Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Chương 101: Một đêm xuân sắc vẹo thắt lưng (3)




Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến Hạ Vũ xuất thần, động tác của cơ thể cũng hoàn toàn phản ứng theo bản năng, hành động nhanh hơn não anh kịp ý thức được ---- tay anh bóp nhẹ một cái!

Hai mảnh ren vừa mỏng vừa nhỏ, căn bản là không có tác dụng che chắn gì, hành động rất nhẹ nhàng kia của anh, cũng làm cho Kỷ Lương như bị điện giật toàn thân, một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng khiến cô không thể khống chế, miệng khẽ phát ra một tiếng rên nhẹ, khát vọng cũng tăng mạnh hơn…

Tiếng rên rỉ rất nhỏ ấy cũng làm cho cả người Hạ Vũ run rẩy, dục hỏa trong người anh như bùng lên, nhưng cũng đồng thời khiến anh tỉnh táo lại. Anh hít sâu một hơi, bế thốc cô lên đi đến bên giường lớn. Nhìn thấy hành động của anh, Kỷ Lương nghĩ sự tình đang phát triển theo đúng hướng mà mình mong đợi, trong lòng vô cùng đắc chí. Nào ngờ, Hạ Vũ chỉ nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó… cúi người, dưới ánh mắt đầy mong đợi của cô, anh hôn nhẹ cô một cái như chuồn chuồn lướt nước, rồi kéo chăn bên cạnh sang, phủ kín người cô, che triệt triệt để để, không cho cô lộ ra một chút cảnh xuân nào: “Mau ngủ đi! Đắp chăn kín vào… mặc ít như vậy… dễ bị cảm…”





F**k!

Sự chờ mong, vui mừng tràn ngập lòng Kỷ Lương bỗng chốc bị anh hắt cho một chậu nước đá liền nguội hẳn đi, không dám tin nhìn chằm chằm khuôn mặt rõ ràng đã động tình còn cố kìm nén của anh… Người này thật đúng là Liễu Hạ Huệ hiện đại!!! Kỷ Lương vô cùng giận dữ, nhìn thấy anh lại định đi, cô cũng không thèm quan tâm gì nữa, tung chăn ra, vươn tay kéo mạnh anh lại. Hạ Vũ không ngờ cô lại đột nhiên làm như vậy, nên bị cô kéo ngã xuống giường. Sau đó, Kỷ Lương nắm lấy thời cơ đó, xoay người ngồi lên người anh, vẻ mặt hung dữ nhìn anh nói: “Anh cứ thử chạy cho em xem xem. Đêm nay em tuyệt đối không cho anh bước ra khỏi cánh cửa này!” Bộ dạng của cô bây giờ, không khác gì một ác phụ ép người lương thiện đi làm kỹ nữ…

Hạ Vũ sửng sốt, nhìn chằm chằm người đang ngồi trên người mình, từ góc này nhìn lên, anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt thanh lệ của cô đang ửng hồng, không biết là tức giận hay là nguyên nhân gì khác… Trừ khuôn mặt, anh càng nhìn rõ hơn cảnh đẹp trước ngực cô, vì cô vừa làm động tác mạnh mẽ, nên cũng khiến cơ thể rung lên tạo thành những đường cong khiến người ta nhìn mà mê mẩn, quả thật là… sóng lớn dâng trào, phong cảnh thật mê người…

Kỷ Lương không nhận ra tầm mắt của Hạ Vũ lúc này, cô tiếp tục hung dữ nói: “Hạ Vũ, anh nghe cho rõ… Em… đêm nay, em… xác định là muốn anh rồi… anh chạy không thoát đâu.”

Những lời này khiến Hạ Vũ không thể không tạm thời dời tầm mắt đi nơi khác: “Tiểu Lương…” Hô hấp của anh lại hơi dồn dập lên: “Sức khoẻ của em…”

“Em rất khoẻ, khoẻ như trâu ấy.” Kỷ Lương ghé sát vào người anh: “Không phải người ta nói, no cơm ấm cật thì sinh tâm dâm dục hay sao… Hiện giờ em đang no cơm ấm cật, cho nên…” Câu sau cô không nói nữa, trực tiếp dùng hành động để diễn tả.

Cô trực tiếp ngăn lại tất cả những gì Hạ Vũ đang định nói, khiến anh phải nuốt hết những lời muốn nói vào bụng, bây giờ… cô không muốn nghe anh nói lời gì khác nữa, nếu như anh rên rỉ… thì còn có thể chấp nhận được.

Môi hai người gắn chặt vào nhau. Hạ Vũ vốn luôn cố kìm nén sự khao khát của chính mình, bây giờ bị cô trêu chọc như vậy làm sao có thể chịu nổi? Chỉ trong chốc lát, từ bị động đã biến thành chủ động…

Nói về kỹ thuật… Hai người đã sống từng ấy năm… nhưng số lần làm chuyện này thì… chỉ cần giơ một bàn tay lên cũng đếm xong, chỉ có hai lần… Mà, cả hai lần đó đều phát sinh dưới tình huống, nếu không phải anh say thì là cô say, nên tính ra, đây vẫn là lần đầu tiên hai người đều tỉnh táo. Nếu nói về kỹ thuật, cả hai người đúng là cũng chẳng có kỹ thuật gì đáng nói. Nhưng mà, loại chuyện này cũng là do bản năng vốn có của con người, hơn nữa, chuyện này phụ thuộc chủ yếu vào con người… Làm chuyện đó với người mình yêu, dù kỹ thuật có không tốt, thì cảm giác đó cũng cực kỳ tuyệt vời.

Huống hồ gì, chưa ăn thịt heo, cũng nhìn thấy heo chạy. Đều là người trưởng thành, lại ở trong xã hội hiện đại, các loại phim người lớn nhiều như vậy, trên internet cũng lan tràn những tài liệu, ‘giáo trình’ hướng dẫn sinh động. Hai người họ vốn công tác trong lĩnh vực đặc biệt, tiếp xúc với phương diện này cũng không ít, lại thêm năng lực học hỏi cực cao của chính mình nữa, cho nên… kỹ thuật cũng không quá kém…

Hai người gắn bó dung hoà một lúc lâu, chỉ là một nụ hôn đơn giản, lại khiến cho ngọn lửa trong cơ thể hai người càng cháy càng lớn, nhất thời tách ra, giữa hai bờ môi xuất hiện một sợi chỉ bạc mờ ám…

“Em…” Không biết tư thế của hai người đổi lại thành Hạ Vũ ở trên cô ở dưới từ lúc nào. Hạ Vũ nhìn cô, trong mắt vẫn còn dư lại một chút kiềm chế cuối cùng: “… Cơ thể của em… thật sự không có vấn đề gì chứ?” Đã đến nước này rồi, mà anh vẫn còn chút không xác định…

Câu trả lời mà Kỷ Lương dành cho anh, là vươn tay, trực tiếp kéo đầu anh xuống, hôn lên môi anh. Câu trả lời như vậy, cũng đủ rồi chứ?!

Quả thật là đủ! Hành động này của cô, cũng khiến một chút kiềm chế cuối cùng của anh tan thành mây khói, anh bỏ qua hoàn toàn sự băn khoăn của mình, đáp lại sự nhiệt tình của cô.

Bàn tay to thô ráp đi tới nơi nào đều đốt lên ngọn lửa ở nơi đó.

Những tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra từ miệng cô, lọt vào tai anh, chính là chất dẫn lửa và kích dục tốt nhất, khiến toàn thân anh run lên.

Cô kích động đến đỏ bừng mặt mũi, ngón tay cũng không nén nổi, cào lên lưng anh từng vết từng vết ửng hồng, kích động đến mức đầu ngón chân cũng co lại, ý thức mơ hồ, ánh mắt mê man xin tha…

Hạ Vũ lại không dám quá mạnh mẽ, anh cố gắng hết sức để giúp cô làm tốt công tác chuẩn bị, cũng vì nhẫn nại mà trên trán anh bắt đầu mướt mồ hôi.

Mồ hôi đọng thành giọt, rơi xuống thân thể Kỷ Lương, chảy dọc theo thân thể ngọc ngà của cô khiến anh rối loạn. Kỷ Lương cũng biết anh đã kiềm chế lâu, liền vươn tay lau mồ hôi trên trán anh, khẽ đưa đầu lưỡi ra, liếm nhẹ bên vành tai nhạy cảm của anh. Quả nhiên, cô cảm nhận được cơ thể anh run lên. Cô lại nghịch ngợm, khẽ cắn vành tai anh, sau đó ghé vào tai anh, nhẹ nhàng nói một câu mời gọi. [T.T Khụ! Nếu Tiểu Lương nói: “Vào đi!” thì e rằng ở đây cũng không cho tôi dùng, vậy đổi thành Come on nhé? Phụt----] – (Lão Miêu)

Đây tuyệt đối là lời mời gọi tuyệt vời nhất trên thế gian!

Hạ Vũ run người, biết cô đã chuẩn bị sẵn sàng, liền hít sâu một hơi, vào đúng tư thế, chậm rãi, chậm rãi tiến vào trong. Đã một thời gian ngắn hai người chưa làm chuyện ấy, cảm giác này… tuyệt không thể tả nổi… Anh không dám quá nhanh, sợ làm cô bị thương, nên chỉ dám nhẹ nhàng đẩy từng chút, từng chút một, nhưng… làm thế này, lại có cảm giác rất khác…

Trong khoảnh khắc hai người kết hợp lại với nhau, cả hai đều không hẹn mà cùng hít sâu một hơi đầy thoả mãn… Không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ cảm thấy vô cùng thoả mãn, giống như phiêu bạt nhiều năm, rốt cuộc cũng tìm được bến đỗ bình yên vậy!

Không biết ai cử động trước, hoặc là cả hai người đều cùng di chuyển, nhưng hành động này, cũng phá vỡ sự nhẹ nhàng lúc trước…

Nếu nói rằng, lúc trước là mưa dầm thấm lâu, thì lúc sau này chính là sóng to gió lớn…

Kỷ Lương cảm thấy cơ thể mình đang nhấp nhô lên xuống, ngụp lặn trong một con sóng lớn, thỉnh thoảng, đầu sóng lại đánh ập tới, khiến cô giật nảy người, khiến cô như mất phương hướng. Mỗi khi cô sắp đắm chìm vào trong đó, thì đầu sóng kia lại chậm lại một chút, giúp cô có thể thở nhẹ một hơi, nhưng sóng lớn lại tiếp tục đột kích, lặp đi lặp lại, giày vò cô… đê mê tới tận cùng, mồ hôi vã ra như tắm…

Khi một con sóng lớn cuối cùng vừa cao vừa nhanh ập tới, Kỷ Lương chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, sau đó, bị con sóng lớn cuốn lên giữa không trung…

[Đây… con mẹ nó… rõ ràng là chơi lướt sóng, không phải là làm chuyện kia! Phải không?! Cho nên là, tiểu biên tập, cô đừng xét duyệt tôi nhé!] – (Lão Miêu)

Ahhhh….

Ah…ah……

Ah… ah… ahhhh………

Trong phòng, chỉ còn nghe thấy nhưng tiếng thở dốc dồn dập, có nam, có nữ, từ nhanh đến chậm, rồi từ từ tĩnh lặng… chỉ còn lại hương vị nhàn nhạt nói cho mọi người biết, vài phút trước, trên chiếc giường to trong căn phòng này, hai người đó đã làm chuyện gì.

Kỷ Lương thoả mãn trở mình, nằm úp sấp lên người người đàn ông bên cạnh. Sắc mặt anh thể hiện rõ vẻ động tình, trong khoảng thời gian này, việc ‘sinh hoạt gia đình’ bình thường đã khiến vẻ lãnh khốc trên mặt anh tan đi không ít, khiến cho anh nhìn càng có vẻ đẹp trai hơn… Lúc này, nhìn mặt anh vẫn đậm sắc màu của tình dục, vô cùng gợi cảm, ngon miệng đến mức khiến cô muốn nuốt thẳng anh vào bụng…

“Vừa rồi là anh…” Ngón trỏ của cô chạy loạn trên người anh: “Bây giờ đến lượt em…”

“Em?” Người đàn ông bị cô đặt dưới thân hơi nhướng đôi mày rậm, có vẻ không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

“Sao thế? Anh không được à?” Cô khiêu khích.

“Này cô gái, anh đã nói với em rồi, đừng bao giờ nói với anh hai từ ‘không được’!”

Nói xong, anh dùng một tay hất người kia xuống giường, quyết định tự chứng minh năng lực của mình. Hai chữ ‘không được’ này, rõ ràng là hoàn toàn xa lạ đối với anh!

Vì thế, chiến hoả lại tiếp tục bùng lên…

Sau đó, đương nhiên lại là một quá trình lướt sóng nữa, con sóng lần này, còn dài hơn, lâu hơn so với lần trước. Người đàn ông này quyết tâm phải chứng minh được, mình tuyệt đối có thể trường kỳ kháng chiến, sức chịu đựng là siêu mạnh mẽ.

Sau khi ‘trận chiến’ lần thứ hai chấm dứt, Kỷ Lương vừa bị ‘nằm dưới’ lại tỏ vẻ không hài lòng, quyết định chờ sau khi thể lực khôi phục, sẽ tiếp tục ‘phản chiến’.

Kết quả là, lại tiếp tục có đại chiến lần thứ ba.

Lần đại chiến này, đồng chí Hạ lại một lần nữa tập kích ngược… cũng vì thế khiến Kỷ Lương càng thêm quyết tâm, còn buột miệng nói muốn quyết chiến đến tận bình minh. Thư khiêu chiến này phát ra, Hạ Vũ tiếp nhận ngay không hề ý kiến. Đồng chí Hạ Vũ còn tỏ vẻ vô cùng hoan nghênh.

Vì thế, suốt đêm nay, trong phòng ngủ của nhà họ Kỷ, chiến hoả cháy không ngừng, khói thuốc súng tràn ngập, may mà hiệu quả cách âm của căn phòng đó cực kỳ tốt, nên cũng không khiến cho cậu nhóc còn chưa đủ tuổi thành niên kia phải nghe thấy những âm thanh không nên nghe --- tuy rằng trong đầu tên nhóc quỷ đó đã sớm biết rằng đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì…

Cho đến khi mặt trời dần ló lên ở phía Đông, trong phòng ngủ, rốt cuộc Kỷ Lương cũng phản chiến thành công, đặt người đàn ông kia ở dưới thân mình. Chiến đấu suốt một đêm khiến cho cô mệt lử, trái lại, sắc mặt của người đàn ông đang nằm dưới thân cô lại rất hồng hào, sảng khoái. Cô đang chuẩn bị châm lửa, buộc anh phải đầu hàng, nhưng vừa cúi người xuống, một tiếng răng rắc bỗng truyền đến từ thắt lưng làm cho cô phải tạm dừng động tác, sau đó… ngừng hẳn lại!

“Sao thế?” Nhìn thấy vẻ mặt khác thường của cô, Hạ Vũ vội hỏi.

Kỷ Lương không nói gì, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, khoé miệng lại không ngừng run rẩy.

Hạ Vũ muốn ngồi dậy đỡ cô, bị cô lên tiếng ngăn lại: “Ôi đau --- đừng nhúc nhích…”

“Em…” Nhìn động tác đỡ lấy thắt lưng của cô, khoé miệng Hạ Vũ co rút lại rất đáng ngờ.

“Không cho anh cười. Em mà nhìn thấy anh hở răng ra, em đấm cho anh rụng hết răng đấy!” Kỷ Lương hung dữ trợn mắt nhìn anh, sau đó… Ôi một tiếng, từ từ trượt từ người anh xuống, nằm vật ra giường…

Ai mà ngờ được, một đêm chiến hoả cháy ngập trời, cuối cùng, ngay khi sĩ khí của cô đang cao nhất… thắt lưng cô lại vẹo! Mất khả năng chiến đấu!

Kỷ Lương, cô, loser!!!

Hết chương 099

***

[Mọi người sẽ không biết đâu, vì hai trang đêm xuân này mà tôi cũng vẹo cả thắt lưng này nọ đây. Tôi mệt đến thê thảm, các kiểu xét duyệt không được thông qua T.T Tôi cũng đâu có viết gì sắc đâu, đúng không? Ngay cả viết chuyện đó mà cũng run hết cả người, đúng không?

Muốn được vuốt ve, muốn được an ủi! Nước mắt lưng tròng!

… Lão Miêu muốn viết truyện cổ đại… Hu hu hu]