Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 218




Lục thị trừng nàng một cái nói: "Tuyên nhi bây giờ đã chững chạc hơn ngươi rồi đấy."

Ôn Diệp nghe vậy, buông đồ ăn và trà mận xanh xuống, nhướng mày nói: "Vậy sao? Tuyên nhi dỗ tẩu tau như thế nào? Ta về sẽ học nó một chút."

Lục thị sửa lại: "Cái gì mà dỗ, là Tuyên nhi sau khi tan học tới đây, thấy ta đang viết phiếu quà, vội vàng đưa bút học vỡ lòng cho ta dùng, Cảnh Lâm nhà ta cũng không cẩn thận hiếu thuận như nó đâu."

Ôn Diệp nội tâm ha hả, mặt ngoài vẫn như thường nói: "Cây bút kia, tẩu tẩu dùng xong có trả lại cho nó không?”

Lục thị còn chưa phát hiện nói: "Tuyên nhi nhất định muốn ta dùng, bút kia đều chấm mực, Tuyên nhi bây giờ còn đang luyện tư thế cầm bút, muội với Tử Đàn đổi lại một cây khác là được."

Một cây bút mà thôi, lại là hiếu tâm của tiểu bối, Lục thị không có ý định trả.

Ôn Diệp cười cười nói: "Được thôi, dù sao cũng chỉ là bút lông thỏ, lang quân đã chuẩn bị cho Tuyên nhi một hộp đầy rồi."

Lục thị không hiểu lắm: "Vì sao lại chuẩn bị một hộp nhiều như vậy?”

Ôn Diệp không chút lưu tình vạch trần suy nghĩ nhỏ nhặt của con trai: "Hai ngày trước, Tuyên Nhi cũng tặng cho muội muội ta một cây bút lông thỏ mà lúc đó nó tưởng chỉ có một cây."

Sau một lúc lâu, Lục thị mới kịp phản Ung:

Suy cho cùng thì cậu bé cũng là hậu bối mà nàng ấy thật lòng yêu thương, Lục thị không làm được như Ôn Diệp.

Trẻ con da mặt mỏng, ít nhiều phải thiên vị một chút.

Lục thị nói: "Nó còn nhỏ như vậy, thể hiện lòng hiếu thảo thì làm gì có mục đích khác."

"Muội là nương Tuyên nhi, cớ sao lại buộc tội oan cho nó như thế"

Câu cuối cùng này, Lục thị nói có chút lo lắng.

Mặc kệ Lục thị ngoài miệng giải vây cho Từ Ngọc Tuyên như thế nào, Ôn Diệp hiểu được nàng ấy thật ra đã tin.

Nàng rót cho Lục thị chén trà Thanh Mai, nói: "Được rồi tau tẩu, không nói tới người khác nữa, ra nếm thử trà mận xanh ta mang về từ Tụ Hiền lâu đi, đảm bảo tẩu sẽ thích."

Mỗi buổi trưa sau khi Lục thị ngủ dậy, bất luận là ngủ bao lâu, vẫn có chút khốn đốn, ăn vài quả mận chua để giải cơn buồn ngủ.

Tiển ma ma vừa rồi chính là muốn tới phòng bếp thúc giục mau chuẩn bị mận chua, nào ngờ vừa đi ra chính đường không bao lâu, liền gặp Ôn Diệp.

Lục thị cúi đầu thưởng thức một ngụm, nghiêm túc đánh giá: "Quả thật không tệ, là Tụ Hiền lâu ra trà mới hả?"

Ôn Diệp: "Đúng vậy, mỗi ngày chỉ giới hạn ba trăm bình, may mà Tĩnh Nhàn nhắc nhở nên ta đã đặt trước. Nếu không chờ các nàng ăn cơm trưa xong, lại đi mua, hết thay đều đã muộn.

Lục thị còn dùng món bánh làm từ mận xanh phơi khô rồi nghiền thành bột, chua ngọt ngọt ngọt rất ngon.

Nàng ấy nghe Ôn Diệp nhắc tới "Tĩnh Nhàn muội muội", mở miệng hỏi: "Muội nói Tĩnh Nhàn muội muội là trưởng nữ nhà Lễ bộ thị lang ư?"

Ôn Diệp: "Chính là nàng ấy."

Lục thị có chút ấn tượng,/"Đó là một cô nương không tồi, ta nhớ rõ Thục Ngôn với nàng ấy quan hệ luôn luôn rất tốt."

Ôn Diệp cũng cầm một miếng bánh mận ăn, nói theo: "Muội quen Tĩnh Nhàn muội muội qua Thục Ngôn biểu đệ muội."

Nghe nàng nói trái là "Biểu đệ muội" phải là "Tĩnh Nhàn muội muội, Lục thị không nghĩ quá nhiều nói: "Tiết gia nữ hài tử đều hơn muội một tuổi, muội gọi các nàng là muội muội?"

Ôn Diệp dừng lại: "Tẩu tẩu, tẩu quên rồi sao?"

Bánh mận xanh còn rất ngon, Lục thị không nhịn được lại cầm một miếng, đồng thời hỏi: "Ta quên cái gì?

Giọng Ôn Diệp nhỏ xuống: "Cách đây không lâu ta mới sinh nhật lần thứ 21.

Lục thị đối mặt với khuôn mặt trắng nõn mượt mà đột nhiên ghé sát vào, im lặng một lúc lâu.

Nàng ấy thật đúng là đã quên, chủ yếu dựa vào cách cư xử hàng ngày của nàng, trông nàng thực sự không giống trẻ hơn nàng ấy năm tuổi.

Lục thị thường cảm thấy từ sau khi Ôn Diệp gả tới, dường như mình cũng có thêm một đứa con gái.

Mà nữ tử của Tiết gia, Lục thị nhớ rõ là sau khi cập kê hơn một năm xuất giá, hiện giờ hài tử hơn một tuổi một chút, tính thế nào cũng không vượt qua hai mươi mốt.

Ôn Diệp đích thực là người lớn tuổi nhất trong mấy người.