Ôn Diệp không hỏi sâu, chỉ tìm hiểu đại khái có bao nhiêu người, rồi để cho các nàng lui xuống.
Còn chưa đợi nàng thư giãn một lát, Từ Nguyệt Gia đã về rồi.
So với trước khi đi, trên người hắn đã có thêm mùi rượu, nhưng cũng không quá nồng, rõ ràng là không uống nhiều lắm.
Cũng không thể trách được, lấy thân phận và địa vị hiện tại của hắn, nghĩ cũng biết chẳng có mấy ai dám chuốc rượu hắn.
Ôn Diệp không hề e dè ánh nhìn của hắn, còn nói một câu: "Có cần phái người hầu hạ lang quân rửa mặt không?”
Dù sao nàng cũng sẽ không hầu hạ người khác.
"Không cần." Từ Nguyệt Gia bình tĩnh trả lời, sau đó một mình đi vào phòng tắm.
Nước nóng ở bên trong đã được chuẩn bị từ trước.
Hai khắc sau, Từ Nguyệt Gia thay sang một thân áo ngủ, tóc đen như thác nước rũ ở sau người.
Nến hi lay động, khi nhìn gân, dung mạo của hắn càng đẹp hơn, phảng phất như hàn băng đặt mình trong lửa nóng, mãi không chịu tan.
Đa sắc thái nhưng lại cấm dục, Ôn Diệp bỗng cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Sắc đẹp bậc này, cho dù phải gả đi thì nàng cũng không lỗ.
Mấy phút sau, Từ Nguyệt Gia quay đầu lại nói với nàng: "Đi ngủ."
Sau đó kéo một bên màn trướng xuống, Ôn Diệp nhìn bóng lưng hắn, trong ánh mắt xẹt qua một tia dị sắc.
Nến đỏ vẫn cháy, sau một hồi mây mưa, ai nấy tự đắp chăn mình mà ngủ.
Ôn Diệp vốn đã mệt mỏi cả ngày, sau một hồi như vậy, đột nhiên không còn buồn ngủ nữa.
Màn trướng chắn hết ánh nến, trước mắt nàng là một mảnh tối tăm.
Ôn Diệp nhịn không được thầm nghĩ, quả nhiên không một ai có thể hoàn mỹ vô khuyết.
Ông trời mở ra cho Từ Nguyệt Gia vô số cánh cửa, lại quên mất một cánh cửa đó.
Trong bóng tối, Ôn Diệp âm thầm trợn mắt.
Mới nãy nàng vừa có chút cảm giác thì hắn đã kết thúc rồi.
Thời gian cũng không tính là ngắn, đó là vì kỹ thuật còn cần bàn luận thêm.
Hoặc có lẽ trước đó đều ngủ một mình, hôm nay bên cạnh đột nhiên nhiêu thêm một người, cho nên vẫn chưa quen?
Tư thế ngủ của Từ Nguyệt Gia quy củ thẳng tắp, chuyện phu thê đã kết thúc một lúc lâu, phát giác người nằm bên cạnh vẫn chưa ngủ, vì vậy hỏi: "Có chuyện?”
Đương nhiên Ôn Diệp biết Từ Nguyệt Gia vẫn chưa ngủ, điểm cảnh giác này thì nàng vẫn có.
Chẳng qua nàng không ngờ hắn sẽ chủ động mở miệng, dù sao từ lần gặp mặt đầu tiên vào ngày hôm nay cho đến thời điểm hiện tại, ấn tượng sâu sắc nhất mà hắn để lại cho Ôn Diệp là rất kiệm lời. "Không có gì." Nói đến đây, Ôn Diệp đột nhiên nhanh trí, hỏi một câu: "Chẳng qua nếu đều chưa ngủ được, không bằng lại đến một lần nữa đi?"
"Lại đến một lần nữa" này có ý gì, không cần nói nhiều cũng biết.
Từ Nguyệt Gia: ”..."
Một lát sau, mây mưa diễn ra lần nữa, lặp đi lặp lại nhiêu lần mới ngừng.
Không lâu sau, Ôn Diệp ôm chăn mà ngủ, trên mặt vẫn còn sót lại một chút thỏa mãn.
Từ Nguyệt Gia ở bên cạnh lại thật lâu không thể đi vào giấc ngủ.
Có lẽ vì lạ giường nên giấc ngủ này của Ôn Diệp cũng không quá yên ổn, mới giờ mão một khắc đã tỉnh.
Sau khi chậm rãi mở mắt ra, Ôn Diệp thoáng nhìn sang bên cạnh, người bên gối đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
Tuy tỉnh sớm nhưng vẫn còn buồn ngủ.
Ôn Diệp ngồi dậy với vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, Vân Chi ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh lập tức nhẹ chân nhẹ tay bước vào phòng, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, giữa giờ mão phải đến chính viện."
Ôn Diệp "ừ" một tiếng, đột nhiên nhớ đến người nam nhân không thấy đâu, thuận miệng hỏi một câu: "Từ Nguyệt... lang quân đâu rồi?"