Không còn cách nào khác, thời đại này chính là như vậy, giữa huynh đệ với nhau có người cách nhau bảy tám tuổi cũng có người cách nhau hơn hai mươi tuổi.
Lão Quốc Công đã từ trần lớn hơn đệ đệ nhỏ nhất của mình hai mươi mốt tuổi.
Thất thúc của Từ Nguyệt Gia chỉ lớn hơn chất tử Từ Quốc Công ba tuổi mà thôi.
Sức khỏe của Vu thị không được tốt, đại phu nói nàng ấy rất khó hoài thai, từ ngày gả đi đến giờ chỉ sinh được một nữ nhi, hơn nữa còn suýt chút nữa vong mạng vì xuất huyết quá nhiều, sau này chỉ đành chọn một thứ tử đã không còn di nương từ trong đống con vợ lẽ viết dưới danh nghĩa của mình.
Hài tử của Quách thị thì khá nhiều, cả nhi tử lẫn nữ nhi tổng cộng sáu đứa, Từ gia Ngũ thúc không có thiếp thất, sáu hài tử đều do Quách thị sinh ra.
Chỉ là Từ gia Ngũ thúc thành thân có chút muộn nên hài tử lớn nhất dưới gối chỉ mới mười bốn.
Lúc nãy Ôn Diệp đã gặp hết rồi, đều là thiếu niên thiếu nữ mày thanh mắt sáng.
Thật tốt.
Cũng khó trách trong các vị trưởng bối này, ngoài hai vị cô mẫu con vợ cả ra thì Lục thị chỉ thân thiết với Vu thị và Quách thị mà thôi.
Sau khi gặp mặt hết các vị trưởng bối, còn một lúc nữa mới tới giờ ăn trưa, Ôn Diệp trốn vào một góc uống trà.
Tuy phần lớn thân thích đều dễ ở chung nhưng người cũng quá nhiều rồi.
Đào Chi bưng một đĩa bánh từ trong bếp đến và nói: "Phu nhân ăn tạm lót dạ trước, vừa nãy đã nói nhiều rồi."
Ôn Diệp cắn một ngụm bánh rồi nói: "May mà một năm chỉ có một lần như vậy."
Ôn Diệp nuốt xuống miếng bánh trong miệng, lại nhấp một ngụm trà hoa, sau đó híp mắt nhìn Lục thị ở đẳng xa tuy ứng đối thành thạo nhưng trước sau vẫn không thể thoát thân.
Ôn Diệp bỗng nhiên cảm thấy không còn mệt nữa.
Quả nhiên có một số niềm vui phải so sánh thì mới hiểu được.
*
Buổi tối, Tây viện.
Náo nhiệt có dài đến mấy cũng có lúc phải kết thúc.
Ôn Diệp cho truyền thiện lên, sau khi ăn no thì cảm thán với Từ Nguyệt Gia: "Tẩu tẩu mấy năm nay thật vất vả."
Từ Nguyệt Gia nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Nàng có thể lựa chọn giúp đỡ một tay."
Ôn Diệp nghe xong lập tức ngồi thẳng người dậy, nói: "Thật ra ta cảm thấy tinh lực của tẩu tẩu vẫn còn đồi dào lắm, ta đánh giá cao tẩu ấy."
Ngoài miệng nói đau lòng thì được.
Nhưng nếu bảo nàng phải giúp đỡ một tay thì thôi đi.
Phần lớn các trưởng bối đến vào ban ngày đều là nữ nhân, không biết có phải Ôn Diệp nghĩ nhiều hay không, nhưng nam nhân của Quốc Công phủ hình như đều... sống không thọ cho lắm.
Nàng có chút không đạo đức mà suy nghĩ, lão Quốc Công mất đã gần mười năm rồi, nếu sống đến bây giờ thì cũng chỉ hơn năm mươi tuổi một chút.
Nhị thúc, Tứ thúc và cả Lục thúc của Từ Nguyệt Gia đều mất lúc còn trong độ tuổi tráng niên.
Trong mấy vị thúc bá còn sống, Thất thúc cũng giống Thất thẩm, sức khỏe không được tốt lắm, sức khỏe của Tam thúc ở quê nhà cũng bình thường, chỉ có Ngũ thúc cùng với Bát thúc làm quan ở bên ngoài là cứng rắn chút.
Nhưng hai vị này hiện giờ vẫn còn trẻ.
Tuy rằng ý tưởng đột ngột này rất nguy hiểm và cực kỳ không có đạo đức, nhưng ánh mắt của Ôn Diệp vẫn không thể khống chế được mà nhìn về phía Từ Nguyệt Gia.
Đồng thời cũng lộ ra vẻ mặt quan tâm lo lắng.
Từ Nguyệt Gia không hề ngạc nhiên chút nào khi nghe thấy Ôn Diệp cự tuyệt.
Nhưng ánh mắt đột nhiên thay đổi này của nàng là có ý gì?
Từ Nguyệt Gia đọc hiểu được "lo lắng" trong đó, nhưng dường như không chỉ có như thế.
Về phần những tầng cảm xúc sâu hơn thì Từ Nguyệt Gia lại theo bản năng không muốn biết.
Ôn Diệp cố đè xuống những suy nghĩ miên man trong đầu, yên lặng trấn an chính mình rồi nói: "Gì ấy nhỉ, canh giờ cũng không còn sớm nữa, lang quân rửa mặt chải đầu sớm chút, nghỉ ngơi thôi."
Tuy rằng làm quả phụ có vui sướng của làm quả phụ, nhưng Ôn Diệp vẫn không muốn làm sớm như vậy đã phải làm quả phụ rồi.
Từ Nguyệt Gia: ”..."
Cảm giác quái dị lại đến rồi.
*
Năm mới náo nhiệt vừa qua, Ôn Diệp cũng coi như đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Lục thị.
Sau ngày mồng ba, mồng năm chính là sinh thần của Từ Quốc Công và Từ và Từ Ngọc Tuyên, thật khéo, chất bá hai người lại sinh cùng một ngày, Ôn Diệp cũng vào ngày sinh thần của Từ Ngọc Tuyên mới biết chuyện này.