Mẹ Không Thích Khóc

Chương 3




12.

Lời mẹ tôi nói làm cho bọn người giật mình

Bọn họ không đi nữa.

Cậu cả tức giận, cậu ba xắn tay áo, vẻ mặt ông ngoại không vui, bà ngoại quay lại chất vấn: “Lỵ Lỵ, con nói cái gì?”

“Mẹ nghe được cái gì?” Mẹ tôi hỏi ngược lại.

“Con muốn lấy lại căn hộ và một trăm vạn?” bà ngoại nhăn mày.

“Quả nhiên, các người không nghe thấy tôi muốn nhảy lầu” mẹ tôi cười, sắc mặt lại trắng bệch, tơ máu trong mắt rất đáng sợ.

Bốn người nhìn nhau, có chút xấu hổ nhưng bất mãn nhiều hơn.

“Chị, chị có ý gì? Tôi phải kết hôn, chị lại muốn lấy lại căn hộ, bạn gái tôi chạy thì sao?” cậu ba khó chịu, móc điếu thuốc ra.

“Tư Tư còn bệnh, không được hút thuốc” mẹ tôi nhìn chằm chằm cậu ba.

Cậu ba không cho là đúng, vẫn ngang nhiên bật lửa: “Có quan hệ gì sao? Lúc chị mang thai tôi vẫn hút thuốc đấy thôi, cũng có ảnh hưởng gì đâu”

“Tắt” mẹ tôi hít thở sâu.

“Mẹ, chị bị thần kinh hả?” cậu ba rất bất mãn.

“Tắt!” mẹ tôi hét lớn, đôi môi khô khốc bật máu.

Cậu ba hoảng sợ lui về sau.

Ông bà ngoại kêu cậu ấy tắt nhanh.

Cuối cùng cậu ấy tắt điếu thuốc, tức giận mà đi ra ngoài.

“Lỵ Lỵ, chúng ta hiểu được tâm tình của con, rốt cuộc thì Tư Tư....” bà ngoại đi tới trấn an mẹ tôi, vẻ mặt lại hiền từ.

Mẹ tôi vô biểu tình, chỉ tính toán phòng ở và tiền.

“Các người quyết định đi khi nào tôi nhận lại căn hộ và tiền, nếu không tôi sẽ khởi tố!”

Mẹ tôi mặt lạnh.

Vẻ hiền từ của bà ngoại biến thành lạnh lùng.

Bà ấy không thể tin được mà nhìn chằm chằm mẹ tôi: “Trương Lỵ, sao con lại như vậy? Đều là người nhà, con cứ muốn quậy như vậy hả?”

“Trương Lỵ, con là con gái của ba, ba phải nói với con, con có năng lực thì giúp anh em trong nhà mới đúng!” ông ngoại lên tiếng,

Mẹ tôi cười,

Bà ấy cười nặng nề, cười như tiếng cười trong rừng rú ban đêm.

“Tôi giúp chưa đủ hả? Từ nhỏ tới lớn, việc nặng nhọc cực khổ gì cũng là tôi làm, anh trai, em trai đều ngồi mát ăn bát vàng.

Tôi thi vào đại học, các người không cho đi học, muốn để tiền cho anh trai và em trai. Tôi đi làm, tiền kiếm được đều bị các người lấy hết, nói là dành tiền hồi môn cho tôi, nhưng khi tôi kết hôn, một đồng tiền các người cũng không bỏ ra!”

Mẹ nhìn chằm chằm ông bà ngoại: “Tôi muốn ly hôn, các người tức giận chet khiếp đi được, bởi vì tôi ly hôn thì các người không được con rể cho tiền xài nữa, nhưng mà con rể của các người nuôi tình nhân bên ngoài, các người đều biết hết.

Ly hôn được chia căn hộ, điều đầu tiên các người làm là tranh giành nó, lý do là các người muốn ở trong đó dưỡng già, kết quả các người chỉ ở một thời gian ngắn, vừa quay đầu lại các người đã để em trai vào ở.

Các người gạt tôi đầu tư hơn một trăm vạn, lại nói phẫu thuật cần nhiều tiền, tranh thủ lúc tôi bất lực nhất, các người lừa gạt tôi, lấy tất cả đi hết”

Mẹ còn đang cười, nhưng mà tôi thấy môi bà ấy chảy máu tới cổ rồi.

Như một bông hoa bỉ ngạn.

13.

Từng câu, từng chữ mẹ tôi nói ra, đem “lòng tốt” của ba mẹ và anh em trai dành cho mẹ kể ra hết.

“Cho nên tất cả là do tôi là con gái nên tôi phải chịu đối xử như thế hả?” mẹ tôi chất vấn, không còn cười nữa đã bình tĩnh trở lại.

Ông bà ngọai không biết phải làm sao, vừa tức giận vừa bất lực.

Cậu cả tức giận đập cửa, la lớn: “Trương Lỵ, có ai sẽ nói ba mẹ như vậy hả? Ba mẹ nuôi mày không dễ dàng, lớn tuổi rồi muốn có chút tiền dưỡng già là điều đương nhiên!”

“Đúng rồi, phải rồiiiii”

Mẹ tôi đứng lên, đi tới cửa sổ.

“Lỵ Lỵ con muốn làm gì?” bà ngoại nhăn mày.

Mẹ tôi chỉ ngoài cửa sổ: “Tôi muốn nhảy xuống, mười năm trước không thành thì mười năm sau có thể thành công mà”

Mười năm trước?

Ký ức tôi lập tức trở về mười năm trước.

Lúc đó, ba mẹ vừa ly hôn không lâu, mẹ không còn nơi nương tựa chỉ có thể về nhà mẹ đẻ.

Cũng là lúc đó, căn hộ và tiền đều bị nhà mẹ đẻ lấy hết.

Mà năm đó, tôi mới tám tuổi, đó là ký ức của tôi.

Nhưng tôi luôn chọn quên đi phần ký ức đó, bởi vì năm đó rất đáng sợ, đã để lại bóng ma tâm lý cho tôi.

Tôi nhớ rất rõ đó là lúc hoàng hôn, mẹ đem thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm cho bà ngoại.

Bà ngoại vui mừng hết mức, gọi cậu cả và cậu ba tới thương lượng cái gì đó.

Mẹ ngồi trong góc lôi kéo tay tôi, thường nhìn lén bọn họ.

Tôi hỏi mẹ: “Mẹ, bọn họ làm gì vậy?”

“Bọn họ nói sau này sẽ coi con là cháu nội mà nuôi dưỡng, tài sản trong nhà sẽ chia sẽ cho con một phần” mẹ cười rất xán lạn.

Thật ra thì tôi và mẹ cũng không nghe được bọn họ đang bàn luận cái gì.

Nhưng tôi tin lời mẹ nói, tôi có thể được chia một mảnh đất.

Tuy rằng tôi không biết mảnh đất đó dùng làm gì nhưng tôi rất vui vẻ.

Cuối cùng thì bọn họ thương lượng xong rồi, nhất trí nhìn về chúng tôi.

Mẹ kéo tay tôi đi qua, cười hỏi: “Một trăm bảy mươi vạn, đừng có chi tiêu lung tung, sau này con sẽ lấy lại”

Mẹ tôi cố ý nhắc nhở bọn họ.

“Con nói gì vậy? Đều là người nhà, tiền là của cả nhà mình”

Bà ngoại xem thường, sau đó hứng thú bừng bừng mà nói: “Lỵ Lỵ, chúng ta sẽ lấy năm mươi vạn để dưỡng già, anh trai con sẽ lấy năm mươi vạn lo chuyện ăn uống, đầu tư, em trai con sẽ lấy hai mươi vạn để kết hôn, còn năm mươi vạn cuối cùng thì sẽ để dành vào quỹ giáo dục các cháu”

“Đúng đúng, sắp xếp rất thỏa đáng, sau này chúng ta không cần lo lắng nữa, con trai anh vào đại học cũng không cần dùng tiền của anh” cậu cả cười tủm tỉm.

Cậu ba xoa tay: “Em phải tìm bạn gái sớm chút, muốn phụ nữ muốn điên rồi”

Tôi cảm nhận được ngón tay của mẹ tôi run rẩy, ra mồ hôi.

Lúc đó tôi không biết tại sao bà ấy lại run rẩy như vậy, hiện tại nghĩ lại thì có lẽ bà ấy biết được một trăm bảy mươi vạn của mình đã bị lừa mất, không thể lấy lại.

Nhưng mà mẹ không có phản đối, bà ấy cố gắng cười: “Vậy các người cứ dùng đi, sau này con cần thì con lấy lại”

“Lỵ Lỵ, đừng nói như vậy, đều là người một nhà” bà ngoại phe phất tay, “Mẹ đi nấu cơm cho con ăn đây, hôm nay không còn sớm, con còn trở về thành phố mà”

Mẹ tôi cứng người, cho rằng mình nghĩ lầm.

“Con về thành phố?”

“Đúng vậy, con về nhà sáu ngày, người trong thôn đều đang nói xấu, nói nữa, thì nhà này là của anh trai con, con ly hôn rồi về đây ở thì sẽ ảnh hưởng tới may mắn của nó” bà ngoại cho là đúng.

Mẹ nắm chặt tay tôi, siết chặt tới nỗi tôi đau đớn.

Nhưng mà tôi kiềm nén không lên tiếng, bởi vì khi còn nhỏ tôi đã nhận thấy không khí không đúng lắm.

14.

Bà ngoại nấu cơm chiều cho chúng tôi ăn.

Có một dĩa thịt gà còn dư lại của bữa trưa, một dĩa mì xào, một dĩa củ cải trắng.

Thịt gà đều là xương, xương nhiều mà thịt ít, mì xào khô cằn, còn có chút khó ăn.

Chỉ có củ cải trắng là mới, mới từ trong đất.

Cho nên mẹ tôi chỉ ăn củ cải trắng,

Ông bà ngoại ngồi trên sô pha, họ hưng phấn mà bàn về một trăm bảy mươi vạn, không để ý tới tôi và mẹ.

Mẹ tôi cứ một đũa lại một đũa gắp củ cải trắng, nhưng mà chén cơm vẫn chưa thấy hết.

Tôi thấy mắt mẹ tôi đỏ hồng nhưng mà bà ấy không có khóc.

Bà ấy chưa bao giờ khóc.

Ăn hết củ cải trắng, mẹ tôi thu dọn chuẩn bị về thành phố.

Lúc này, cậu ba ngoài ý muốn mà nhiệt tình, khởi động chiếc ô tô secondhand, đưa chúng tôi về thành phố,

Ông bà ngoại cũng muốn đi theo chẳng sợ là buổi tối,

Mek tôi có chút ngoài ý muốn, trên mặt không nén được vui mừng: “Các người muốn đưa con đi?”

“Đúng vậy, trễ rồi nên không yên tâm, chúng ta đã thương lượng rồi, đưa con tới khách sạn thành phố mới được” bà ngoại hiền từ.

Mẹ tôi lắc đầu: “Con không ở khách sạn, con có căn phòng ở Thành Đông.”

“Chúng ta biết, mấy ngày trước đã nói qua rồi mà, căn hộ đó sẽ để ba mẹ dưỡng già, chúng ta sẽ đến ở một thời gian, hôm nay sẽ đến đó ở” bà ngoại chờ mong.

Ánh mắt mẹ tôi ảm đạm đi, một lúc lâu không lên tiếng.

Cậu ba thúc giục: “Chị, mau lên xe, tôi cũng muốn nhìn căn hộ trong thành phố!”

Mẹ tôi im lặng ngồi lên xe.

Xe rất chật, chúng tôi ngồi sát vào nhau.

Mẹ tôi ôm tôi trên đùi, im lặng, áp lực,

Cậu ba khởi động xe, nhưng một lúc lâu không khởi động được.

Cậu ấy hùng hồ: “Mẹ nó, xe cùi, chị gái chị mua cho tôi chiếc xe mới đi, tôi có căn hộ lại có xe thì sẽ tìm được bạn gái”

Cậu ba lộ ra sơ hở.

Mẹ tôi cảnh giác hỏi: “Em có căn hộ? Chỗ nào?”

“Phòng của chị đó, không cho tôi được sao? Dù sao thì chị không sinh được con trai, giữ lại cũng lãng phí” cậu ba nói liên tục không ngừng, ông bà ngoại muốn ngăn cản nhưng không kịp.

Mẹ tôi như bị sét đánh, toàn thân run rẩy không ngừng.

Tôi bị dọa sợ, hỏi bà ấy bị sao vậy.

Mẹ không nói gì chỉ ôm tôi xuống xe,

“Lỵ Lỵ, con sao vậy? Trở về thành phố đi” bà ngoại nắm tay mẹ tôi, bị mẹ tôi né tránh.

Ông ngoại thẹn quá hóa giận: “Trương Lỵ, con phát khùng gì? Em con nói sai hả? Căn bản con không thể sinh được nữa sau này cũng không thể có con trai, căn hộ của con cho em trai con là chuyện thường thôi”

“Căn hộ của con là để cho Lý Tư Tư!” mẹ tôi tức giận.

“Tư Tư chỉ là một đứa con gái, muốn căn hộ làm gì!” ông ngoại quát lại mẹ tôi.

“Chỉ cần căn hộ này thôi, đời này tôi quá khổ cực rồi, tôi không muốn Tư Tư cũng khổ!” mẹ tôi nghẹn ngào hét lớn, nước mắt muốn rơi xuống.

“Mày thì khổ chỗ nào! Tụi tao mới khổ, nuôi mày lớn như vậy, mệt sắp chet rồi, muốn một căn hộ của mày thôi mà mày còn dám nổi điên!” bà ngoại tức giận nắm lấy cây gậy bên góc tường.

Cậu cả chạy từ trong phòng ra, xắn tay áo muốn đánh mẹ tôi.

Cậu ba ngồi trong xe xem kịch, vui vẻ mà hút thuốc.

Mẹ tôi run rẩy, sau đó nắm lấy tay tôi chạy lên lầu.

Ba tầng lầu cao mười mét.

15.

Không trăng không sao, gió đêm thê lương.

Mẹ ôm chặt tôi, đứng sát mái nhà.

Ông bà ngoại, cậu cả, cậu ba đuổi tới.

Hàng xóm trong thôn chạy tới xem náo nhiệt, ngẩng đầu nhìn chúng tôi.

Bà ngoại tức muốn hộc máu: “Trương Lỵ, mày điên hả? Cút xuống đây cho tao, mày không sợ mất mặt sao!”

“Đem sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng trả lại cho tôi, nếu không tôi nhảy xuống!” mẹ tôi hít từng hơi.

“Trương Lỵ, mày uy hiếp tụi tao hả? Mày là đồ bất hiếu!” ông ngoại nhăn nhó biến dạng, tức giận tới mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Một lần nữa mẹ tôi hít sâu, giọng nói bà ấy nghẹn ngào như gió đêm thổi qua núi lớn.

“Tôi bất hiếu? Có phải chỉ cần tôi chet đi thì các người mới thấy tôi hiếu thuận?” mẹ tôi chất vấn, đôi tay ôm tôi run rẩy không ngừng.

Bà ngoại tức giận ho khan, cậu cả lên tiếng: “Em gái, mày phát điên gì vậy? Tiền của mày, phòng ở của mày để cho tụi tao thì làm sao?”

“Mày sinh con trai không được, chỉ có một đứa con gái, tài sản của mày để cho con trai tụi tao không phải sao?”

Cậu cả hận sắt không thành thép: “Tao không hiểu được tư tưởng của mày, mày nhìn coi mày quậy bao nhiêu lần rồi!”

“Đúng, cứ quậy phá ầm ĩ hoài!” cậu ba chỉ trích “Chị, trước kia chị đi làm công, mỗi tháng tôi tìm chị lấy tiền sinh hoạt, chị cứ dây dưa nửa ngày mới chịu đưa cho tôi, còn nói mình không có tiền ăn cơm, không phải là do chị luyến tiếc không muốn đưa tiền sao?”

“Trước kia chị trở về ăn tết, ba mẹ muốn chị đưa mười vạn để trang trí nhà cửa, chị không chịu đưa, còn quậy phá gà chó không yên, mẹ nó!”

Cậu ba càng nói càng tức giận, đem điếu thuốc vứt xuống đất.

Mẹ nhắm chặt mắt, dùng sức ôm tôi, giống như tôi là sức lực của bà ấy.

Tôi sợ hãi theo bản năng ôm lấy mẹ tôi.

Mẹ tôi có thêm sức lực, gào rống: “Đừng có nói nhiều, trả tiền lại cho tôi, nếu không tôi nhảy xuống!”

“Mày nhảy đi, nhảy cho tao xem!” bà ngoại đi tới “Sao tao lại nuôi đứa như mày, chet đi!”

Mẹ tôi thấy như vậy nên lui về sau một chút, nhưng bà ngoại không sợ gì bà ấy cứ tiến tới, còn cố ý la lớn: “Mọi người tới xem đi, tôi không có mặt mũi gì nữa, tôi còn mặt mũi gì nữa đâu, con gái tôi thật sự hiếu thuận, sẽ nhảy lầu”