Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 227




Hôm nay nữ nhi Liễu thị đầy tháng, Ôn Diệp mang theo phụ tử hai người cùng tới Ôn gia.

Bởi vì đây là cô nương đầu tiên của Ôn gia, tiệc đầy tháng của cháu gái Ôn Tư Oánh, Thẩm thị chuẩn bị có chút long trọng, náo nhiệt.

Hôm nay khách nhiều, Ôn Diệp tốt xấu gì cũng là cô nương Ôn phủ gả ra ngoài, Thẩm thị chỉ nói hai câu đơn giản, liền để cho nàng tự mình đi dạo, chỉ cần đừng gây phiền toái cho bà ấy, thì mặc nàng đi đâu cũng được.

Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia tách ra ở tiền sảnh, hắn tới chỗ nam nhân tụ tập, mà nàng chuẩn bị tới viện Liễu thị thăm hài tử.

Về phần Từ Ngọc Tuyên, Ôn Diệp hỏi ý nghĩ của cậu bé, ngoài miệng cậu bé nói muốn đi thăm biểu muội, kì thực, Ôn Diệp đoán chừng cậu bé là muốn nhanh chóng đưa hai quyển sách trong tay tặng đi.

Muốn hỏi vì sao chỉ có hai quyển, vậy phải hỏi chính cậu bé, người nhỏ sức lực cũng nhỏ, không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm được hai quyển.

Trước khi xuất phát, Ôn Diệp tận mắt nhìn Từ Ngọc Tuyên từ trong rương sách chọn hai quyển dày, được nàng cùng Từ Nguyệt Gia đồng ý, ngay cả Kỷ ma ma cũng không dám giúp cậu bé lấy, chỉ có thể chọn hai cuốn sách để ôm.

Cứ như vậy, Ôn Diệp dẫn Từ Ngọc Tuyên tới viện Liễu thị ở.

Nơi này càng náo nhiệt, ngoại trừ người nhà mẹ đẻ Liễu thị, đại tẩu Dương thị còn có mấy vị cô nương khác của Ôn gia gả ra ngoài cũng ở đây.

Ôn Diệp là người cuối cùng đến.

Sau khi đưa quà cho Liễu thị và đứa bé, Ôn Diệp đến gần nhìn đứa bé.

Liễu thị lần này sinh có chút gian nan, bởi vậy Thẩm thị để cho nàng ấy ở cữ, hài tử vừa mới uống sữa xong, hiện tại còn đang ngủ.

Ôn Diệp chăm chú nhìn một chút, trong đầu nhớ lại, cô nhóc với hài tử Văn thị nàng nhìn thấy lúc trước, hình như không khác nhiều lắm.

Nhưng nàng vẫn khen một câu: "Cô nhóc thật xinh đẹp, rất giống Nhị tẩu."

Ai không thích con mình được khen, khuôn mặt còn chưa bình phục hoàn toàn của Liễu thị đã tươi sáng hơn nói: "Nhị ca muội nói nó giống chàng ý."

Tuy nói Liễu thị không quan tâm đứa con đầu lòng là nhi tử hay khuê nữ, nhưng nàng ấy sợ mẹ chồng cùng lang quân sẽ để ý, khi nàng ấy biết được là khuê nữ, vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng.

Nàng ấy sợ mẹ chồng cùng lang quân sẽ thất vọng, cũng may điều nàng ấy lo lắng cũng không phát sinh, mẹ chồng rất thích Tư Oánh, lang quân cũng vậy.

Lời này Ôn Diệp không thừa nhận, nàng cảm thấy đây rất có thể là vỏ bọc của Ôn nhị ca.

Lúc này, Từ Ngọc Tuyên ôm sách chen tới, cái miệng nhỏ nhắn chen vào: "Đây là, quà Tuyên nhi tặng biểu muội."

Liễu thị kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Ôn Diệp, hỏi: "Tuyên ca nhi đây là?"

Ôn Diệp thay tiểu hài nhi giải thích: "Sau khi nó biết mình có thêm tiểu biểu muội, liền tự mình chọn hai quyển sách, nói là tặng cho Tư Oánh làm tiệc đầy tháng."

Liễu thị nở nụ cười, nàng ấy vừa được làm nương, lại nhìn hài tử, mặt mày luôn ôn nhu từ ái hơn rất nhiều, nàng ấy đưa tay sờ sờ Từ Ngọc Tuyên nói: "Vậy cữu mẫu thay Tư Oánh biểu muội cám ơn Tuyên ca nhi nhé."

Thành công đem sách đi tặng, Từ Ngọc Tuyên vẻ mặt như trút được gánh nặng, nói: "Không cần cám ơn, đây là việc Tuyên nhi nên làm mà!”

Dương thị ở bên cạnh nhìn nói: "Tuyên ca nhi nhìn so với lần trước hoạt bát hơn rồi đấy."

Ôn Diệp: "Dù sao cũng đã vỡ lòng một thời gian rồi."

Gặp Liễu thị cùng tiểu chắt nữ xong, Ôn Diệp không quấy nhiễu nữa, dẫn Từ Ngọc Tuyên ra khỏi nội thất, để lại không gian cho Liễu thị cùng người nhà mẹ đẻ của nàng ấy.

Trong sảnh chính, mấy người đã vào thăm đứa nhỏ trước nàng đều ngồi ở đây, đang uống trà nói chuyện phiếm.

Hài tử Ôn gia trong lúc đó không có mâu thuẫn gì lớn, ngay cả Ôn Tuệ vốn chưa bao giờ đối xử tốt với người khác hôm nay nhìn cũng an thuận không ít.

Ôn Ngọc Uyển dẫn theo khuê nữ Lâm Thù Nhi tới, Ôn Lan cũng vậy, hai tiểu cô nương tuổi tác kém một chút, nhưng ngược lại còn có thể chơi cùng nhau.

Đứng bên cạnh Ôn Tuệ là trưởng tử của nàng ta, Đỗ Minh Hữu.

Ôn Nhiên còn ở trong cung, Ôn Diệp phỏng chừng phải đợi trước khi yến tiệc bắt đầu mới có thể gặp.

Từ Ngọc Tuyên chỉ coi như quen mỗi Ôn Trừng, Dương thị nhiều lần dặn dò Ôn Trừng phải dẫn theo mấy đệ đệ.

Tuy rằng Ôn Trừng mới sáu tuổi, nhưng so với những đứa trẻ cùng tuổi thì chững chạc hơn rất nhiều, người trong đại sảnh nhiều, cậu chuẩn bị dẫn các đệ đệ ra viện chơi.