Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 211




Lục thị cũng chuẩn bị túi xách cho Từ Ngọc Tuyên, nhưng rất hiển nhiên, Từ Ngọc Tuyên thích cái đầu tiểu lão hổ được thêu trên người này hơn.

Ôn Diệp nhìn thoáng qua, trong túi xách có người mặt heo còn có chuồn chuồn trúc, cùng với những đồ chơi khác, mà không có sách.

Sách nằm trong lòng Kỷ ma ma.

Hứa Bách Lễ nhìn thấy Từ Nguyệt Gia, nói một tiếng: "Tử Đàn Nghĩa đệ."

Từ Nguyệt Gia vẫn chưa trả lời.

Ôn Diệp thì gọi: "Hứa lão sư."

Hứa Bách Lễ gật đầu chào hỏi: "Em dâu."

Từ Nguyệt Gia, Ôn Diệp: "..."

Cả nhà chào tạm biệt Hứa Bách Lễ, đi ra khỏi viện.

Trên đường đi, Ôn Diệp hỏi: "lão sư dạy Tuyên Nhi cái gì?"

Từ Ngọc Tuyên đi giữa nàng và Từ Nguyệt Gia, cất giọng trẻ con nói: "Trò chơi tìm chữ-

Rồi sau đó mí mắt cậu bé rũ xuống: "Tuyên nhi thua."

Ôn Diệp nhướng mày hỏi: "Sau khi thua thì sao? Không bị trừng phạt sao?"

Từ Ngọc Tuyên nghe được câu hỏi này, bĩu môi nói: "Có chứ, lão sư cũng phạt rồi!"

Cậu bé ngửa đầu nhìn thoáng qua Từ Nguyệt Gia, bổ sung: "Giống như cha."

Ôn Diệp hiểu, hình phạt đoán chừng chính là để Từ Ngọc Tuyên theo ông ấy đọc sách.

Nàng lại hỏi: "Vậy ngày mai con còn muốn đến không?"

Từ Ngọc Tuyên ngây người trong chớp mắt, sau đó do dự dự nói: "Muốn... phải biết chữ!"

Ngay sau đó cậu bé lại lắc đầu: "Không muốn đọc sách."

Ôn Diệp cố nén cười nói: "Đúng, Tuyên nhi phải biết chữ, biết chữ mới có thể thắng lão sư, không cần đi học nữa."

Từ Ngọc Tuyên nặng nề gật đầu: "Dal"

Bàn tay nhỏ lặng lẽ nắm chặt....

Từ Ngọc Tuyên còn nhỏ, phải đi một khắc đồng hồ, mới được một nửa đã là cực hạn.

Lúc sau cần người bế đi, trước kia đều là Kỷ ma ma bế cậu bé, nhưng hôm nay bỗng nhiên không biết như thế nào cậu bé lại vươn tay với Từ Nguyệt Gia.

Ôn Diệp ở một bên xem náo nhiệt, nhân tiện thúc giục: "Lang quân, Tuyên nhi muốn chàng bế kìa."

Từ Nguyệt Gia cụp mắt nhìn Từ Ngọc Tuyên một lát, sau đó cúi người bế lấy cậu.

Từ Ngọc Tuyên thuận thế ôm chặt cổ Từ Nguyệt Gia, cũng không quá thuần thục đem mặt dán qua một hồi lâu. Hai cha con chưa bao giờ thân mật như thế, cả người Từ Nguyệt Gia cứng đờ.

Từ Ngọc Tuyên nhăn mặt rời khỏi bờ vai Từ Nguyệt Gia, cậu bé quay đầu nhìn Ôn Diệp, dứt khoát nói: "Cha ngốc à?"

Ôn Diệp nhịn cười nói: "Cha con rất vui, cha thích nhất là được Tuyên Nhi đối xử như vậy."

Từ Nguyệt Gia sâu kín liếc nàng một cái.

Ôn Diệp làm bộ như không nhìn thấy.

Từ Ngọc Tuyên nghiêm túc gật đầu, nói: "lão sư nói, Tuyên nhi như vậy, cha sẽ thích!"

Hai chữ "thích" cuối cùng, kêu vang rung trời, ngay cả đám nha hoàn cắt tỉa cành lá cách đó không xa cũng không nhịn được, lặng lẽ hướng tới một vòng ánh mắt.

Ôn Diệp "ð" một tiếng, nàng nói sao nửa ngày không gặp, thay đổi lớn như vậy, hóa ra là Hứa lão sư "lừa dối".

Nàng nhìn về phía Từ Nguyệt Gia đã không còn cứng ngắc như vậy, trong lòng suy nghĩ, cũng không biết hắn có từng hối hận mời Hứa Bách Lễ qua phủ làm lão sư vỡ lòng của Từ Ngọc Tuyên hay không.

Từ Ngọc Tuyên không được Từ Nguyệt Gia đáp lại, vẫn quấn lấy yếu điểm nói: "Cha? Cha?”

Khuôn mặt nhỏ của trẻ con ghé sát vào, nước mắt lưng tròng, bình thường cũng không thấy cậu bé to gan như vậy.

Từ Nguyệt Gia miễn cưỡng lên tiếng: "Ừ“"

Từ Ngọc Tuyên nở nụ cười, lộ ra một hàm răng nhỏ, thân thể nhỏ bé ngồi trong khuỷu tay hắn lại dựa vào trong ngực hắn.

Từ Nguyệt Gia quay đầu nói với Ôn Diệp: "Đi thôi."

Từ Ngọc Tuyên nghe được những lời này, vội vàng chuyển hướng Ôn Diệp tụt lại phía sau nửa bước, bàn tay nhỏ bé hướng nàng vẫy vẫy.

Ôn Diệp thấy cảnh này: "..."

Sao lại giống gọi chó mèo vậy.

Gần nửa ngày như vậy, Hứa Bách Lễ rốt cuộc đã dạy cậu bé cái gì.

Ngày đầu tiên đi học, tiểu hài nhi luôn để lại cho ông một ký ức ấm áp.

Ôn Diệp bảo phòng bếp làm vài món Từ Ngọc Tuyên thích ăn, rảnh rỗi không có việc gì, vậy thì làm một người nương tốt.

Từ Ngọc Tuyên hiện tại đã có thể tự mình câm chắc muỗng nhỏ, cũng không cần Kỷ ma ma đút ăn, chỉ để cho nàng hỗ trợ xé đồ ăn không dễ gắp thành từng miếng nhỏ, sau đó tự cậu sẽ múc ăn.

Ngồi ở trên chiếc ghế đặc biệt, một miếng lại một miếng, quai hàm căng phồng, trong miệng ăn toàn thịt.

Cậu bé cư xử tốt đến mức Kỷ ma ma ở một bên nhìn mà lòng tan chảy.