Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 241




Ra khỏi chính viện, Ôn Diệp muốn nhanh chóng trở lại Tây viện của mình, mới vừa bước vào sân liền nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn của Từ Ngọc Tuyên.

Cậu bé đang duỗi cổ chờ ở hành lang, thấy nàng cuối cùng cũng trở về, theo bản năng liền cười toe toét, ngay sau đó không biết tại sao khóe miệng lại rũ xuống, thân thể uốn éo, hai tay ôm bụng nghiêng lưng về phía Ôn Diệp.

Đôi mắt thường ngày huyên thuyên chuyển động kia bây giờ lại thỉnh thoảng liếc trộm về phía Ôn Diệp.

Đợi Ôn Diệp đến gần, Từ Ngọc Tuyên còn cố ý nặng nề hừ một tiếng dùng để ai đó biết cậu bé đang rất bất mãn, rất không hài lòng.

Ôn Diệp cầm lấy hộp thức ăn nhẹ trên tay Đào Chi, cười ghé sát vào nói: "Tuyên nhi, nương đặc biệt mang điểm tâm về cho con nè."

Từ Ngọc Tuyên đứng ở cửa sổ thư phòng phía tây, Từ Nguyệt Gia đang lật xem công văn trong thư phòng thì nghe được giọng nói của người nào đó, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy Ôn Diệp khom lưng mở nắp hộp thức ăn ra.

Dưới cửa sổ, Từ Ngọc Tuyên vẫn bĩu môi oán trách: "Tuyên nhi chờ nương đã lâu lắm rồi, vậy mà nương lại không có ở đây, nương gạt người, ho

Ôn Diệp không giải thích mà trực tiếp cầm lấy miếng bánh nhân thanh mai duy nhất còn sót lại trong hộp thức ăn đưa đến bên miệng của Từ Ngọc Tuyên, nàng dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ con: "Tuyên nhi nếm thử trước ha."

Từ Ngọc Tuyên há mồm: "Con không - -"

Sau đó liền không cẩn thận cắn rớt một miếng nhỏ.

Những lời tố cáo còn lại theo miếng điểm tâm này cùng nhau tiến vào trong bụng cậu bé.

"Ăn ngon không?" Ôn Diệp cười hỏi.

Từ Ngọc Tuyên miệng còn đang động, nghe được Ôn Diệp hỏi, theo bản năng trả lời: "Ăn ngon."

Ôn Diệp giao hơn phân nửa khối còn lại cho cậu bé, sau đó còn nói: "Đây là do nương xếp hàng dài thật dài để mua về đấy, chỉ có một khối này thôi, chính nương cũng không nỡ ăn."

Từ Ngọc Tuyên nhìn điểm tâm trên tay chằm chằm như muốn trả lại ngay tại chỗ vậy: "Nương cũng ăn di

Ôn Diệp nhìn dấu vết nước miếng mơ hồ ở chỗ điểm tâm bị cắn mà quyết đoán lắc đầu, kiên định cự tuyệt: "Tuyên nhi ăn đi, nương không đói bụng."

Từ Ngọc Tuyên cúi đầu lại cắn một miếng, sau khi ăn xong một miếng điểm tâm, khóe miệng nhếch lên thật cao.

Hiển nhiên là nhóc con đang rất cao hứng.

Hài tử này thật dễ dỗ, Ôn Diệp thầm nghĩ, may mà nàng còn chừa lại một miếng.

Vốn là nghĩ để lại sáu khối điểm tâm kia mang về cho Lục thị nếm thử cảm giác mới mẻ, ai ngờ đường hồi phủ quá dài, nàng nhịn không được liên đá đưa gần hất.

Sau đó đành phải chuyển đường đến Ngọc Phương Viên mua một hộp điểm tâm khác. Cũng may điểm tâm của Ngọc Phương Viên tinh xảo như nhau, Lục thị hẳn là sẽ thích.

Ôn Diệp không biết chính là, Lục thị vừa nếm thử hai khối điểm tâm nàng mang về, sau khi uống hai chén trà nhỏ thì Từ Quốc Công cũng mang theo điểm tâm Ngọc Phương viên trở về chính viện.

Vô hình trung, hình tượng của nàng trong lòng Từ Quốc Công lại "kém" đi một chút.

*

Từ lần trước cùng Từ Nguyệt Gia đi Tụ Hiền Lâu, Ôn Diệp không xuất phủ nữa, trời càng ngày càng nóng, cũng may Từ Quốc Công phủ là loại hàng thật giá thật, nàng lại có đùi Lục thị để ôm nên thoải mái hơn nhiều.

Trong phòng mỗi ngày đều được cung cấp băng không ngừng, một ngày trôi qua, cả gian phòng đều lành lạnh.

Ôn Diệp hiện giờ ngay cả viện tử cũng rất ít ra ngoài, nếu ra ngoài thì tất nhiên là chỉ có đi chính viện, còn lý do thì chỉ có đến nói chuyện phiếm với Lục thị mà thôi.

Hôm nay Lục thị sai người đưa tới một giỏ đầy những quả vải tươi, Ôn Diệp dùng nó làm một món nước lạnh vải dương mai.

Đưa đến chính viện ba chén, số còn lại nàng thừa dịp Từ Ngọc Tuyên còn đang ở chỗ Hứa Bách Lễ đi học, trước khi Từ Nguyệt Gia hồi phủ liền uống một nửa.

Trời nóng, bữa tối đa phần đều là đồ ăn nguội, còn lại mấy món ăn nóng cũng đều là đồ ăn tương đối thanh đạm.

Ôn Diệp bảo Đào Chi múc cho hai cha con mỗi người một bát.

Ngón tay út của Từ Ngọc Tuyên tò mò chạm vào vách bát, ngạc nhiên nói: "Lạnh quái"

Ôn Diệp nói tiếp: "Nhưng mà uống ngon."

Kỳ thật một chén này của Từ Ngọc Tuyên chỉ là hơi ướp lạnh một lát thôi chứ không phải loại rất lạnh.

Nhưng đối với Từ Ngọc Tuyên cho tới bây giờ chưa từng trải qua cảm giác sờ vào băng mà nói thì như này đã đủ lạnh rồi.

Cậu bé nhìn trước mặt mình và cha đều có liền hỏi: "Nương không có?"