh Nhã Diễm, y nhìn chăm chú một lát rồi không chút để ý nói:
Cô là lớp trưởng nha, lớp trưởng trợ giúp các bạn trong lớp cùng học tập không phải điều bình thường hay sao.
Cảnh Nhã Diễm ném bài thi lại cho y, rũ mắt, hạ giọng nói:
Học tập phải dựa vào chính mình, người khác không giúp được mình đâu.
Thầy Chu đang giảng bài trên bục giảng, Cảnh Nhã Diễm không muốn làm gì đó quá khác người.
Cô cảm thấy Bạch Bảo Đình luôn như có như không trêu đùa cô.
Ép cô giặt quần áo còn ép cô sửa bài thi nữa.
Hiển nhiên Bạch Bảo Đình không đột nhiên thay đổi vẫn là một phú nhị đại tươi sống thoát tục.
Y chỉ đơn thuần cảm thấy cuộc sống xưng vương xưng bá trước kia quá mức nhạt nhẽo không thú vị, muốn tìm chút vui vẻ từ Cảnh Nhã Diễm mà thôi.
Lưu Viên Hoa cười hì hì nói:
Mẹ...!lớp trưởng quả nhiên là lớp trưởng, mở miệng là triết lý nhân sinh, Đình tỷ, chị học tập chút đi.
Bạch Bảo Đình ý vị thâm trường "chậc" một tiếng.
Cảnh Nhã Diễm không khách khi quay đầu lại.
Quả nhiên Bạch Bảo Đình an tĩnh lại không gây phiền toái cho cô nữa.
Bài chữa đề hôm nay của thầy Chu Quang Kiệt cô đã nắm giữ đầy đủ tri thức, nếu đã không có gì tất yếu để lãng phí thời gian thì cô lấy bài tập văn ra kẹp trong bài thi tiếng anh, trộm làm bài tập văn.
Tuy rằng cô cảm thấy mình tranh thủ tất cả thời gian để học tập là không sai, nhưng vì tôn sư trọng đạo, cho nên cô rất khắc chế thỉnh thoảng vẫn nhìn lên nghe thầy giáo giảng bài.
Một cục giấy bay tới, bắn lên mặt bàn của cô.
Cảnh Nhã Diễm dừng bút lại, theo bản năng nhìn lên bục giảng.
Cô ngồi ở hàng thứ 5, không tính ngồi trên nhưng cũng không quá ẩn nấp, đứng trên bục giảng nhìn từ trên cao xuống là có thể nhìn rõ ràng động tác bên dưới.
Thầy giáo chưa nói gì đại biểu thầy không tính truy cứu.
Đột nhiên có một ngón tay ấn vào hõm vai chỗ bên phải xương sống của cô.
Lập tức cả người Cảnh Nhã Diễm căng thẳng, bàn tay đột nhiên nắm chặt thành quyền.
Không có người nào biết phía bên phải từ tai trở xuống thắt lưng cô rất mẫn cảm, một khi bị kích thích sẽ không thể khống chế được muốn tránh né.
Sau vô số lần cắt tóc cô mới tổng kết ra được.
Mỗi lần tiếng kéo cắt phập phập gần tai phải là toàn bộ phía sau lưng Cảnh Nhã Diễm đều dựng đứng lên tê liệt.
Vì phòng ngừa bị thương cô phải hung hăng véo mạnh eo của mình mới có thể không chế cơ thể không nhảy dựng lên.
Còn có lần thợ cắt tóc vô tình để tay lên vai phải hoặc để lên chỗ lưng của cô thì mỗi giây mỗi phút đều như đang dày vò cô vậy.
Cho nên từ nhỏ tới giờ cô rất sợ cắt tóc, nhưng lúc ấy cô không hiểu cái gì gọi là mẫn cảm, ông Trác Hạc Hòa thường xuyên oán trách cô không hiểu chuyện, không thành thật.
Để ngừa Bạch Bảo Đình lại đánh bậy đánh bạ đụng tới nơi mẫn cảm của cô, Cảnh Nhã Diễm bất đắc dĩ cầm cục giấy lên, vuốt phẳng ra.
Cảnh Nhã Diễm rũ mắt nhìn lướt qua, có chút kinh ngạc nhíu mày.
Không nhìn thì không biết, chữ viết của Bạch Bảo Đình cực kỳ đẹp, sạch sẽ lưu loát, sắc bén, cho dù là trên tờ giấy bỏ nhăn nhúm bèo nhèo thì chữ viết kia cũng phảng phất như một con cự thú đang nằm nhưng tích lụy đầy đủ lực uy hiếp.
Cô cho rằng Bạch Bảo Đình chỉ tìm người thiết kế chữ ký của mình nhưng hóa ra chữ viết của y lại như vậy.
Trên tờ giấy chỉ có một câu rất ngắn.
- Đắc tội với tôi phải trả giá rất lớn đó nha
Cảnh Nhã Diễm yên lặng nắm chặt tờ giấy, cười lạnh.
Trả giá ư.
Cùng lắm thì đánh một trận, ai sợ ai nào.
Thầy Chu Quang Kiệt buông phấn viết xuống, đột nhiên quét mắt về hướng bọn họ:
Bạch Bảo Đình, Cảnh Nhã Diễm, hai em làm gì vậy, truyền cái gì vậy?
Tức khắc sườn mặt Cảnh Nhã Diễm nóng lên.
Cô vừa mới làm lớp trưởng, trên người còn đang cũng theo một án kiện tụng ẩu đả bạn học chưa giải quyết được, giờ lại bị giáo viên điểm danh trong giờ học, thật sự không còn chút mặt mũi nào.
Bạch Bảo Đình không nhanh không chậm trả lời:
Thưa thầy, chúng em đang thảo luận vài vấn đề ạ.
Thầy Chu banh mặt, tức giận nói:
Vấn đề gì, nói lớn lên, tôi giảng bài không hiểu chỗ nào?
Bạch Bảo Đình cong môi, dựa vào ghế ám muội nói:
Lớp trưởng vừa mới phân hóa, chúng em đang thảo luận một vài vấn đề của Alpha, nói ra không tốt lắm.
"Phì...."
Fuc*! Đình tỷ thật trâu bò, nhanh như vậy đã thảo luận vấn đề học thuật với lớp trưởng rồi!
Nói đi mà, em cũng muốn nghe ha ha ha!
Trời ạ, lớp trưởng mới chỉ là đứa nhỏ mới vừa phân hóa, Đình tỷ quá hung tàn rồi!
Học sinh tốt cũng phải luân hãm rồi, quả nhiên không có ai mà lớp 5 chúng ta không bẻ cong được!
Nếu không phải lớp trưởng là Alpha, thì tao phải thốt ra câu Đình tỷ đang chơi lưu manh đúng không!
Phùng Ngọc Ý ngồi cùng bàn với Cô Mẫn Thảo chẹp chẹp miệng hỏi.
Chuyện gì xảy ra vậy, Đình tỷ đổi tình à, Omega đã không còn đủ vị sao?
Cô Mẫn Thảo hung hăng trừng mắt nhìn y, nói ra lời lẽ chính đáng:
Mày cút đi, Đỉnh tỷ đây là đang giáo huấn cô ta.
Phùng Ngọc Ý: "Ặc..."
Y có nghĩ nát óc cũng không hiểu, này có gì mà giáo huấn.
Thầy Chu Quang Kiệt sửng sốt, nhưng cơn giận đã nhanh chóng bùng lên đến cổ cũng đỏ ửng.
Thầy là một Omega, tất nhiên biết đám nữ sinh trẻ tuổi vừa mới phân hóa có tính tình nóng nảy, ngày thường còn hay tò mò tham khảo cái kia.
Tuy rằng những khác biệt về giới tính cũng như hiện tượng sinh lý đã được giải dạy trong trường học, nhưng trường lại giấu đầu lòi đuôi tách Omega và Alpha ra để giảng dạy làm cho đám nhóc này càng tò mò hơn.
Mỗi năm cơ hồ đều có học sinh xúc động làm ra "mạng người", lan truyền ồn ào huyên náo, ai ai cũng biết.
Cảnh Nhã Diễm cắn răng cãi lại:
Em không có!
Thầy Chu vỗ "rầm" một cái xuống bàn:
Được rồi, mấy cô đem cái thứ phế liệu bậy bạ đó để tới hết tiết rồi thảo luận! Hiện tại là thời gian đi học!
Trong lòng Cảnh Nhã Diễm yên lặng phát ra tiếng mắng, *** phế liệu bậy bạ.
Thật vất vả chờ tới khi hết tiết học, thầy Chu Quang Kiệt phát bài tập về nhà xong nhanh chóng bay ra khỏi lớp học.
Không phải thời gian học, thầy thật sự không muốn ở thêm 1 giây nào trong cái lớp này.
Nếu không phải vì tiền lương gấp 4 lần thì cô muốn lập tức vung khăn tay tạm biệt giang hồ.
Cảnh Nhã Diễm nắm chặt tờ giấy thành một quả bóng to hơn ngón cái một chút, vung tay ném vào thùng rác của lớp.
Cô đã hiểu, Bạch Bảo Đình nói trả giá ở đây chính là bôi đen cô.
Này, tức giận thật à?
Đột nhiên Bạch Bảo Đình đứng lên, bám vào gần người Cảnh Nhã Diễm, rồi nghiêng đầu đánh giá sắc mặt của cô.
Cô giúp tôi sửa bài thi đi, tôi sẽ nói với bọn họ, chúng ta không thảo luận chuyện kia, lớp trưởng vẫn là một bảo bảo ngoan thực thuần khiết, được không?
Thanh âm Y rất trầm, nhưng trong giọng nói lại mang theo chút sủng nịnh trước nay chưa từng có.
Phảng phất như một con mãnh thú chưa từng đi lấy lòng người khác, vụng về, không tốt, còn dùng móng vuốt đi trêu chọc người mình thích.
Đối phương càng không để ý đến y, y càng ngang ngược muốn ôm chầm đối phương đùa giỡn.
Lưu Viên Hoa bị coi là người qua đường hoàn toàn vô hình đứng bên cạnh chặt chẽ quan sát lại bị mấy chữ kia làm trấn kinh một từ cũng không phun ra được.
Đình tỷ dường như hoàn toàn không nhận thấy từ "bảo bảo ngoan" rốt cuộc bao hàm biết bao nhiêu là ái muội cùng ám chỉ mờ mịt....