Ôn Diệp hỏi ngược lại: "Vậy người sáng nay chạy rất nhanh là ai?"
Từ Ngọc Tuyên chột dạ cúi đầu, tiếp tục gặm thịt viên, qua thật lâu mới ngẩng đầu nói: "Là chal
Lão sư nói, gặp chuyện không giải quyết được liên tìm phụ thân.
Ôn Diệp nhìn Từ Nguyệt Gia rồi hỏi: "Lang quân không có gì muốn nói?"
Từ Nguyệt Gia buông đũa, tâm mắt nâng lên nhìn về phía nàng nói: "Thuốc sắp nguội rồi."
Ôn Diệp: "..."
Thật sự là một tên cáo trạng lãnh tâm lãnh tình.
Từ Ngọc Tuyên còn học phụ thân mình nói thêm: "Sắp lạnh rồi!"
Một lớn một nhỏ nhìn chăm chú vào mình không chớp mắt, Ôn Diệp biết bản thân có trốn cũng không thoát, nàng chỉ có thể uống hết một chén thuốc.
Quá trình này thống khổ không thôi.
"Thế này được chưa." Nàng đặt bát thuốc xuống rồi nói.
Từ Nguyệt Gia không biết từ đâu biến ra một túi mứt hoa quả nhỏ: "Ăn một viên cho đỡ đắng một chút."
Từ Ngọc Tuyên nhìn thấy mẫu thân có mứt hoa quả ăn, lập tức nhìn về phía phụ thân nói: "Tuyên nhỉ còn chưa có."
Ánh mắt Từ Nguyệt Gia chuyển hướng về phía cậu bé: "Con cũng muốn uống thuốc?"
Từ Ngọc Tuyên lắc đầu: "Vậy con không cần nữa."
Từ Nguyệt Gia: "Uống thuốc mới có mứt hoa quả ăn."
Từ Ngọc Tuyên vẫn trông mong như trước, ngoài miệng thì lại nói: "Vậy Tuyên nhi không ăn nữa."
Ôn Diệp vừa ăn mứt hoa quả thầm nghĩ trong lòng, mứt hoa quả Từ Nguyệt Gia mua quả thật rất ngọt.
*
Đại phu kê đơn thuốc có tác dụng giúp ngủ ngon, nhưng sau khi rửa mặt xong, Ôn Diệp nằm trên giường lại nóng đến mức không ngủ được.
Nàng phe phẩy một cây quạt, ngắn ngủn được hơn một khắc mà không biết thở dài bao nhiêu tiếng.
Từ Nguyệt Gia tối nay phải ngủ lại đây.
Nàng rất muốn đuổi người, một cái giường đã có lớn bao nhiêu đâu, Từ Nguyệt Gia còn muốn ngủ lại, chẳng khác nào đang đặt cho nàng một cái lò lửa.
Ôn Diệp đợi nửa ngày cũng không đợi được Từ Nguyệt Gia tới, cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến một cách mãnh liệt, nàng bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Hôm sau, sau khi Ôn Diệp tỉnh lại thì bên cạnh đã trống không.
Nàng ngồi dậy sờ sờ cái trán, sau đó phát hiện ban đêm mình không hề bị cái nóng làm tỉnh.
* Liên tiếp uống thuốc bảy tám ngày, Ôn Diệp cảm thấy mình sắp biến thành thuốc Đông y mất rồi.
Hôm nay rốt cục cũng không cần uống thuốc nữa, cơm trưa còn có thịt kho tàu, mặc dù có hơi ngọt, nhưng đối với Ôn Diệp gần đây chỉ được ăn qua thịt xào mà nói, bữa cơm hôm này là một bữa cơm rất phong phú.
Ngủ trưa tỉnh lại, phòng bếp nhỏ lại làm canh ngọt, Ôn Diệp uống xong cảm giác cũng không tệ, nhưng nếu có thể ướp lạnh thì nàng càng thích hơn.
Từ Ngọc Tuyên cũng dùng thìa nhỏ chậm rãi uống một chén cửa mình, sau khi uống xong liền nói: “Nương, Tuyên nhi đi học.
Từ hôm nay trở đi, buổi chiều mỗi ngày Từ Ngọc Tuyên cũng phải đi học.
Bắt đầu từ giờ Thân, học hơn nửa canh giờ.
Đứa nhỏ sau khi biết được quả thật đã ủ rũ trong chốc lát.
Ôn Diệp bưng bát thuận miệng nói: "Mau đi đi."
Từ Ngọc Tuyên giống như một tiểu đại nhân không tiếng động thở dài một tiếng, lưng đeo túi sách nhỏ, bước chân nhỏ hơi nặng nề đi ra ngoài.
Mà ngay sau đó, Ôn Diệp vừa uống xong canh ngọt lại bắt đầu chờ mong xem bữa tối nay ăn cái gì.
Từ Ngọc Tuyên đến chỗ học, Hứa Bách Lễ cũng vừa mới đứng dậy không lâu. Người già rồi, buổi tối ngủ ít, ban ngày vì thế mà khốn đốn.
Hứa Bách Lễ dùng nước lạnh nâng cao tinh thần, giúp bản thân tỉnh táo, thoáng nhìn thấy học trò của mình đang ngôi cách đó không xa thì tò mò không thôi: "Sao con lại chọc phụ thân rồi, đã nói năm sau mới tăng tiết, sao lại sớm như vậy?"
Từ Nguyệt Gia trực tiếp phái người đến thông báo cho ông ấy, điều này làm cho Hứa Bách Lễ ngay cả cơ hội hỏi cũng không có.
Từ Ngọc Tuyên lắc đầu, giọng nói thiếu sức sống đủ để biết cậu bé cũng rất buồn râu: "Tuyên nhi không biết."
Hứa Bách Lễ thật sự không nghĩ ra, ông ấy thậm chí còn nghĩ tới chuyện Từ Nguyệt Gia không muốn chăm con trai cho nên đang yên đang lành mới tăng thêm một tiết học như vậy.
Sau đó lại phủ định suy nghĩ không đúng, Từ Quốc Công phủ không thiếu tôi tớ, đâu cần hắn tự mình mang theo.
Còn nữa, Từ Nguyệt Gia cũng không đến phát rô đến mức không muốn mang theo đứa nhỏ liền ném đứa nhỏ cho một lão sư vỡ lòng như ông ấy.
Hứa Bách Lễ nghĩ mãi không ra lý do, thế là đành nói với Từ Ngọc Tuyên: "Hôm nay trở về gặp phụ thân con, con có thể hỏi một chút."