Bước chân Từ Nguyệt Gia dừng lại.
Chỉ thấy Ôn Diệp khoanh chân ngồi ở giữa giường, hai cánh tay tự nhiên buông xuống đùi.
Nghe tiếng bước chân tới gần, Ôn Diệp chậm rãi mở mắt, bình tĩnh nói: "Hôm nay lang quân về phủ hơi sớm rồi đó."
Từ Nguyệt Gia nghe giọng điệu như đắc đạo của nàng, hồi lâu không nói gì.
Hắn nhìn chăm chú trong chốc lát hỏi: "Trên mặt nàng bôi cái gì vậy?"
Ôn Diệp đáp: "Bôi kem lên mặt, gần đây da hơi khô, cần bổ sung nước."
Từ Nguyệt Gia không nói gì nữa, chỉ nói: "Ta đi tắm."
Ôn Diệp: "... Ô!"
Dường như nàng đã quên một điều.
Ôn Diệp đột nhiên có chút rối rắm, chờ Từ Nguyệt Gia từ gian bên đi ra, nàng đã rửa sạch kem đắp mặt, ngược lại còn tiếp tục ngồi khoanh chân thiền định.
Từ Nguyệt Gia đến gần nói: "Nàng định ngồi như thế này cả một đêm à.?"
Ôn Diệp chậm rãi thu chân lại, ngồi xuống giường, nghiêm trang nói: "La vì lang quân, ta quyết định ngủ sớm dậy sớm một tháng, tu thân dưỡng tính."
Từ Nguyệt Gia từ chối cho ý kiến: "Chịu nổi không?"
Ôn Diệp: "..."
Chính vì không chắc chắn, nên mới rối rắm.
Từ Nguyệt Gia ngồi xuống, vén chăn lên, rũ mắt không nhìn nàng: "Ta không có ý kiến."
Ôn Diệp nhìn khuôn mặt kia của hắn, hôm nay là khuôn mặt lạnh lùng đã lâu không gặp, lời nói đến bên miệng lập tức bị nàng nuốt trở lại.
Nàng nhanh chóng đổi giọng nói: "Chẳng qua là bắt đầu từ... tối mai."
Từ Nguyệt Gia thần sắc thản nhiên: "Tùy nàng."
Một lát sau, Ôn Diệp vén dây lưng áo ngủ của Từ Nguyệt Gia lên, đồng thời tiếc nuối nghĩ, sắc đẹp hại người.
May mà hôm nay nàng còn đặc biệt ngâm mình với cánh hoa sữa bò, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngọt ngào, lần này thuận tiện cho Từ Nguyệt Gia rồi.
*
Ngày hôm sau, mặt trời đỏ mới ló dạng.
Từ Ngọc Tuyên ngồi trên ghế nhỏ, nhìn bút lông thỏ lấy từ trong túi xách ra, trừng mắt dại ra hồi lâu.
Sao lại vẫn còn?I
Lúc này Hứa Bách Lễ bưng một chén trà, chậm rãi thong thả ngồi xuống đối diện cậu bé, ánh mắt liếc qua bàn sách.
Không chút để ý hỏi: "Sao vậy, đây là?" Từ Ngọc Tuyên nhìn bút lông thỏ vừa giống lại vừa không giống cái hôm quá, cái miệng nhỏ nhắn biu môi: "Đầu xấu cải!"
Hứa Bách Lễ nhướng mày: "Chuyện gì? Không bằng nói với lão sư?"
Từ Ngọc Tuyên dùng vốn từ vựng hạn hẹp của mình kể lại chuyện vê "Bút lông thỏ”, cuối cùng chống má nhíu mày nói: "Tuyên nhi thật đáng thương ma-
Hứa Bách Lễ dường như cũng không kinh ngạc nói: "Việc này, cha con đích xác là làm không đúng."
Từ Ngọc Tuyên từ đầu đến chân đều tỏ vẻ đồng ý: "Đúng thết"
"Đã như vậy, hôm nay chúng ta không học cầm bút, chơi nhận biết mặt chữ, như thế nào?"
Từ Ngọc Tuyên liên tục gật đầu, còn nói: "Lão sư thật tốt-"
Hứa Bách Lễ nhận phần khen ngợi này của cậu bé, nói: "Vậy sau này con phải nghe lời ta, nghiêm túc học chữ."
Hai mắt Từ Ngọc Tuyên sáng lấp lánh: "Được!"
Hứa Bách Lễ lấy một quyển sách vỡ lòng ra nói: "Bắt đầu đi."
Từ Ngọc Tuyên vẻ mặt ngoan ngoãn.
Hứa Bách Lễ tuyệt đối sẽ không nói cho học sinh trước mắt, một hộp bút lông thỏ kia, là đề nghị của ông ấy bảo với nghĩa đệ.
Hứa gia hậu bối đông đảo, ở điểm này, Hứa Bách Lễ tự nhận so với Từ Nguyệt Gia có kinh nghiệm hơn....
Đêm tu tâm dưỡng tính đầu tiên bắt đầu bằng việc phá giới tình dục.
Ôn Diệp sau khi tỉnh lại, rút kinh nghiệm xương máu, quyết định đêm nay không lại rơi vào trong mê trận của Từ Nguyệt Gia nữa.
Sau khi rửa mặt xong, Đào Chi sai người mang bữa sáng lên, món chính là mì sốt tương, phối với mấy món ăn vặt hấp rán, còn có sữa đậu nành.
Đều là món Ôn Diệp thích ăn.
Sau khi dùng bữa sáng, Ôn Diệp nhận được một phong thư đến từ Ôn gia, Thẩm thị tự tay viết, nội dung trên thư chính là có liên quan đến chuyện tiểu muội nàng được chọn làm bạn học của công chúa, thái giám trong cung đã đến Ôn gia truyền khẩu dụ của thánh thượng, việc này coi như đã định, tháng sau sẽ tiến cung.
Thẩm thị ở cuối thư hỏi nàng trước đó có muốn trở về nhìn một chút hay không.
Dù sao nếu đến lúc Liễu thị hài tử đầy tháng, một trong hai người sẽ không thể thấy nhau.
Ôn Diệp đương nhiên phải trở về, nàng bảo Vân Chi và Đào Chi thu dọn đồ đạc cần mang theo, đồng thời hôi âm cho Thẩm thị, nói với đối phương, ngày sau nàng sẽ trở về.
Tối hôm qua chỉ lo thưởng thức sắc đẹp, ngay cả việc này cũng quên hỏi.
Triều hội kết thúc, hoàng đế giữ lại Từ Nguyệt Gia.
Trong Cần Chính điện, hai quân thần đang thương thảo về vụ án trước đó là vụ của "Thái Vân Trai, bên ngoài liền tới báo, nói là Văn Vương cầu kiến.