Mặc kệ trong lòng Từ Cảnh Dung nghĩ như thế nào, cuối cùng Ôn Diệp vẫn nhét cậu vào đội ngũ mà Vương đại nhân áp giải phạm nhân.
Đội ngũ áp giải dần dần đi xa, lúc này Ôn Diệp mới thu hồi ánh mắt chuyển hướng sang Từ Nguyệt Gia, thoáng nhìn dưới cổ áo hắn lại có một dấu vết sâu cạn không đồng nhất thì nhịn cười nói: "Văn vương vậy mà lại hắt nước trà lên người lang quân."
Từ Nguyệt Gia nhìn nàng tram mặc không tiếng động.
Ôn Diệp thấy vậy liền nói: "Được rồi, ai bảo đối phương là vương gia chứ, lang quân tạm thời nhịn một chút đi."
Trung bình thiếu niên đều là như vậy, chưa kể hắn ta lại là thân vương một triều, bị người khác nhìn thấy bản thân gào khóc không ra thể thống gì, khó tránh khỏi chuyện phải xấu hổ giận dữ tức giận mấy ngày.
*
Vương đại nhân áp giải phạm nhân trở về từ Kinh Triệu Doãn không nhanh không chậm, vào giờ Thân một khắc cũng tiến vào Thượng Kinh thành.
Sau khi ép một đám phạm nhân vào thiên lao, Vương đại nhân chỉ kịp uống một ngụm trà lạnh cho tỉnh táo đầu óc, sau đó lại vội vàng vào cung.
Hoàng đế ngồi chờ đã lâu, ngay cả thái hậu luôn luôn ở Thọ Khang Cung lễ Phật không hỏi tục sự cũng di cùng với Thục thái phi.
Bên cạnh còn có mấy vị ngự y.
Hoàng đế miễn lễ cho y rồi hỏi: "Vì sao ngươi và Văn vương không cùng nhau hồi kinh?"
Vương đại nhân trả lời: "Hồi bẩm bệ hạ, thương thế của vương gia cần tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa mới có thể khởi hành trở về."
Thục thái phi nghe xong thì vội vàng truy vấn: "Không thể động thân là tay gãy hay là chân gấy, hay là chỗ khác gấy."
Vương đại nhân: "... Hồi bẩm Thái phi nương nương, không nghiêm trọng như vậy, nhưng vết thương mà Vương gia bị đa số là vết thương ngoài da, tay chân vẫn còn lành lặn ạ."
Thục thái phi vẫn lo lắng như trước, lại hỏi: "Vương đại nhân có tận mắt nhìn qua thương thế của Vương gia không, quả thật là không nghiêm trọng chứ?"
Hiện giờ bà ấy có rất nhiều nữ tế nhưng cháu trai cháu gái còn chưa có lấy một đứa, lỡ may hắn ta xảy ra chuyện rồi bị tổn thương đến bộ phận kia thì...
Vương đại nhân cân nhắc một lát roi cẩn thận trả lời: "Vi thần đã xem qua, lúc ấy còn vừa lúc gặp Vương gia bưng trà cảm tạ Từ đại nhân."
Nghe y trả lời như vậy, trạng thái của Thục thái phi phải trực tiếp sửa lo lắng thành khiếp sợ.
Trong giọng nói của bà ta rõ ràng mang theo cảm xúc không thể tin vào tai mình: "Ngươi là nói con ta cảm tạ Từ gia nhị gia?"
Vương đại nhân thấp thỏm lên tiếng trả lời. Thục thái phi nghe vậy thì hoàn toàn im lặng.
Thái hậu thì buông xuống nỗi lo lắng của mình và thở dài nói: "Không biết sau chuyện này Thần nhi có hiểu chuyện hơn không?"
"Hiểu chuyện thì ít mà gây chuyện thì nhiều." Hoàng đế suy nghĩ một chút, một lần nữa nhìn về phía thân tử dưới bậc thêm, bỗng nhiên nở nụ cười trong nháy mắt nói: "Bưng trà tạ ơn trẫm không tin, nếu ngươi nói là giội trà tạ on thì mới giống hành động mà nó sẽ làm."
Vương đại nhân mặt lộ vẻ xấu hổ, y vốn định che cho Văn vương một chút.
Hoàng thượng thấy vậy liền biết mình đã đoán đúng, lúc này Thục thái phi cũng kịp phản ứng, rõ ràng Hoàng đế đã hiểu được nếu con trai của bà ấy còn có sức lực giội người ta một thân đầy nước trà, vậy thì chứng tỏ hắn ta hẳn là bị thương không nặng.
Hoàng đế cùng Thái hậu cũng thầm nghĩ như thế.
Nếu Văn vương không có việc gì, Thái hậu cùng Thục thái phi cũng không có ý định tiếp tục lưu lại, đỡ phải chậm trễ quá trình Hoàng đế xử lý chính sự.
Biết rõ thương thế của Văn vương, Hoàng đế liền một lân nữa chuyển lực chú ý vào trên những người của di đảng Nghịch Vương kia.
Vương đại nhân dâng tấu chương của Từ Nguyệt Gia, đồng thời cẩn thận thuật lại hết thảy những chuyện phát sinh ở Lan Thành.
Hoàng đế hơi bất ngờ nói: "Nói như vậy, những tên của di đảng Nghịch Vương kia là bị Từ nhị phu nhân bắt được."