Mẹ Kế

Chương 7




Tôi vờ điếc, không quan tâm nữa. Chẳng mấy chốc, chúng tôi lên đến lầu 3 phòng 7. Khu này vắng tanh, ít có ai đến, vì vậy tôi rất vô tư. Tống Thư mò trong đống chìa: "Em còn nhớ số hộc chứ?"

Tôi tự mình lấy chìa khóa, sau đó đến trước cái hộc ấy, tra chìa vào ổ và mở khóa.

Tôi kéo ngăn đó ra, cái xác đã được đặt trong một cái bọc trắng để bảo quản. Tôi đứng đó một lúc, đặt bông cúc trắng kế bên nó rồi đóng ngăn kéo lại. Tống Thư chau mày: "Nhanh vậy sao?"

Tôi "Ờ" một tiếng: "Đằng nào cũng chẳng phải ai quan trọng, cũng chỉ là một con điếm"

Tôi thấy sắc mặt Tống Thư tái nhợt, thay đổi 180° so với gương mặt còn vương vấn ý cười lúc nãy. Tôi không muốn giải thích nhiều, càng không muốn suy nghĩ xem anh nghĩ cái gì, vì thế khóa hộc tủ lại, trả chìa khóa lại chỗ cũ rồi tự mình trở lại khu A.

Trời đã tạnh mưa. Tôi ngẫm nghĩ một lát, hiện giờ chắc là tiết 3 của lớp tôi, chậc, cố đi đâu đó cúp thêm 2 tiết nữa vậy.

Tôi mặc bộ đồ xa lạ nhưng lại vừa in với mình bước ra khỏi bệnh viện.

Điện thoại đột nhiên reo, là Thiệu Viễn. Tôi bắt máy: "Thiệu Viễn?"

"Tiểu Nhi, hiện giờ em có rảnh không?" Giọng anh vẫn vậy, dịu dàng như thường ngày.

"Em rảnh, có gì không anh?" Tôi cười.

"Anh nhớ đáng lẽ giờ này em phải ở trường chứ?"

"Thì em chỉ cần cúp học là xong" Tôi tinh nghịch nói.

"Đến chỗ quán kem mà chúng ta thường hay ăn đi. Anh có bất ngờ cho em" Tôi nghe thấy tiếng anh cười, có vẻ rất vui.

Tôi cúp điện thoại, háo hức đi đến chỗ hẹn. Anh ấy có chuyện gì muốn cho mình xem nhỉ? Tôi vui vẻ hẳn lên.

Đó là một quán kem ở khá gần trường tôi, vì anh và tôi từng học chung trường mà. Lúc anh còn ở đây, anh thường dẫn tôi ra chỗ này, anh nói quán này có xửa kính to, lại có góc nhìn rất đẹp ra phố nên rất thích. Dần dần tôi cũng rất ưa chỗ này. Tôi đi vào đó, ngó qua ngó lại thì thấy một bóng dáng rất quen thuộc đang ngồi ở bàn ngay cửa kính.

Tôi khinh ngạc đến sững người.

Trong số những người bạn trai của tôi, Thiệu Viễn là người tôi tin tưởng nhất và nghiêm túc nhất. Vì thế mối quan hệ của chúng tôi đã kéo dài gần 4 năm. Tôi không hẳn là yêu anh nhiều đến nỗi khi nào cũng nghĩ về anh, nhưng ít nhất, tôi biết tình cảm của tôi đối với anh là thật.

Tôi thấy mắt mình đỏ hoe, bước nhanh đến chỗ anh. Thiệu Viễn trông thấy tôi thì ngạc nhiên, sau đó mỉm cười dang rộng vòng tay. Tôi nhào vào lòng anh, Thiệu Viễn ôm tôi thật chặt: "Tiểu Nhi, anh nhớ em quá..."

Tôi dụi mũi vào vòm ngực ấm áp của anh: "Sao anh lại về đây? Sao không báo với em một tiếng để em ra đón anh?"

"Anh xin lỗi, anh muốn tặng cho em một bất ngờ thôi mà" Anh cười.

"Là anh sao?" Tôi xoa xoa gò má của anh.

"Ừ" Thiệu Viễn ôm tôi: "Em mập lên đấy, xem ra khoảng thời gian không có anh, em sống tốt lắm nhỉ?"

Tôi bĩu môi: "Tốt thật, em đi ăn đồ ở ngoài không đấy"

"Sao thế? Vợ lẻ của ba em bắt nạt em sao?"

"Hừm, không có, đơn giản là em không có muốn ăn đồ của dì ta"

Thiệu Viễn im lặng nhìn tôi rồi nói: "Này, đôi khi em nên học cách nghiêm túc suy nghĩ và chấp nhận những thứ xung quanh mình đi. Hãy để bồng bột, khép kín đi đi em, cố học cách thực sự nghiêm túc đi"

Tôi im lặng không nói, sau một lúc thì lên tiếng: "Anh gọi em ra đây chỉ để nói chuyện này?"

"Không" Thiệu Viễn xoa má tôi: "Anh nhớ em"

Tôi mím môi, ngồi lên đùi anh rướn lên...

Chúng tôi hôn nhau rất sâu, chỗ trống trong tôi được lấp đầy, khiến tôi cảm thấy rất thỏa mãn.

Tôi đã rất cô đơn. Ba không còn nói chuyện với tôi nhiều, khoảng cách giữa tôi và mẹ lại bị đẩy ra xa sau lần ra tòa. Em gái thì tôi từ nhỏ đã không ưa nó. Bạn bè thì không chơi với tôi vì tính cách quá trầm của tôi.

Tôi rất cô đơn. Nhưng tôi không thay đổi được. Cái bóng bướng bỉnh của tôi cứ bám lấy tôi mãi, đôi khi tôi muốn thay đổi, nhưng lúc nào những suy nghĩ tiêu cực cũng bám lấy tôi, khiến tôi muốn đổi thay cũng khó.

Tôi ngồi xuống kế bên Thiệu Viễn, anh vuốt tóc tôi: "Kể anh nghe xem, em sống tốt chứ?"

"Kha khá" Tôi nhún vai: "Cuộc sống cứ trôi qua như vậy với em, không có gì đặc biệt, không có gì bất ngờ, không có gì mới... Nhưng em không nghĩ nó tẻ nhạt"