Ôn Diệp hoàn toàn bị chấn động, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, nói: "Ý của lang quân là, chàng uống nó?”
Là Từ Nguyệt Gia bị điên, hay là giờ phút này nàng đang nằm mơ.
Ngắn ngủn hai ngày, nàng đã mơ mộng hão huyền hai lần.
Từ Nguyệt Gia lấy ra một viên, nói: "Ta đã hỏi rồi, nếu muốn an toàn tuyệt đối, chỉ có biện pháp này."
Từ Nguyệt Gia không hiểu y học, nhưng từ trong miệng mấy vị đại phu, hắn cũng đại khái biết một chút, từ xưa đến nay, ở chuyện tránh thai này, nếu bắt tay từ trên người nam tử, sẽ đơn giản hơn rất nhiều, thương tổn cũng có thể giảm bớt mười phần.
Ôn Diệp nhìn viên thuốc màu nâu nho nhỏ trong lòng bàn tay hắn, hồi lâu không nói nên lời...
Từ Nguyệt Gia thả viên thuốc vào bình, đứng dậy nói: "Trước khi về phủ ta đã uống một viên rồi."
Ôn Diệp: "..."
Từ Nguyệt Gia đột nhiên tới một chiêu như vậy, làm cho nàng có chút luống cuống.
Một khắc sau, Từ Nguyệt Gia từ phòng bên cạnh đi ra.
Sau khi tắm gội xong, ngay cả ngọn tóc của Từ Nguyệt Gia cũng ướt đẫm, hơi nóng khiến cái cổ trắng nõn của hắn đỏ bừng, Ôn Diệp đột nhiên cảm thấy có chút khát nước.
Ngay cả tẩm y cũng không giống bình thường, mặt trên tựa hồ thêu hoa văn hình mây tía.
Đây là khoản "giới hạn sinh nhật" ư?
Giọng Từ Nguyệt Gia thản nhiên: "Có hài lòng không?"
Trong lòng Ôn Diệp vừa mới sinh ra cảm xúc cảm động, bị những lời này của hắn làm cho thất hồn lạc phách.
Từ Nguyệt Gia, chàng học được sự khó chịu nóng bỏng này từ bao giờ vậy.
Chuyện đã đến nước này, hắn đã chủ động uống thuốc, mình còn rụt rè cái gì.
Ôn Diệp đến gần, ánh mắt sáng lên: "Lang quân, chúng ta đi ngủ đi."
Từ Nguyệt Gia lại hơi lui nửa bước nói: "Đi rửa mặt đã."
Một gáo nước lạnh dội tới, trong nháy mắt dập tắt trái tim ấm áp của Ôn Diệp.
Dứt lời, Từ Nguyệt Gia xoay người đi thẳng về phía giường.
Ôn Diệp thở dài, sau đó bảo Đào Chi sai người mang một thùng nước tắm khác đến phòng bên cạnh.
Hai mươi lăm phút sau, Ôn Diệp một thân hơi nước từ trong phòng tắm đi ra.
Nghe được động tĩnh, Từ Nguyệt Gia khép sách lại, đôi mắt hơi nhướng lên.
Ôn Diệp nhướng mày, cất bước đi tới.
Màn giường buông xuống, lại là một phòng cảnh xuân....
Hôm sau, sau khi Ôn Diệp tỉnh lại, hơi quay đầu đi.
Từ Nguyệt Gia đang giơ tay lấy quan phục treo trên giá áo gỗ. Thoáng nhìn hắn một thân tẩm y tơ lụa bình thường, Ôn Diệp mới nhớ tới hôm qua tẩm y thêu vân văn của hắn hình như bị mình xé rách một lỗ.
Từ Nguyệt Gia nhận ra động tĩnh phía sau, sau khi mặc quan bào màu đen, nghiêng người, quay đầu nhìn về phía Ôn Diệp, ánh mắt bình tĩnh nói: "Tỉnh rồi à?"
Ôn Diệp khẽ ngáp gật đầu, khóe miệng vẫn cong, vừa nhìn đã biết tâm tình không tệ.
Mặc dù giống như đêm qua, nhưng tâm trạng và bầu không khí hiện tại đã khác, vẫn sẽ có nhận thức không giống nhau.
Có thể đem bộ dáng như cũ làm đến cực hạn, coi như Từ Nguyệt Gia hắn có bản lĩnh.
Giọng Ôn Diệp nhẹ nhàng nói: "Lang quân dậy sớm thật."
Từ Nguyệt Gia thần thái trang trọng: "Phải làm tròn trách nhiệm."
Từ Nguyệt Gia của đêm qua dường như chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Ôn Diệp 5 một tiếng, suy nghĩ một chút còn nói: "Lang quân về sớm, bữa tối ta sẽ bảo phòng bếp làm thêm vài món lang quân thích ăn.”
Từ Nguyệt Gia sửa sang lại quan bào, hơi dừng lại, nói: "Bữa tối ta không chắc là sẽ về được."
Ôn Diệp cười híp mắt, tức giận nói: "Không sao, muộn bao nhiêu ta cũng chờ lang quân về."
Đúng là một thê tử chu đáo.
Từ Nguyệt Gia yên lặng nhìn nàng một lúc lâu.
Dưới ánh mắt hiểu lầm rõ ràng của nam nhân, Ôn Diệp bật cười trong lòng.
Ngoài miệng cố ý nói: "Lang quân, đêm nay ta còn muốn sinh nhật một lần nữa, được không?”
Quả nhiên, hết thảy hành vi không bình thường, đều cất giấu một trái tim khởi chuyện xấu.
Từ Nguyệt Gia bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nói cho nàng biết mình uống thuốc tránh thai, rốt cuộc là đúng hay sai.
Thấy hắn không lên tiếng, Ôn Diệp lại gọi: "Lang quân?"
Từ Nguyệt Gia đội mũ quan xong, không cho nàng một ánh mắt, cất bước đi ra ngoài, thấp giọng nói: "Nàng tiết chế một chút."
Giống như bất đắc dĩ, lại giống như trộn lẫn cái gì khác.
Ôn Diệp: "..."