Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 293




Hứa Viện trưởng dạy học cả đời, thích nhất những đệ tử cố gắng phấn đấu, thái độ của Ôn Diệp làm ông ấy thấy rất mừng.

Tục ngữ có câu thế này "quy tắc là chết, người là sống”, nếu không nhờ nàng thì không biết tới khi nào chuyện của Vân Chi Lâu mới bị vạch trần.

Cho dù xét từ góc độ nào thì ông ấy cũng không nên từ chối.

Thế nên Hứa Viện trưởng đưa ra đề nghị: "Neu Từ phu nhân muốn mượn sách thì khi mượn đọc có thể dùng tên húy của Tiểu Thế Tử để mượn, sau đó khi Tiểu Thế Tử về thư viện để Tiểu Thế Tử trả sách cũng như nhau."

Ôn Diệp: "Đa tạ Hứa Viện trưởng."

Sau đó nàng lại nói: "Có mấy người Đào Chi đi cùng ta là được, lang quân cứ làm việc của chàng đi."

Hôm nay Từ Nguyệt Gia đến thư viện không đơn giản là chỉ đi dạo thư viện cùng nàng mà thôi.

Tốt xấu gì Tùng Sơn học viện cũng là một trong ba thư viện lớn nhất Đại Tấn, tuy rằng không chịu sự quản lý của triều đình nhưng bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, từ nay về sau thư viện muốn đưa ra quyết sách nào cũng luôn phải có người của Triều Đình theo dõi sát sao.

Dù sao những đệ tử này mai sau sẽ tham gia khoa cử nhập sĩ, Từ Nguyệt Gia đến đây chính là để bày tỏ thái độ của Hoàng Đế.

Hứa Viện trưởng càng hiểu rõ chuyện này hơn, về chuyện ở thực đường, đúng là sai sót của ông ấy.

Từ Nguyệt Gia không biết tại sao bỗng nhiên Ôn Diệp muốn dạo Tàng Thư Các, sở thích của nàng, hắn là người rõ nhất.

Cho dù trong lòng ôm trăm mối nghi ngờ thì hắn cũng không nghĩ sẽ vạch trân nàng.

Thậm chí còn nói: "Nàng cứ từ từ chọn, ta và Hứa Viện trưởng cần phải trao đổi rất nhiều chuyện."

Ôn Diệp gật đầu: "Được."

Hứa Viện trưởng đứng bên cạnh cũng nhẹ giọng dặn dò phu nhân nhà mình: "Chỗ Từ phu nhân phiền phu nhân đích thân chiêu đãi rồi."

Viện trưởng phu nhân gật đầu: "Yên tâm đi, có ta ở đây mà."

Cứ như vậy, Hứa Viện trưởng mời Từ Nguyệt Gia đi đến thư phòng của ông ấy, còn Ôn Diệp thì lại đi theo viện trưởng phu nhân vào Tàng Thư Các của Tùng Sơn học viện.

Khi mọi chuyện ổn thỏa, phu thê họ rời khỏi thư viện thì trời gần sập tối.

Hứa Viện trưởng còn muốn giữ bọn họ lại dùng bữa tối, cũng may Từ Nguyệt Gia đã khách sáo từ chối.

Đến tận sau khi lên xe Ôn Diệp mới thở phào một hơi: "Thật may lang quân không nhận lời của Hứa Viện trưởng."

Từ Nguyệt Gia vẫn còn đang nghĩ ngợi chuyện khác, hắn hỏi: "Hôm nay nàng đi Tàng Thư Các để làm gì?"

Ôn Diệp ăn bánh hoa quế Đào Chi mới vừa mang lên, nói với giọng điệu hiển nhiên: "Đương nhiên là mượn sách rồi, nếu không còn có thể làm cái gì." Từ Nguyệt Gia nhìn về phía nàng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "La mượn cho tiểu muội của nàng?”

Ngoại trừ điều này ra, hắn không thể nghĩ ra lý do nào khác khiến nàng vào Tàng Thư Các.

Ôn Diệp ậm ừ đáp: "Coi như là vậy."

Từ Nguyệt Gia thấy nàng thừa nhận thì nói: "Nàng nên thương lượng với ta trước."

Ôn Diệp không hiểu: "Lang quân nói vậy là ý gì?"

Từ Nguyệt Gia đảo mắt: "Tùng Sơn học viện có vô vàn sách, nhưng trước đó nàng chưa từng tìm hiểu, chưa chắc sách mượn phù hợp với tiểu muội của nàng."

"Lang quân đừng lo, trước khi tới đây ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi." Ôn Diệp cười nói.

"Hả?" Bỗng nhiên Từ Nguyệt Gia hỏi: "Mượn sách gì?"

Ôn Diệp chớp mắt, dáng vẻ không muốn nói cho lắm.

Từ Nguyệt Gia hiểu nàng, ánh mắt hơi tối lại: "Không thể nói cho ta biết à?"

Ôn Diệp lắc đầu nói: "Sao lại thế chứ, chỉ là một ít sách thánh hiền."

Nàng đáp cho có lệ.

Từ Nguyệt Gia im lặng nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn đảo mắt đi nơi khác, hắn cũng lên tiếng giải thích cho hành động vừa rồi của mình: "Nàng tự hiểu là tốt, ta chỉ sợ nàng mượn nhầm sách thôi."

Ôn Diệp gật đầu "um ừm: "Ý tốt của lang quân ta hiểu cả mà."

Từ Nguyệt Gia nghe nàng nói vậy bỗng hơi rùng mình, sau đó không nhắc lại chuyện này nữa....

Hôm sau.

Hôm nay là ngày cuối cùng Ôn Diệp ở Lan Thành, ngày mai nàng phải theo đội ngũ hộ tống Văn Vương hồi kinh rời khỏi đây.