Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 207




Chang vạng tối, Ôn Diệp tìm giấy viết thư từ thư phòng, nhờ Đào Chi mài mực giúp mình.

Bước đầu tiên nhất định là ân cần thăm hỏi Thẩm thị và Ôn phụ trước, sau đó còn quan tâm tới Ôn đại ca và Ôn nhị ca, đại tẩu Dương thị, nhị tẩu Liễu thị cùng với hai đứa cháu, thậm chí ngay cả cái thai trong bụng Liễu thị cũng không bỏ sót.

Lưu loát viết cả một trang, Ôn Diệp mới bắt đầu nói ra ý đồ chính của mình.

Trong thư nàng cố ý nói rõ, là Lục thị chủ động nhắc tới.

Khi thư viết đến đoạn kết, Từ Nguyệt Gia đã trở lại.

Khó thấy nàng phục án chấp bút, Từ Nguyệt Gia vốn muốn đi về phía trong, cứng rắn đổi phương hướng.

Ôn Diệp nghe tiếng bước chân, ngước mắt nhìn xem là ai, nhưng không nói gì.

Thay vào đó, nàng quay sang bỏ lá thư đã viết vào phong bì.

Mới nói một câu: "Lang quân trở về sớm như vậy, là thay đổi chủ ý rồi sao?"

Từ Nguyệt Gia: ”..."

Ôn Diệp cũng thuận miệng nói, thật muốn liên tục trải qua mấy lần sinh nhật, dù muốn cũng không nhịn được.

Đại khái nhìn ra nàng cố ý như thế, Từ Nguyệt Gia vẫn chưa trả lời.

Ánh mắt rơi về phía lá thư trong tay nàng, hỏi ngược lại: "Có việc gì sao?"

Ôn Diệp nhìn theo hắn, cúi đầu đáp: "Không có gì, ta chỉ muốn đón Trừng ca nhi và tiểu muội tới đây chơi một ngày mà thôi."

Cuối cùng, nàng lại bổ sung một câu: "Tau tẩu cũng đồng ý rồi."

Từ Nguyệt Gia vẻ mặt bối rối một lát, sau đó khẽ thở dài nói: "Nếu như nàng muốn, cố gắng sắp xếp càng sớm càng tốt."

Ôn Diệp khó hiểu: "Tại sao?"

Đứng nửa ngày, Từ Nguyệt Gia tự rót chén trà, nhấp một ngụm mới trả lời: "Thánh thượng định chọn cho Trường Nhạc công chúa một vị bạn đồng học khác.

Ôn Diệp có dự cảm không tốt: "Không phải là muội muội ta chứ?"

Từ Nguyệt Gia: "Ừ”"

Ôn Diệp chưa từng gặp hoàng thượng, lại càng không hiểu Trường Nhạc công chúa, ấn tượng của nàng đối với cặp cha con hoàng gia này, đều là từ Từ Nguyệt Gia mà biết được.

Nàng hỏi: "Vì sao còn muốn chọn một người khác nữa?"

Từ Nguyệt Gia: "Nói là hai bạn học kia còn quá nhỏ, không theo kịp tiến độ học tập của Trường Nhạc công chúa.

Ôn Diệp không tin: "Muội muội ta cũng mới bảy tuổi mà thôi."

"Hơn nữa, lúc trước không phải chàng còn nói Hoàng thượng chọn bạn học cho công chúa là để khiến công chúa bớt... Khụ... Không thông minh sao?” Từ "Không thông minh" cuối cùng, Ôn Diệp nói chữ rất nhẹ, đại biểu cho ham muốn sống rất mạnh của nàng.

Từ Nguyệt Gia liếc nhìn nàng một cái nói: "Thánh thượng hiểu lầm tâm tư công chúa rồi."

Ôn Diệp kinh ngạc một lát, không khỏi tò mò: "Sao cái gì chàng cũng biết?"

"Đương nhiên là thánh thượng thông báo."

"Vậy Thánh Thượng sao chuyện gì cũng nói cho chàng biết vậy?"

Từ Nguyệt Gia im lặng mấy hơi, nói: "Thánh thượng nhân hậu thân thiện, gặp chuyện... thích cùng thần tử thương thảo thôi."

Ôn Diệp mặt không chút thay đổi "À một tiếng: "Thì ra là thế"

Nó có nghĩa là nói quá nhiều.

Nàng hiểu mài

Nhìn từ thái độ của Từ Nguyệt Gia, tiểu muội nàng có lẽ sẽ không thể tách rời khi vào cung làm bạn học với công chúa, Ôn Diệp lặng lẽ thở dài, vòng qua thư án, đi tới gần Từ Nguyệt Gia, muốn nhường vị trí cho hắn ngồi.

Ánh mắt nàng đột nhiên dịu dàng: "Trước mắt còn chưa tới giờ dùng bữa, không bằng lang quân nói cho ta biết tình hình trong cung được không?”

Từ Nguyệt Gia không nhúc nhích, mà ngồi xuống chiếc ghế mềm thường ngày của Ôn Diệp, nói: "Thái hậu lễ Phật không hỏi cung sự, thánh thượng hiểu lý, hoàng hậu nương nương hiền đạt, thái tử ổn trọng, Đoan vương cùng hoàng tử công chúa tuổi còn nhỏ, về phần Trường Nhạc công chúa... Theo thánh thượng nói, lanh lợi thông tuệ."

Câu trước hẳn là lời nói thật, câu cuối cùng này đại khái là sự nhận xét của phụ thân với khuê nữ.

Ôn Diệp đưa ra nghi hoặc nhỏ của mình: "Đoan vương là con trai út của hoàng hậu?"

Từ Nguyệt Gia gật đầu: "Thánh thượng không có nhiều con nối dõi. Ngoại trừ ba người con trai của Hoàng hậu ra, chỉ còn lại một hoàng tử và hai công chúa."

Trong lòng Ôn Diệp có chút chắc chắn, nói: "Xem ra Hoàng thượng rất coi trọng Hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu sinh ra ba đứa con, một đứa lúc bảy tuổi đã phong thái tử, hai vị khác cũng có phong hào.

Điều này không giống với những gì nàng thỉnh thoảng đọc được trong tiểu thuyết đời trước, khiến Ôn Diệp yên tâm hơn một chút.