Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 299




Lục Thị nghe thấy giọng điệu không hề do dự của nàng, hiểu ngay nàng đã nghĩ xong lý do từ lâu rồi, bỗng nhiên nàng ấy giận quá hóa cười: "Tùy muội thôi, chỉ cân muội không chê xui xẻo thì cứ nói như vậy đi.

Ôn Diệp không kiêng ky mấy chuyện này: "Mấy phu nhân này ta chẳng quen biết ai cả, nếu phải đến đó xã giao chẳng bằng ở nhà trò chuyện cùng tẩu tẩu thì hơn."

Lục Thị rất lấy làm hưởng thụ, nhưng ngoài miệng lại nói: "Muội bớt nói mấy lời dỗ dành người khác lại đi.

Ôn Diệp nhỏ nhẹ phản bác: "Ôi chao, hôm qua ta còn tặng cho tẩu tẩu mười tấm lông thỏ, tất cả đều là thỏ ta tự tay bắt đó."

Nhắc tới việc này, Lục Thị đã cạn lời: "Đúng vậy, muội còn lừa Tuyên Nhi, nói mang thỏ cho thằng bé, làm thằng bé nghĩ lầm là con thỏ còn sống vừa trắng vừa mềm, thằng bé vui mừng khấp khởi đi ra sau bếp, kết quả nhìn thấy mười con thỏ hong gió."

Ôn Diệp nói với giọng điệu đầy hợp tình hợp lý: "Tất cả đều là do thằng bé nghĩ nhiều, ta chưa từng nói với nó là thỏ sống."

Hơn nữa sau đó nàng cũng đã cắt đất đền tiền, mười con thỏ hong gió, một mình Từ Ngọc Tuyên tận một con, tối hôm qua đã hầm một con cho cậu bé ăn.

Cậu bé còn ăn vô cùng ngon miệng nữa kìa.

Vừa ăn vừa khóc, khóc xong rồi ăn, sau khi ăn no còn tự cho là qua mắt được mọi người, ôm một đống xương chôn trong sân, còn tìm một tấm gỗ cắm lên.

Sau đó Ôn Diệp đi đến liếc mắt nhìn một lần, vẽ lên tấm gỗ hình một con thỏ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Không biết là học từ ai nữa.

Lục Thị cũng không muốn tranh luận mấy chuyện này với nàng, nói: "Hôm nay là sinh nhật Nhị đệ, muội đừng có lắc lư trước mặt ta mãi, mau về sớm để chuẩn bị đi."

Ôn Diệp nói: "Vậy ta đi về trước."

Nàng đến từ sớm, bây giờ mới quá giờ Thìn một chút.

Từ chính viện của Lục Thị trở về, Ôn Diệp lại chà đạp Từ Ngọc Tuyên như mọi ngày một phen, sau đó nhấc chân đi đến thư phòng Tây sườn.

Từ Nguyệt Gia thăng quan nhanh cũng là có nguyên nhân, cho dù hôm nay là ngày hưu mộc của hắn, hắn vẫn không hề ngừng bút.

Từ Ngọc Tuyên theo trước theo sau, bây giờ tên nhóc con này cũng đã thành tinh rồi, sau khi biết hôm nay là sinh nhật phụ thân thì dùng danh nghĩa hiếu thảo để tự xin tiên sinh cho nghỉ học.

Từ Nguyệt Gia sao chép gần một canh giờ, vừa lật qua trang thứ nhất.

Hắn nhìn thoáng qua Ôn Diệp nói: "Đã về rồi à"

Ôn Diệp tiện tay cầm tờ khế đất thôn trang suối nước nóng cất vào hộp gấm rồi ngồi đối diện hắn, nói thẳng: "Đúng vậy, trở về đón sinh nhật với lang quân."

Từ Nguyệt Gia dừng bút, khẽ chớp mắt một cái. Ôn Diệp mở hộp gấm đựng khế đất ra đặt lên bàn, lúc vừa nhận được khế đất nàng đã phát hiện trong thôn trang suối nước nóng có hai suối nước nóng.

Ôn Diệp chỉ vào văn tự trên khế đất, hào sảng nói: "Nếu sau này lang quân muốn đi ngâm suối nước nóng, có thể đi đến đây."

Từ Nguyệt Gia nhướng mày, nói: "Nếu ta nhớ không lầm thì ngày hôm trước nàng cũng nói với đại tẩu như vậy."

Một thôn trang suối nước nóng, sợ rằng nàng đã quên mình cho phép bao nhiêu người đến rồi.

Sao Ôn Diệp lại quên cho được, nàng nói: "Không phải là có hai cái ao sao, chàng một cái, ta và tẩu tẩu một cái."

Không ai quan tâm tới Từ Ngọc Tuyên, câu bé cố sức kéo cái ghế tới, sau đó cố gắng trèo lên trên, nghe thấy Ôn Diệp phân chia mà không có phần mình, vội vàng nói: "Còn có Tuyên Nhi nữa!"

Suýt nữa Ôn Diệp đã quên cậu bé, nàng xoa cái đầu tròn của cậu bé, đồng thời nói với Từ Nguyệt Gia: "Lang quân sẽ không cô đơn đâu, có Tuyên Nhi ở cùng chàng rồi."

Từ Nguyệt Gia đảo mắt xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh của Từ Ngọc Tuyên, im lặng.

Từ Ngọc Tuyên ngốc còn chưa phát hiện ra mà nói: "Tuyên Nhi sẽ chà lưng cho phụ thân!"

Ôn Diệp nói tiếp: "Chà, thật là hiếu thảo."

Từ Nguyệt Gia liếc nhìn nhi tử của mình, nói: "Thằng bé còn nhỏ, không thích hợp ngâm suối nước nóng."