Lục thị không có khả năng chuẩn bị lễ vật tết nhất cho một thiếp thất, cho nên hộp lễ đưa tới Khê Thúy viện là dành cho Ôn Nhiên, chỉ là Lục thị không quá "hiểu biết" về Ôn Nhiên, đồ trong hộp có một hai loại không phù hợp với Ôn Nhiên, vừa vặn có thể đưa cho Thường di nương sử dụng.
Sau khi Ôn Diệp thấy đồ trong hộp thì ánh mắt hơi lóe lên.
Ngược lại Thường di nương không hề quan tâm đến những thứ này, bà ấy thật sự cho rằng đây chỉ là trùng hợp, dặn Kim Kết cất đồ đi, sau đó lấy lễ vật năm mới mà mình chuẩn bị cho Ôn Diệp ra.
Bà ấy vừa nói vừa mở ra.
Đó là áo choàng mà bà ấy tự tay may từng đường kim mũi chỉ, còn có giày vớ và túi thơm các loại, không phải là thứ gì hiếm lạ, nhưng lại là thứ tốt nhất mà bà ấy có thể cho Ôn Diệp ở trong khả năng của mình.
Nguyên liệu đều là đồ tốt do bà ấy chậm rãi tích cóp được, áo choàng màu xanh nhạt, mặt trên thêu mấy bông hoa nhỏ, rất thích hợp để mặc ra ngoài đạp xuân.
So sánh với tấm lòng của Thường di nương thì lễ vật của Ôn Nhiên "đơn giản" hơn nhiều, là một rương thoại bản và một túi bạc.
Lúc Thường di nương thấy rương thoại bản đó thì hai bên thái dương cứ giật lên từng đợt, bà ấy bỗng nhớ đến đả kích mà mình phải chịu vào ngày Đại nữ nhi xuất giá, vội ngăn lại: "Diệp Nhi à, con đừng nhận đống thoại bản này nữa."
Ôn Nhiên khó hiểu: "Vì sao ạ? Rõ ràng Tứ tỷ rất thích xem mà."
Thường di nương không biết tiểu nữ nhi đã ở sau lưng mình chuẩn bị một rương sách này tự bao giờ, bà ấy không tiện giải thích quá nhiều, chỉ có thể nói: "Tứ tỷ của con đã gả cho người ta rồi, không thể xem quá nhiều thoại bản."
Ôn Nhiên kinh ngạc, sau đó lập tức liên tưởng đến chính mình, trong giọng nói không khỏi có chút khủng hoảng: "Cho nên sau khi gả đi rồi thì không thể xem thoại bản nữa? Vậy có phải cũng không thể xem sách nữa hay không?”
Thường di nương: "... Đương nhiên là có thể xem sách."
Ôn Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không quên hỏi tiếp: "Vậy tại sao không thể xem thoại bản?"
Mấy ngày trước, tiên sinh dạy học trong phủ cũng tiến cử mấy quyển tạp thư du ký, Ôn Nhiên cũng mua hai quyển từ tiệm sách, cô bé sớm đã nhận hết mặt chữ, mấy quyển du lý mà tiên sinh tiến cử không chỉ đẹp mắt mà còn giúp cô bé mở rộng tâm mắt.
Thường di nương vốn không phải là một người thông minh, bà ấy còn từng cho rằng Đại nữ nhi hồi nhỏ đọc sách không tốt là do di truyền từ mình, cũng vì vậy mà áy náy thật nhiều năm.
Lúc này Ôn Diệp đánh vỡ cục diện bế tắc: "Được rồi, thoại bản ta sẽ nhận, nhưng bạc thì muội giữ lại đi, ta đủ bạc dùng rồi."
Ôn Nhiên kiên trì: "Tứ tỷ, muội và di nương cũng không thiếu bạc, số bạc này đều cho tỷ."
Ôn Diệp nở nụ cười phát từ nội tâm, nàng sờ đầu Từ Ngọc Tuyên bên cạnh mình và nói: "Bá nương của thằng bé, cũng là Quốc Công phu nhân, nàng ấy đối xử với ta rất tốt." Một lời không hợp liền tặng bảo thạch và ngân phiếu.
Thường di nương quan tâm nói: "Vậy phụ thân của thằng bé thì sao?"
Ôn Diệp chợt khựng lại, thất sách, thế mà quên mất Từ Nguyệt Gia.
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói với vẻ nghiêm túc: "Cũng không tệ, rất hợp ý con."
Ý của Ôn Diệp là lúc ở trên giường.
Thường di nương thấy nàng không giống như giả vờ thì hơi yên tâm, nữ nhi có thể sống hòa thuận với nữ tế thì quá tốt.
Ôn Diệp lấy đồ mà mình đã chuẩn bị ra, của Thường di nương là một hộp son phấn thượng hảo.
Cho dù là nữ nhân ở độ tuổi nào cũng không thể không thích làm đẹp.
Chỉ là trái tim của Thường di nương chỉ chia làm hai nửa, một nửa là Ôn Diệp một nửa là Ôn Nhiên, ngay cả một góc nhỏ dành cho chính mình cũng không có.
Ôn Diệp không cách nào thay đổi suy nghĩ của bà ấy, nếu đã vậy, có một số chuyện chỉ có thể để người làm nữ nhi như nàng tới quyết định.
Son phấn mà Thường di nương hay dùng vẫn luôn do Ôn Diệp chuẩn bị, bà ấy vừa ngửi đã đoán được son phấn lần này tốt hơn loại lúc trước vẫn hay dùng.