Từ trước tới nay, đối với những lời mà Từ Nguyệt Gia nói, Từ Ngọc Tuyên vẫn luôn ram rap nghe theo.
Cậu bé do do dự dự, sau đó vẫn xoay bước chân tới gần Từ Nguyệt Gia nhỏ giọng hô: "Cha."
Chóp mũi cậu bé bỗng nhiên giật giật, giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên: "Hương hương?"
Từ Ngọc Tuyên nhớ rõ mùi hương này là của nương.
Động tác đặt chén trà của Từ Nguyệt Gia dừng lại, hắn hơi nghiêng đầu ngửi ngửi, đúng là có một mùi hoa lê nhàn nhạt ở trên áo thật.
Ký ức tối hôm qua cứ thế trở về không báo trước, sắc mặt Từ Nguyệt Gia trong nháy mắt hiện lên vài phần không được tự nhiên.
Hắn bèn nói chuyện để đánh lạc hướng cậu bé, một phần cũng là để che giấu đi vài phân không tự nhiên kia: "Dùng đồ ăn sáng trước."
Tốn cả buổi mà vẫn không thể cứu nương ra, Từ Ngọc Tuyên iu xìu "A" một tiếng rồi ngồi vào bên cạnh bàn ăn.
Cái đầu nho nhỏ nhưng luôn có nghi vấn thật lớn.
Tại sao cứu nương lại khó đến như vậy, lúc trước kia khi cứu nhị ca, rõ ràng chỉ cần dựa vào vòng tay của bá nương là được.
Từ Ngọc Tuyên thủy chung nghĩ mãi vẫn không thông, vì thế mà khi đến chỗ tiên sinh Hứa Bách Lễ, cậu bé vẫn iu xìu như quả bóng hơi bị xẹp.
Hứa Bách Lễ đi tới, ông ấy nhìn qua đã hơn năm mươi tuổi nhưng cũng không đến mức già, khi quạt giấy trong tay giơ lên, một tia phong lưu như ẩn như hiện trong động tác nho nhã ấy.
Nhìn thấy tiểu đồ nhi của mình từ lúc đến đây gương mặt vẫn luôn không có tinh thần, Hứa Bách Lễ ngồi xuống đối diện, tận lực đặt tâm mắt của mình cùng tiểu đồ nhi ngang nhau rồi mới hỏi: "Tuyên nhi làm sao vậy?"
Hai bàn tay nhỏ nhỏ bé bé của Từ Ngọc Tuyên nâng má, ánh mắt nâng lên nhìn về phía Hứa Bách Lễ và nói: "Cha tức giận rồi, Tuyên nhi muốn cứu nương nhưng cha không cho."
Trong mắt Từ Ngọc Tuyên, lão sư trước mắt mình không gì là không làm được.
Hứa Bách Lễ nghe xong thì kinh ngạc không thôi, một lát sau ông ấy mới nói tiếp được: "Chuyện này thật sự rất ngạc nhiên đấy, cha con còn có thể tức giận?"
Mặc dù ngoài miệng ông ấy gọi Từ Nguyệt Gia một tiếng nghĩa đệ nhưng kỳ thật hai người ngoại trừ mấy năm trước gặp nhau ở Ngô Châu cùng với thỉnh thoảng thư từ qua lại thì cũng không có bao nhiêu thâm giao bằng hữu gì cả.
Hứa Bách Lễ mấy năm nay chu du khắp nước Tấn cũng nghe không ít những lời đồn thổi về vị thiếu niên mới trẻ tuổi đã lên chức Trạng Nguyên này, người ngoài đều nói hắn là người có thể nói chuyện mà không hề thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị luôn biết cách kỷ luật người khác, là vị nghiêm quan không dễ đối phó.
Nhưng sau khi gặp Từ Nguyệt Gia, Hứa Bách Lễ lại có cảm nhận khác, vị nghĩa đệ này của ông ấy, tính tình ôn hòa dễ chịu, thậm chí cũng không phát giận lung tung với người khác.
Sau đó nhìn bản thân ông ấy đơn phương gọi hắn là nghĩa đệ nhiều năm như vậy nhưng không thấy hắn tức giận liền có thể hiểu được điểm mau chốt của Từ Nguyệt Gia để hắn hòa hợp với mọi người vốn dĩ không cao.
Người công tư rõ ràng như vậy rất dễ ở chung, nói thẳng ra là ở với họ, ngươi sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bởi vì ngươi có thể biết rõ đối phương để ý hoặc không để ý là cái gì.
Người có cảm xúc ổn định trong ấn tượng của bản thân bỗng có một ngày đột nhiên nổi giận, điều này làm cho Hứa Bách Lễ cảm thấy cực kỳ hứng thú, ông ấy cười nói: "Nương con còn có thể chọc cha con tức giận, vậy chứng tỏ nàng có năng lực rất siêu phàm đấy."
"Vậy Tuyên nhi vẫn có thể đi cứu nương sao?"
Nghe ngữ khí nói chuyện cùng bộ dáng giống như rất nghiêm trọng của lão sư, trái tim nhỏ của Từ Ngọc Tuyên không khỏi căng thẳng.
Hứa Bách Lễ phe phẩy phe phẩy cái quạt nhỏ trên tay rồi gật gù đứng dậy, vừa đứng vừa chậc chậc thở dài: "Không cứu được rồi!"
Đương nhiên, người ông ấy đang nói đến chính là Từ Nguyệt Gia.
Từ Ngọc Tuyên nóng nảy: "Phải đi cứu chứ, đó là nương của Tuyên nhi mài"
Hứa Bách Lễ đi về phía trước hai bước và quay đầu lại nói: "Đừng lo lắng quá, nương của con không có việc gì đâu, chúng ta nhận biết chữ trước, nhận biết chữ xong, ta dạy con hai chiêu đối phó với cha con."
Từ Ngọc Tuyên lúc này thở phào nhẹ nhõm.
Nương của mình được cứu rồi.